Đại nha đầu phục vụ bên cạnh hoàng tử, sau này có thể đi cùng hoàng tử lúc ra cung xây phủ, hoặc nếu được hoàng tử sủng hạnh, nói là bay lên làm phượng hoàng cũng không phải nói quá. Bao nhiêu người đỏ mắt nhìn vị trí của nàng, chẳng lẽ nàng sẽ phải vứt bỏ nó vì sai lầm lần này sao?Sắc mặt Lục Chất lúc này lại tỉnh bơ, không để người khác nhìn ra hắn muốn làm gì. Đọc sách mệt mỏi, đi lại trong điện, trên mặt cũng không có sự tức giận, uống trà rửa tay, đều làm như không thấy người quỳ đầy đất.
Hắn lại sợ đánh thức Tử Dung, lúc phân phó cho Nghiêm Dụ An đi thư phòng lấy vật gì, đều cố đè âm thanh xuống.
Vừa qua một giờ, Tử Dung cũng đã tỉnh. Đầu cậu vừa nhúc nhích hai cái, Lục Chất liền phát hiện, để sách xuống, đi tới dứng bên của sổ sờ mặt cậu.
Mắt Tử Dung lúc này vẫn chưa mở ra, khóc xong ngủ một giấc, mắt cậu có chút đau. Cậu dứt khoát nhắm mắt, ậm ừ cổ họng, dùng mặt cọ cọ lên tay Lục Chất.
Lục Chất cũng cười, cúi người xuống ôm cậu lên, Tử Dung liền mềm nhũn dính lên người hắn, giống như một con mèo, nhỏ giọng gọi: “Điện hạ, điện hạ…”
Đây là đang nũng nịu, ừm, ôm lấy người cậu, hắn vẫn chưa vội ra ngoài, giống như tùy ý mà nói: “Bảo bọn họ đi ra chỗ khác đi.”
Nghiêm Dụ An khom lưng đáp dạ, đi ra ngoài khoát khoát tay, tất cả người trong phòng liền im lặng đi đến hậu viện của Lưu Xuân đình, vẫn tiếp tục quỳ.
Nghiêm Dụ An cũng không tính toán thẩm vấn ai trước, nhìn ý tứ Lục Chất, là muốn tự mình sắp xếp.
Hắn cũng nhìn ra được, nhưng người này đã quỳ nửa ngày, cũng hiểu được điều này. Từng người từng người, mồ hôi lạnh của người này rơi càng nhiều hơn so với người trước, đầu gối run rẩy, quỳ cũng không xong.
Sau giờ Ngọ, nhiệt độ giảm dần, Lục Chất ôm Tử Dung vừa mới tỉnh đi ra, tiểu thái giám đứng ở bên ngoài vội đóng cửa lại, các nha hoàn cũng giăng các tấm màn bên trong phòng ra, canh giữ noãn các cực kì chặt chẽ.
Thấy không còn nhiều thời gian, sau khi hỏi qua Nghiêm Dụ An một số việc, phòng bếp liền bắt đầu chuẩn bị điểm tâm mang lên.
Tử Dung vẫn chưa tỉnh hẳn, vẫn dán lên ngực Lục Chất.
Trong lúc vô thức, thân thể cậu toả ra một hương thơm thanh đạm, mắt cũng nửa nhắm nửa mở, mềm nhũn giựa vào Lục Chất, khiến Lục Chất nghĩ cậu vẫn còn đang ngủ.
Nhất thời, trong lòng Lục Chất có chút hối hận, vừa nãy không nên thấy cậu nhúc nhích, liền đem người bế lên luôn.
“Còn mệt không?” Lục Chất thấp giọng hỏi.
Tử Dung giơ tay lên cầm lấy hai ngón tay của Lục Chất đang để trên mặt cậu, cọ cọ, làu bàu: “Buồn ngủ… Không mệt…”
Lục Chất giữ lại cái đầu đang không ngừng lắc lư của cậu, nói: “Ngu ngốc.”
Nói xong, nâng ly trà để tới bên mép Tử Dung: “Uống ngụm trà lạnh, chuẩn bị dậy thôi.”
Tử Dung há miệng muốn uống, Lục Chất suy nghĩ một chút, lấy ra một ít trà từ trong ly, nói với cậu: “Tạm thời uống một ngụm thôi.”
Tử Dung ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu, uống một ngụm trà. Quả nhiên, vừa mới tỉnh ngủ trong noãn các, lục phủ ngũ tạng đều được hâm nóng, ấm áp, vừa uống một ngụm trà lạnh, lập tức tỉnh táo hơn.
“Ưm…” Tử Dung giật giật tay áo Lục Chất: “Còn muốn…”
“Hết rồi.” Lục Chất đã biết trước, lách cổ tay tránh khỏi tay cậu, Nghiêm Dụ An lập tức tiến tới nhận ly trà, để qua một bên.
Tử Dung cũng không quá cố chấp với ly trà đó, thấy ly trà bị lấy đi, liền quay lại nắm lấy bàn tay Lục Chất, đặt lên mí mắt vẫn còn sưng của mình, vùi sâu hơn vào l*иg ngực Lục Chất, cảm thán: “Ai nha, thật thoải mái…”
Lục Chất cười khẽ. Viết chữ lâu, tay có chút lạnh, cảm giác từ dưới lòng bàn tay truyền đến cảm giác nong nóng, Lục Chất liền cam tâm tình nguyện làm túi đá tiêu sưng.
Nói xong hai câu, Tử Dung so với trước đó không có tinh thần hơn bao nhiêu, vẫn có chút ủ rũ dựa vào người Lục Chất.
Mặt cậu nho nhỏ, mí mặt dán vào tay Lục Chất, mặt liền bị che hơn nửa. Lục Chất cúi đầu, chỉ thấy được đôi môi hơi chu ra của cậu.
Hai người im lặng ngồi một lúc, điểm tâm liền được mang lên.
Người hầu trong Lưu Xuân đình đều đang quỳ ở hậu viện, lúc này người vào là người hầu trong thư phòng cùng phòng bếp.
Qua mấy ngày nay, Lục Chất cũng hiểu ra, vào thời điểm có người lạ bên cạnh, Tử Dung có chút câu nệ, khϊếp sợ. Cho nên sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong, Lục Chất liền cho tất cả người hầu lui xuống, Nghiêm Dụ An cũng đi ra bên ngoài canh giữ, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Tử Dung.
Ngay cạnh Lục Chất là một đĩa lạc chưng bơ đường, không quá ngọt, lại là một trong ít món Lục Chất thích ăn.
Có lẽ là ngửi thấy mùi gì, Tử Dung hít hít mũi, ngồi lên ngay ngắn, muốn bỏ tay Lục Chất ra.
Nhưng lúc này trong lòng Lục Chất lại nổi lên ý xấu, không muốn bỏ tay ra, hơi dùng lực một chút, tiếp tục che kín mắt Tử Dung.
Tử Dung cuống lên, miệng hừ hừ hai tiếng, giãy giụa muốn bỏ bàn tay Lục Chất ra. Mí mắt cậu run lên, lông mi dài liên tục chọc vào tay Lục Chất, khiến lòng bàn tay hắn hơi ngứa ngứa.
Khóe miệng Lục Chất khẽ nhếch lên, nhưng giọng điệu lại làm như bất mãn, nói: “Vừa rồi còn làm biếng, lười đến không muốn mở mắt, lúc này có đồ ăn, lại bắt đầu sáng mắt rồi.”