Chương 11

Lúc này nghe Lục Chất nhắc đến chuyện đó, Nghiêm Dụ An mới không nhịn được nghiêm giọng nói: “Mẫu tộc của Giai quý phi thuở xưa chính là thương nhân, cho dù về sau bắt đầu làm quan thì thế nào? Trong xương không thể nào tắm sạch sẽ được, chỉ bằng con trai của nàng, cũng dám vượt mặt điện hạ?”Lục Chất không cho ý kiến, Nghiêm Dụ An lại một mực giận dữ, cũng do người đã già, thích lải nhải. Thấy Lục Chất không cao hứng, lại nói: “Điện hạ… Nói đến cùng, Hoàng thượng như bây giờ, cũng là do tức giận vì ngài kéo dài không thành thân. Lão nô nông cạn, theo lão nô, con gái lớn của Trưởng công chúa Cố Luân, đủ tôn quý, nhìn trước kia, có cái gì có thể tốt hơn cuộc hôn nhân này?”

“Nô tài không biết sâu cạn.” Lục Chất nói: “Đích nữ của Trưởng công chúa là người ngươi có thể suy tính? Ngươi có mấy cái mạng?”

Nghiêm Dụ An lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, cũng biết Lục Chất là đang nhắc nhở hắn, vội vàng quỳ xuống nhận tội.

Lục Chất lại nói: “Thôi, không so đo với ngươi. Chuyện của Lục Thanh, ngươi không cần lo. Tuy hắn cùng Thái tử đều là do Giai quý phi sinh ra, nhưng bây giờ thái tử còn đang ở trong Đông cung, chuyện này lại đang cản trở hắn. Trong mắt ngươi chỉ thấy ta, không muốn hắn vươt qua ta, đáng tiếc không cần lo, bất kể chuyện này có thành hay không, Thái tử cùng Giai quý phi nhất định sẽ muốn hỏi hắn cho rõ.”

Nghiêm Dụ An suy nghĩ một chút, cũng hiểu. Hoàng đế đây là dùng Lục hoàng tử để cản đường Thái tử.

Như vậy có quá độc ác không? Huynh đệ ruột thịt, cùng cha cùng mẹ… Aizz…

Nghiêm Dụ An rũ mắt, nói: “Điện hạ chu toàn, nô tài chỉ biết lo nghĩ bậy bạ. Vậy bây giờ ngài đi dùng cơm trưa chứ?”

Luc Chất nói: “Ừm, đi, đi xem Tử Dung thế nào. Mặt trời chiếu đến mông rồi mà còn chưa dậy nữa.”

Ai ngờ vừa mới ra khỏi thư phòng, lại thấy một nha đầu bình thường hay đi theo Bảo Châu đang thập thò ngoài cửa.

Nghiêm Dụ An lập tức gọi nàng vào, nói: “Lén lén lút lút, ngươi có biết quy củ không? Có chuyện gì?”

Tiểu nha đầu kia bị dọa sợ, quỳ xuống đất luôn miệng nói xin lỗi, nước mắt giàn giụa.

Nghiêm Dụ An cũng không muốn mắng người trước mặt Lục Chất, thấy nàng thất lễ như vậy, trong lòng rất tức giận, nói: “Người sai ngươi đi chuyển lời bảo ngươi nói gì, nói đi a?”

Tiểu nha đầu run rẩy, vất vả mãi mới nói ra được sự việc.

Tiểu công tử ở Lưu Xuân đình dậy vào giờ Mão, chưa mặc quần áo tử tế đã đòi đi tìm Lục Chất điện hạ. Lúc đó Lục Chất vừa mới đến thư phòng, Bảo Châu liền khuyên ngăn cậu, nói uống thuốc xong rồi đi tìm Lục Chất.

Sau đó Lục Chất lại ngồi mãi trong thư phòng, Nghiêm Dụ An cũng không thấy đi ra, nước trà

cùng điểm tâm cũng không cho vào.

Bảo Châu nói là điện hạ có việc quan trọng, không dám đến truyền lời, sợ làm lỡ chính sự của Lục Chất.

Thế nhưng Tử Dung lại không dễ bị lừa như vậy, cậu chỉ khi nào ở bên cạnh Lục Chất mới nói gì nghe nấy, rất nhanh đã nhận ra Bảo Châu đang kéo dài thời gian, cũng sẽ không đợi một lúc nữa sẽ đem cậu đi tìm Lục Chất.

Tất cả nô tài đều ngăn cậu lại, không cho cậu đi quấy rối, cậu cũng không ra được bên ngoài Lưu Xuân đình, liền…

“Liền làm gì?!”

Sắc mặt Luc Chất càng ngày càng khó nhìn, Nghiêm Dụ An đã gấp đến độ muốn bốc khói, nhịn xuống xúc động muốn đạp tiểu nha đầu kia một cái, nghiêm nghị hỏi.

“Tiểu công tử không ra được, liền trở về phòng, cũng không muốn bọn nô tì đi vào… Hắn im lặng khóc, nô tỳ không nghe thấy, không phải nô tì cố ý!” Tiểu nha đầu đang quỳ run dữ dội hơn, liều mạng minh oan: “Nô tỳ thực sự không nghe thấy, Bảo Châu bưng nước vào, mới phát hiện tiểu công tử đang khóc, mặt đỏ bừng, nhắm mắt gọi tên, tên điện hạ…”

Lục Chất không nói lời nào, vòng qua nàng đi nhanh ra ngoài, tiểu nha đầu vẫn còn khóc: “Chỉ để hắn một mình đến trưa, nô tỳ không biết, nô tỳ không biết…”

Trước đó, khi Tử Dung đỏ mắt năn nỉ Bảo Châu đưa mình đi gặp Lục Chất, tiểu nha đầu đi theo Bảo Châu không giữ được bình tĩnh, nhỏ giọng nói điện hạ đã căn dặn từ sáng, nếu tiểu công tử muốn tìm ngài, liền dẫn tiểu công tử đến thư phòng.

Bảo Châu không đồng ý, trong lòng thầm chế giễu tiểu nha đầu kia.

Lông còn chưa mọc đủ, liền muốn sai khiến mình.

Sau đó Tử Dung thực sự không đòi người nữa, an tĩnh hơn, Bảo Châu mới đầu còn thở phảo nhẹ nhõm, cho là rốt cuộc tiểu công tử cũng nghe lời. Thế nhưng đến lúc nàng đến đưa nước để xem người thế nào, mới thấy mặt cậu bị nghẹn đến đỏ bừng, gò má chảy đầy nước mắt.

Cái gối đầu cũng đã bị thấm ướt một mảng lớn.

Tiểu nha đầu theo sau lưng nàng bị dọa đến xanh mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ, phải gọi đại phu thôi..."

Bảo Châu âm thầm trợn mắt, rõ ràng là không xảy ra chuyện gì lớn, lại gọi đại phu, muốn cho người khác nói nàng bắt nạt người ta sao?