Tiểu Hoà Thượng

5.94/10 trên tổng số 16 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Editor: Cá Heo (HiroCloud) Hỗ trợ: Não cưng + từ điển Hán Nôm Online Thể loại: Phúc hắc phong lưu vương gia công x Nhu thuận xinh đẹp (nguỵ) hoà thượng thụ Couple: Lục Hiện Chi x Thanh Nhất Truyện tóm …
Xem Thêm

Vân Thủy Trấn là 1 thị trấn không lớn không nhỏ, bốn phía được bao vây bởi những dãi núi dài, mà núi Lưu Vân là 1 tòa núi lớn nhất.

Lúc này là mùa hạ, cổ thụ trên núi cũng đã mấy trâm năm nhưng như cũ vẫn cành lá tươi tốt xanh um.

Giữa sườn núi loáng thoáng hiện lên mái vòm, là chùa Lưu Văn.

Chùa Lưu Văn cũng đã nhiều năm, từ vài triều đại trước đã xây xong đến bây giờ vẫn chưa từng bị hư hại.

Chùa không lớn, tổng cộng cũng chỉ 7 8 tăng lữ, hương khói cũng không thịnh vượn, ngẫu nhiên chỉ có vài thôn dân lân cận đến cúng biến cầu phúc.

Các hòa thượng trong miếu cũng học thôn dân trồng trọt vào mùa xuân thu hoạch vào mùa thu, đây cũng là nơi núi non xanh biếc, hàng năm thu hoach đều không tồi, bởi vậy cũng không thiếu lương thực, các tăng lữ coi như cũng tự tại.

Lục Hiện Chi cũng đã đi gần 1 tháng lộ trình, lúc này cũng là quá mức mệt mồ, muốn tìm địa phương tá túc nghỉ ngơi, tu chỉnh một phen. Lúc này đi ngang qua núi Lưu Vân, xa xa liền thấy chùa miếu liền qua xin tá túc mấy ngày.

Hắn gõ cửa, đứng chờ bên ngoài. Chẳng bao lâu liền nghe phía sau cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Kẽo kẹt..." cửa mỡ, Lục Hiện Chi vội chắp tay

"Tại hạ Lục Hiện Chi, đang từ Giang Nam đến Trường An, đường xá xa xôi, muốn ở tại đây tá túc vài ngày, không biết đại sư có tiện?" Dứt lời ngẩn lên nhìn người tới

Vừa thấy chính là ngây ngẫm cả người. Mở cửa là tiểu hòa thượng, nhìn bất quá 15 16 tuổi, môi hồng răng trắng, gương mặt như tranh, có lẽ vừa chạy vội nên mặt hồng, thở dốc, lấm tấm mồ hôi trên da thịt trắng tuyết đang nhuộm thành ửng đỏ, tựa như hoa đào trên núi bị sương sớm tẩm ướt.

Lục Hiện Chi thầm kinh ngạc, không nghỉ tới nơi hoang dã lại có vưu vật, chỉ đáng tiếc là người xuất gia.

Tiểu hòa thượng như có chút sợ người lạ, hơn phân nữa cái đầu trốn sau cửa, chỉ lộ ra gương mặt trắng nhỏ, sợ hãi nhìn hắn cũng chưa nói gì.

Lục Hiện Chi bất đắc dĩ đành lập lại lần nữa .

Tiểu hòa thượng như hồi mộng, nhỏ giọng

"Vậy ngươi chờ chờ, ta , ta đây trở lại hỏi sư phụ" nói xong cũng không chờ người đáp cọ cọ chạy đi.

Lục Hiện Chi cứng họng, người này thật không biết đối nhân xử thế, đành phải đứng chờ.

Chẳng bao lâu, tiểu hào thượng chạy lại, trên trán phủ tầng mồ hôi mỏng, nhỏ giọng nói

"Sư phụ nói có thể, ngươi đi theo ta"

Chùa không lớn, chẳng bao lâu liền đến sân vắng, bên trong chỉ có 2 gian phòng, bọn họ đi vào 1 gian.

"Là nơi này, nơi khác đều không có phòng, chỉ có nơi này, Lục công tử trước tiên ở lại, ta ở cách vách, có việc có thể nói với ta" y lá gan giống như rất nhỏ, lúc nói chuyện cũng không nhìn thẳng , chỉ cúi đầu, tai hồng hồng

Thì ra cách vách là y ở, vậy càng hợp ý hắn, vô luận thế nào, nơi hoang vắng này có tiểu mỹ nhân làm bạn cũng không tồi, mặc dù tiểu mỹ nhân là hòa thượng

"Vậy đa tạ tiểu hòa thượng" hắn ôn hòa nói

"Không, không cần cảm tạ" tiểu hòa thượng lắp bắp nói

Tiểu hào thượng này thật đáng yêu, ngốc ngốc đều lời nói cũng không thể nói rõ, còn dễ đỏ mặt, Lục Hiện Chi âm thầm cười, xem ra mấy ngày sau sẽ không buồn .

Lúc xế chiều, tiểu hòa thượng ôm chăn nệm, cầm vài thứ tới, cũng không nói nhiều lời, bận rộn quét rác, lau bàn, trải giường.

Lục Hiện Chi nhìn tiểu hòa thượng bận rộn lui tới, hứng thứ hỏi một câu

"Ta còn chưa biết pháp hiệu của sư phụ?"

"Ta, ta gọi là Thanh Nhất" cũng không phải là pháp hiệu, chỉ là sư phụ gọi y Thanh Nhất, xem như là tên. Y không có pháp hiệu, tuy y ở trong chùa lớn lên, cùng tăng nhân cùng ăm cùng ở, nhưng chưa từng xuất gia.

"Nguyên lai Thanh Nhất sư phụ, kia tại hạ vài ngày phiền toái tiểu sư phụ"

"Lục công tử không cần đa lễ, ta không nhận nổi" y đỏ mặt xua tay

Tiểu hòa thượng lớn lên cực kỳ khả ái, đỏ mặt lúng túng càng chọc người yêu, Lục Hiện Chi tâm thầm mắng chính mình vô sỉ, lại đối người xuất gia nổi lên sắc tâm.

Nhưng cố tình không khống chế được, hắn đường đường là Vương gia, đệ đệ của Hoàng thượng, dạng mỹ nhân nào chưa thấy qua, hiện tại lại bị một tiểu hòa thượng trong núi làm mê mụn đến điên đảo, đây là chuyện gì nha, vì thế cưỡng chế du͙© vọиɠ không nhìn chầm chầm tiểu nhân nhi.

Một lát lại nghĩ, nếu như y không xuất gia thì tốt, vậy hắn có thể đem về phủ, người đẹp như vậy sao có thể ở trong núi.

Nghĩ nghĩ lại đi xa hơn, không bao lâu đã đến cảnh hắn và tiểu hòa thượng trong chăn điên loan đảo phượng, mỹ vị, quanh thân nhiệt huyết dồn xuống bụng dưới.

"Lục công tử, Lục công tử" y kêu to, cảm thấy người này cũng quá kỳ quái, đột nhiên giống như mất hồn, rõ ràng trước đó còn tốt

Lục Hiện Chi cuống quít lấy lại tinh thần, lại có chút không được tự nhiên mà cười nói

"Ngượng ngùng, tại hạ vừa mới suy nghĩ chút sự tình, không chú ý tới tiểu sư phụ." hắn làm sao dám nói chính mình là đang tưởng tượng cùng tiểu hòa thượng .....

"Không, không có gì, Lục công tử, giường đã trải xong , ngươi sớm chút nghỉ ngơi đi." Thanh Nhất nói.

"Hảo, vậy làm phiền Thanh Nhất sư phụ."

Tới ban đêm, lục Hiện Chi ở trên giường nằm đến nửa đêm, lại như thế nào cũng ngủ không được, nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là bộ dáng tiểu hòa thượng, trải giường chiếu, đỏ mặt khi nói chuyện với hắn...... Tưởng tượng liền chịu không nổi, dưới thân ngạnh đến phát đau.

Lăn qua lộn lại một hồi, vẫn là quyết định rời giường, đi ra ngoài một chút. Hắn nhớ rõ gần chùa có một hồ nhỏ, liền đi tắm chút nước lạnh cũng tốt.

Lúc đi đến gần hồ nước, lại nghe được chút âm thanh, như là có người đang trong nước, trong lòng không khỏi kỳ quái. Đêm hôm khuya khoắc như thế này, thế nào lại có người? Này gần đó chính là hòa thượng trong chùa, chẳng lẽ còn có người tâm chưa tịnh giống hắn, nửa đêm ngủ không được?

Hắn bước nhẹ, chậm rãi đến gần, liền nương theo ánh trăng nhìn, xác thật có người, cũng không phải ai khác, chính là người làm hắn ngày đêm thương nhớ, không cách nào đi ngủ, tiểu hòa thượng!

Lục Hiện Chi thị lực rất tốt, cách thật xa cũng có thể nhìn rành mạch da thịt tiểu hòa thượng ở dưới ánh trăng ẩn hiện, .... Mê người.

Dục hỏa không dọc theo đường đi gió lạnh mà tiêu giảm nửa phần, ngược lại càng ngày càng nóng cháy.

Hắn đến càng gần, tìm một có hòn đá che chắn, giống như kẻ bại hoại nín thở rình coi, dòm liếc đến hòn đá nơi đặt quần áo, loáng thoáng còn có thể nghe đến một trận mùi hương.

Là tiểu hòa thượng.

*tui nhậu về xỉn mà cũng ráng lết lên edit đăng chương 1, huhu.. Tui tốt quá mà...*

Trước khi ăn thịt cần phải nấu.

Từ chương sau H H H và chỉ có H

Tiểu hòa thượng như cũ vui sướиɠ mà chơi đùa với nước, vẫn chưa phát giác chính mình nhất cử nhất động đều rơi vào trong mắt người khác, y không giống như ban ngày nhát gan sợ phiền phức, mà giống như là tiểu yêu tinh nhân lúc nửa đêm đi ra mê hoặc người.

Bên này Lục Hiện Chi hô hấp dần dần thô nặng, dươиɠ ѵậŧ đã trướng căng, ngạnh đến phát đau.

Thanh Nhất lúc này mới phát hiện dị thường, y có chút hoảng sợ, nhút nhát sợ sệt hỏi

"Ai đang ở nơi đó?"

"Là ta." Lục Hiện Chi suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là từ phía sau tảng đá đi ra.

"Lục công tử? Ngươi như thế nào ở chỗ này?" Y run thanh âm, vừa kinh vừa sợ.

"Ta......" Lục Hiện Chi có chút nghẹn lời

"Thời tiết có chút nóng, ta ngủ không được liền đi ra một chút."

"Nha, vậy ngươi có thể trước đi chổ khác hay không, ta muốn mặc quần áo......" Thanh Nhất cẩn thận hỏi.

"Không được."

"Vì cái gì không được?" Thanh Nhất sợ đến mức sắp khóc.

"Ta lạc đường, không biết nên trở về như thế nào." Lục Hiện Chi mặt không đổi sắc mà nói.

"Kia, kia......"

"Ngươi trực tiếp đi lên mặc đi, ta không nhìn."

"Có thật vậy chăng?"

"Thật sự, ta lừa ngươi làm cái gì, chúng ta đều là nam nhân, ngươi sợ cái gì?" nói liền xoay người sang chỗ khác, như chứng minh trong sạch, không lừa.

Thanh Nhất do dự chóc lát, qua một lúc lâu, vẫn là từ trong nước đi ra, y nhẹ nhàng mà đi tới, vừa muốn cầm lấy quần áo, đã bị người ôm vào lòng, y bị dọa sợ đến kêu ra tiếng.

"Ta là lừa gạt ngươi, ta là muốn nhìn ngươi."

Thật là bảo bối đơn thuần dễ lừa, trên người vừa non vừa mềm, làm người yêu thích không muốn buông tay.

"Không cần......"

Thêm Bình Luận