Chương 2

Tống Tô Tô gần như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.

Cưới hắn ư?

Ai cơ?

Tạ Khanh Hoài, người từ lâu đã là truyền kỳ của thế hệ trẻ trong giới thượng lưu ở Nam Thành. Từ nhỏ, anh đã thể hiện tài năng kinh doanh đáng kinh ngạc và chỉ số IQ siêu cao.

Chỉ sau khi trưởng thành không lâu, anh đã nhanh chóng tiếp quản Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Hoa Đông, mở rộng bản đồ kinh doanh ra toàn cầu. Khối tài sản khổng lồ dưới tay anh không ai có thể sánh bằng, và anh còn dẫn dắt Tạ Thị vững vàng giữ vị trí hàng đầu trong giới thương nghiệp của thành phố.

Một thiên tài với tính cách lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy, người từ trước đến nay không gần gũi phụ nữ, giờ lại đứng trước mặt cô, nở một nụ cười bất cần mà đầy uy hϊếp: “Tooi nhớ năm kia em đã đính hôn rồi, là với Thẩm Nhượng phải không?”

Như một tiếng sét đánh ngang tai.

Trong đầu Tống Tô Tô lập tức trống rỗng, cô chỉ tay về phía Tạ Khanh Hoài, giọng nói run rẩy: “Anh... anh biết chuyện này...?”

Hắn thậm chí còn biết cô đã xem hắn như thế thân.

Chạm đến đôi mắt sắc lạnh của hắn, cô giật mình, rụt tay lại, bối rối nói: “Em có thể giải thích...”

“Tống Tô Tô.”

Tạ Khanh Hoài liếc cô một cái, cười đầy ẩn ý: “Trên đời này người dám lợi dụng tôi không nhiều, người cuối cùng làm điều này đã hơn hai năm rồi.”

“...”

Cô cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.

Tống Tô Tô tội nghiệp cố gắng nén nước mắt, gượng cười, lấy lòng: “Vậy... khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?”

Cô còn có thể làm gì khác? Dù sao, tất cả đều là lỗi của cô. Chính cô đã chọc giận anh trước, không thể trách ai khác.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô nhăn lại, trông như một chiếc bánh bao vừa ra lò, với mái tóc hơi ướt dính vào hai bên má, khiến cô trông thật đáng thương.

Tạ Khanh Hoài liếc nhìn cô, cổ họng khẽ chuyển động, rồi lập tức quay mặt đi: “Chờ thông báo.”

Câu trả lời của anh lạnh lùng, như thể anh đang xử lý một công việc công chức, chứ không phải đang bàn về hôn nhân.

Tống Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy nếu ở lại thêm một phút nữa, mạng sống của mình sẽ gặp nguy hiểm. Hai chân run rẩy, cô nhanh chóng di chuyển về phía cửa.

Nhưng ngay khi tay cô vừa chạm vào khóa, cánh cửa bị một lực mạnh giữ lại.

Cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Lòng Tống Tô Tô lạnh buốt.

Bên ngoài vang lên tiếng lo lắng của một người phụ nữ: “Tô Tô? Khanh Hoài? Hai đứa có ở trong đó không? Sao lại khóa cửa như vậy?”

Đó là Tạ bá mẫu!

Bị bắt gặp ở cùng nhau trong một căn phòng kín không phải là chuyện bình thường, nhất là khi cô đang ở trong tình trạng đầy ái muội thế này.

Sắc mặt cô trắng bệch, tim đập thình thịch, lưng cứng đờ.

Kể từ khi cha mẹ cô qua đời và gia đình rơi vào cảnh túng quẫn, rất nhiều người thân đến đòi nợ. Tạ bá mẫu thương tiếc cô là con của người quen cũ, lo lắng cô bị bắt nạt, nên đã giữ cô lại trong nhà họ Tạ để chăm sóc.

Cảm giác tội lỗi trào dâng, cô càng thêm sợ hãi khi nghe Tạ bá mẫu định gọi quản gia đến mở cửa.

“Tống Tô Tô.”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay phía sau cô.

Tạ Khanh Hoài kéo cô lại gần, mặt không biểu cảm, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: “Có gan lợi dụng tôi, nhưng lại không có gan đối mặt với hậu quả sao?”

Ánh mắt anh lướt qua kệ sách cao, rồi anh ra hiệu cho cô: “Trốn đi.”

Tống Tô Tô loay hoay trong phòng làm việc, cuối cùng cô chui xuống dưới bàn làm việc, cố gắng che giấu mình.

Khi cô đã trốn kỹ, Tạ Khanh Hoài khẽ mỉm cười, sau đó bật đèn lên và mở cửa.

Quản gia vội vã bước tới, trong tay cầm một chiếc hộp y tế, rõ ràng lo lắng rằng đã có chuyện xảy ra trong phòng làm việc.

Cánh cửa mở ra đột ngột khiến cả quản gia và Tạ bá mẫu giật mình. Tạ bá mẫu đánh giá Tạ Khanh Hoài từ đầu đến chân, lo lắng hỏi: “Khanh Hoài? Con không sao chứ? Sao lại ở đây, mọi người đều đang tìm con.”

Mái tóc của Tạ Khanh Hoài có chút lộn xộn, nhưng anh vẫn mặc chiếc sơ mi trắng chỉnh tề. Tuy nhiên, Tạ bá mẫu cảm thấy có gì đó thay đổi ở anh.

Ánh mắt của bà dừng lại trên cổ anh, nơi có một vết hồng hồng mờ nhạt. Bà nhíu mày: “Trên cổ con... đó là cái gì?”

Dưới bàn, Tống Tô Tô căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Tạ Khanh Hoài đáp lại với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy châm chọc: “Không nhìn ra sao? Đó là dấu hôn.”

Tống Tô Tô: “...?”

Tạ bá mẫu: “...?”

Bà ngạc nhiên, ấp úng hỏi: “Cái gì...? Là ai...? Là con gái hay con trai?”

Tạ Khanh Hoài khẽ cười: “Con gái.”

Nghe câu trả lời đó, Tạ bá mẫu thở phào nhẹ nhõm: “Con gái à? Con bé nhà ai? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Tống Tô Tô lại càng căng thẳng hơn, trái tim như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cô sợ Tạ Khanh Hoài sẽ bất ngờ nói ra tên cô.

May mắn thay, lần này anh chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Hai mươi.”

Tạ bá mẫu trầm ngâm: “Hai mươi tuổi? Trùng tuổi với Tô Tô rồi đấy. Còn trẻ thế, mà con cũng nỡ lòng...”

Anh nhún vai, giọng điệu đầy ẩn ý: “Oan cho con quá. Chính con mới là người bị động trong chuyện này.”

Tống Tô Tô: “...”

Tạ bá mẫu chỉ cười nhẹ, không tin lời con trai mình nói. Trên đời này, ai có thể làm gì Tạ Khanh Hoài mà không phải do anh đồng ý? Nếu có, thì chắc chắn là do anh dung túng.

Chợt nhớ tới mục đích ban đầu của mình, Tạ bá mẫu hỏi tiếp: “Đúng rồi, Tô Tô có ở đây không? Thẩm Nhượng và chị họ nó đang tìm nó khắp nơi.”

Không để bà kịp nhìn vào trong phòng, Tạ Khanh Hoài nhanh chóng đứng chắn trước cửa, rồi thản nhiên đáp: “Không có ở đây.”

...

Sau khi mọi người rời đi, Tống Tô Tô thở phào nhẹ nhõm rồi bò ra từ dưới bàn làm việc. Cô nhanh chóng trở về phòng mình, may mắn không bị ai bắt gặp trên đường đi.

Về đến phòng, cô khóa chặt cửa và chui vào phòng tắm. Nhìn vào gương, cô thấy toàn thân mình hỗn độn.

"Tê..."

Cô thở dài. Những chuyện xảy ra tối nay quá nhiều, và cô bị bắt nạt thảm hại.