Chương 27: Không có cảm giác gì với anh ấy sao?

Lâm Lâm tự mình đăng thông tin tuyển dụng trên mạng, bây giờ cô chỉ là một chỉ huy không quân, phải tự mình tuyển người.

Sau nhiều lượt lựa chọn, cuối cùng chỉ còn lại năm người. Gặp mặt từng người họ một cách cá nhân. Nhìn thấy hai người đứng đầu lại trẻ tuổi như vậy, cũng không có niềm tin năm người này.

“Quý tổng, dự án lớn như vậy, chỉ có chúng ta bảy người à?”

Hơn nữa, Quý tổng là cổ đông, sẽ không tham gia trực tiếp vào dự án này, nghĩa là họ chỉ có sáu người.

Quý Thanh Lê đọc qua hồ sơ của họ, cách làm việc của Lâm Lâm làm việc thật đáng tin cậy. Năm người này mỗi người đều có đặc điểm riêng, nhưng điểm yếu duy nhất là mới tốt nghiệp đại học, không có kinh nghiệm.

“Ừ, chỉ có chúng ta bảy người.”

Quý Thanh Lê đặt hồ sơ của họ xuống.

“Dự án lần này là một mảnh xương khó nhai, sau khi Tập Đoàn Tứ Quý khởi động dự án này đã dừng lại một thời gian dài, bạn có ý kiến gì?”

Quý Thanh Lê chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng cái bản chất đặc biệt của cô lại khiến người ta tin tưởng.

“Quý tổng, xin chào, tôi là Cố Nhu, tôi nghĩ rằng…”

Một trong những chàng trai mặc áo hoodie bắt đầu trình bày quan điểm của mình, mặc dù anh ta chỉ mới tốt nghiệp đại học thông thường, nhưng quan điểm của anh ta lại rất độc đáo. Sau Cố Nhu, những người khác cũng đưa ra quan điểm của mình, khi đã vàk Tập Đoàn Tứ Quý, họ phải đứng vững tại đó, không để ai đuổi họ ra ngoài.

Quý Thanh Lê vừa uống cà phê vừa lắng nghe, tất cả đều là những người trẻ tuổi, không có nói vòng vo. Cách họ phát biểu đều đơn giản và rõ ràng, tập trung vào vấn đề chính.

“Rất tốt, từ hôm nay, năm người các bạn sẽ là thành viên của phòng dự án của chúng tôi, mọi người đều là người trẻ tuổi, có bất kỳ vấn đề gì có thể trực tiếp trao đổi, tôi không thích nói vòng vo.”

Năm người lập tức gật đầu.

“Quý tổng, có yêu cầu về làm việc cố định không?” Cố Nhu không nhịn được hỏi, anh cảm thấy làm việc từ nhà có hiệu quả hơn.

“Không có yêu cầu về làm việc cố định, chỉ có yêu cầu về chất lượng công việc.”

Cả năm người đều cho biết họ hiểu rồi, họ sẽ chịu trách nhiệm với công việc của mình. Mặc dù Quý Thanh Lê rất trẻ tuổi và còn trẻ hơn họ bốn tuổi, nhưng Quý Thanh Lê thực sự có khả năng lãnh đạo.

“Lâm Tổng, chị dẫn họ đi đến vị trí làm việc của họ, hôm nay để họ làm quen với dự án của chúng ta, ngày mai sáng lúc 9 giờ, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp.”

Lâm Lâm gật đầu. Sau khi sắp xếp cho năm người của Cố Nhu, Lâm Lâm quay lại.

“Quý tổng, thực ra chúng ta còn thiếu một người, nhưng những người đến phỏng vấn tôi đều không hài lòng.”

“Tôi sẽ giải quyết.”

Bây giờ họ còn thiếu một nhà phân tích dữ liệu, vị trí này rất quan trọng.

“Tôi cũng sẽ nghĩ cách.”

Lâm Lâm ra ngoài, còn Quý Thanh Lê thì lấy ra số điện thoại từ danh bạ và gọi điện.

“Học muội, em đang ở đâu vậy? Không liên lạc trong thời gian dài như vậy, có phải em quên học huynh này rồi không?”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, người đàn ông bắt đầu nói chuyện một cách cuồng nhiệt.

“Học huynh cứ nói đùa gì vậy? Làm sao em có thể quên học huynh được! Học huynh, em cần anh giúp đỡ, anh thấy có thời gian không?” - Quý Thanh Lê hỏi một cách trực tiếp.

“Chỉ cần em nói, dù anh có thời gian hay không, anh cũng sẽ cố gắng dành thời gian, nói đi! Có chuyện gì?”

“Tôi đang thực hiện một dự án, cần một nhà phân tích dữ liệu, anh thấy có thể đến giúp em được không?”

“Vậy thôi, dự án của tôi cũng còn hai ba ngày nữa mới kết thúc, khi nào kết thúc anh sẽ đến, em thấy thế nào?”

“Được, em sẽ ở Giang Thành đợi anh.”

*Ở bên khác.

“An tổng, Quý Thanh Lê đã thành lập xong nhóm dự án, nhưng các thành viên đều là những sinh viên mới tốt nghiệp, một số thậm chí là những người từng đến phỏng vấn trước đó và bị công ty từ chối.”

“Hiểu rồi, anh tiếp tục theo dõi đi, hàng ngày đến báo cáo cho tôi là được.”

An tổng đã bí mật bố trí một số người của mình bên cạnh Quý Thanh Lê, luôn sẵn sàng theo dõi cô. Với Quý Thanh Lê thành lập nhóm dự án này, trong mắt An tổng chỉ là một trò đùa. Một bọn trẻ con ngơ ngác, họ có thực sự nghĩ rằng họ có thể thay đổi được gì không?

Chưa đến bốn giờ chiều, Quý Thanh Lê đã rời khỏi công ty để đi tìm Lục Viễn. Lục Viễn thấy cô đến, liền đứng dậy để rót nước cho cô.

“Lê tỷ vất vả rồi, tiếc là em không biết làm dự án, không thể giúp được cho chị.”

Lục Viễn cũng cảm thấy khá áy náy về điều này. Quý Thanh Lê vỗ nhẹ vào vai anh.

“Lục Viễn, mỗi người có một điểm mạnh khác nhau, em đã giúp chị rất nhiều rồi. Tình hình ở Viện Nghiên cứu thế nào rồi?”

“Tháng sau sẽ tiến hành lần đánh giá đầu tiên, kế hoạch đánh giá em đã chuẩn bị sẵn.”

Lục Viễn đưa kế hoạch đánh giá cho Quý Thanh Lê. Quý Thanh Lê đọc xong kế hoạch và gật đầu, Lục Viễn đã thực sự phát triển đến mức có thể đứng một mình một thuyền.

“Em đi chuẩn bị cho lần đánh giá đầu tiên ở Đế Đô đi nhé! Lần đánh giá đầu tiên sẽ do em đảm nhiệm toàn bộ.”

Xử lý xong công việc chính, Quý Thanh Lê đi tìm Tang Ninh, hai người đã hẹn nhau đi ăn lẩu vào buổi tối. Tang Ninh không có lịch học buổi chiều, đã đến trước để xếp hàng chờ cô ở nhà hàng lẩu. Chỉ là Quý Thanh Lê không ngờ rằng Bùi Tây Trì cũng đang ở đó, người đàn ông này… tại sao lại xuất hiện khắp nơi như vậy chứ!

“Lê Lê, có lẽ là rất may mắn là tao đã gặp Bùi Tây Trì ở nhà hàng lẩu đấy, anh ấy muốn ăn lẩu nhưng chỉ có một mình, tao thấy anh ấy tội nghiệp quá nên đã để anh ấy ăn cùng chúng ta.”

“Cô công chúa họ Quý có lẽ không thấy phiền phải không?”

Bùi Tây Trì nhìn cô một ánh mắt sắc bén.

“Tôi cũng không có nhiều bạn ở Giang Thành, chỉ có thể ngồi cùng em vài bữa thôi.”

Anh ta không có bạn ở Giang Thành? Ai tin được chứ? Người đến đón anh ấy ngày hôm đó có phải là ma không? Tang Ninh nắm chặt cánh tay của Quý Thanh Lê.

“Đi nào! Đến lượt chúng ta.”

Quý Thanh Lê và Tang Ninh đi phía trước, ánh mắt của Bùi Tây Trì chợt nhìn vào lưng Quý Thanh Lê, cô gái nhỏ thật sự rất duyên dáng.

Đến phòng riêng, Bùi Tây Trì giúp hai cô gái kéo ghế ra, để họ ngồi cạnh nhau. Còn anh ngồi đối diện với Quý Thanh Lê.

“Muốn ăn lẩu vị gì?”- Bùi Tây Trì hỏi hai cô gái.

“Bùi Tây Trì, anh có ăn cay được không? Em và Lê thích ăn lẩu mala, loại cay đến điên loạn đó.”

“Chắc chắn chứ?” - Bùi Tây Trì nhìn về phía Quý Thanh Lê. - “Cô ấy dạ dày không tốt, không ăn được loại cay.”

“Dạ đúng!”

Tang Ninh cảm thấy rất ân hận. Cô vẫn là bạn thân nhất của Quý Thanh Lê! Làm sao cô có thể quên được? Quý Thanh Lê đã sống khó khăn trong năm năm ở biên giới, đã mắc bệnh dạ dày.

“Không sao, đã khỏi rồi.”

Thấy mắt của Tang Ninh đỏ ửng, Quý Thanh Lê ngay lập tức an ủi cô.

“Ninh Ninh, đã thực sự khỏi rồi mà.”

“Nồi lẩu vị Hồng sắc nhiệt đới thì sao? Một nửa mala, một nửa nước nấm, hai cô nương thấy thế nào?”

Dạ dày không tốt cần được chăm sóc từ từ. Tang Ninh gật đầu.

Trong quán lẩu này, người ta phải tự mix gia vị cho bàn mình.

“Cần chúng tôi giúp gì không?” Tang Ninh hỏi Bùi Tây Trì cái người mà ngồi đó không hề nhúc nhích.

“Vậy thì phiền đại tiểu thư họ Quý rồi.” - Bùi Tây Trì không một chút lễ phép.

“…”

Quý Thanh Lê cạn lời, cô có nói là cô muốn giúp anh ấy không?

Hai người đi tới khu vực gia vị.

“Lê Lê, Bùi Tây Trì con người này rất tỉ mỉ, anh ấy quan tâm đến mày phết đấy.”

Bùi Tây Trì con người đó trông dữ dằn, không ngờ khi đối mặt với Quý Thanh Lê, anh ấy lại tỉ mỉ đến vậy.

“Ừ.”

Họ chỉ cùng nhau ăn cơm hai lần, cô cũng không nghĩ Bùi Tây Trì lại quan tâm đến mình nhiều như vậy. Quý Thanh Lê cố ý đặt nhiều ớt xiêm cho Bùi Tây Trì. Nhìn thấy cô làm trò ác ý đó, Tang Ninh cười.

“Mày thực sự không có cảm giác gì với anh ấy sao? Bùi Tây Trì người đàn ông này, chỉ bằng vẻ bề ngoại đã thu hút rất nhiều rồi, lại còn đối xử tốt với mày như vậy chứ.”