Chương 7

Edit: Cục Cơm Nguội

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Lời vừa nói ra khỏi miệng Dịch Lam, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Một lát sau, người đại diện của Phù Văn Nhạc phá vỡ sự im lặng khó xử này, cười ha hả mà nói với Dịch Lam: “Miễn là cậu có thể sử dụng là được! Vấn đề dây cột tóc đã được giải quyết, tiết mục cũng mau bắt đầu rồi, mọi người hãy chuẩn bị thêm một chút nữa đi?”

Dịch Lam đem mảnh rèm trong tay đưa cho người phục vụ, mỉm cười với người đại diện: “Đúng, tôi cũng nghĩ vậy.”

Cậu quay người rời đi mang theo Liên Miên cùng người phục vụ, bộ đồ trắng bay bay, không chút do dự nào.

Phù Văn Nhạc tức giận đến không chịu được: “Một người mới không quen biết ai, anh lắm miệng cái gì? Anh nhìn đi, cậu ta đang làm nhục tôi! Trong cảnh khóc của đoàn phim trước đó, đạo diễn Vương đã bắt tôi diễn đi diễn lại mười bảy lần! Chính là bởi vì cậu ta!”

Người đại diện cau mày: “Nói nhỏ chút đi! Người mới thì sao, cậu ta chính là người của Ngân Hà. Cậu không thấy sao, dù là lần trước đi đoàn phim hay lần này, Ứng Thiên đều đi cùng cậu ta. Ứng Thiên là ai? Là người đại diện của Tạ Hoài! Trong tay anh ta có nhiều nghệ sĩ như vậy, cậu có khi nào thấy anh ta chỉ đi theo mỗi một người chưa?”

“Người này không biết từ đâu xuất hiện, nhưng quan hệ của cậu ta và Tạ Hoài …… Chắc chắn không đơn giản.”

Phù Văn Nhạc cười nhạo một tiếng: “Không đơn giản? Có cái gì không đơn giản, còn không phải là được Tạ ảnh đế bao nuôi. Tạ Hoài cũng là một kẻ đạo đức giả, nam thần cao lãnh cấm dục chưa từng mang tai tiếng …… Nhưng tôi cũng không nhìn ra, hắn lại thích kiểu này.”

“Cậu cũng đừng nói lời không nên nói.” Người đại diện có chút đau đầu: “Phấn nền bên trái bị tán không đều kìa.”

“Thật sao?” Sự chú ý của Phù Văn Nhạc chuyển hướng ngay lập tức: “Chuyên viên trang điểm đâu, nhanh đến sửa lại cho tôi đi……”

***

Dịch Lam bước ra khỏi phòng, liền thấy Ứng Thiên sớm đã đứng ở cửa chờ.

Ứng Thiên vốn là đang nghe điện thoại trong phòng hóa trang, hồi lâu không thấy nhóm người Dịch Lam trở về tới nên vội vàng chạy tới xem.

Không ngờ vừa đến nơi, lại thấy được cảnh tiểu hồ ly “ngây thơ” thể hiện sức mạnh của mình.

Anh có chút buồn cười: “Không ngờ…… em cũng khá hung dữ đấy.”

Thoạt nhìn Dịch Lam cũng không phải là người cần lo lắng như anh đã tưởng tượng.

Dịch Lam ngồi xuống, bảo người phục trang buộc tóc lên cho cậu, khuôn mặt nhỏ có chút nghiêm túc: “Sư phụ em trước kia thường nói, gặp người có ác ý với mình thì nên trả đũa như vậy, phải cho họ nếm mùi gậy ông đập lưng ông. Đặc biệt là đối với những người không muốn đối mặt với mình.”

Liên Miên bên cạnh nghe thấy buồn cười: “Lam Lam, sư phụ cậu thật đúng là một người thú vị.”

Dịch Lam cau mày: “Không, sư phụ không phải con người.”

Những lời này nghe giống như mắng người, nhưng Dịch Lam cảm thấy không có gì sai cả, dù sao y cũng là một con chim.

Càng giống như mắng người.

Dịch Lam suy nghĩ một chút, vẫn không bổ sung thêm câu cuối.

Trước khi khai mạc chương trình, các khách mời sẽ bước vào để làm quen với nhau, sau đó mới bắt đầu phần khai mạc chính thức.

Đây là lần đầu tiên Dịch Lam cảm nhận được cảm giác đi đâu cũng có camera dõi theo mình nhưng cậu không cảm thấy lo lắng, thậm chí còn dành thời gian trừng mắt với camera.

Nói không chừng, Vô Lâm có thể thấy cậu trên TV.

Cậu phải để Vô Lâm nhìn rõ, đúng vậy, nhìn thật kỹ, trong chương trình này, chính là đệ tử thân ái của y.

Cái người mà ngày xưa y vẫn hay đánh đập đến tơi bời.

Trong phòng chỉ có một người tới, là một cô gái trẻ với đôi mắt to, khi cười lên thật xinh đẹp.

Dịch Lam nhớ mang máng cậu đã thấy cô trong một bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường nào đó.

“Xin chào, tôi tên là Tần Nhất Hạ.” Cô gái vừa nhìn thấy cậu liền chủ động đứng lên chào hỏi.

Dịch Lam lập tức đáp lại: “Tôi là Dịch Lam, là người mới. Xin chào tiền bối.”

“Gọi tôi là Nhất Hạ được rồi.” Tần Nhất Hạ cười cười “Tôi ra mắt cũng chưa lâu, không tính là tiền bối.”

Dịch Lam mới vừa ngồi xuống bên cạnh cô, cửa phòng lại mở ra.

Hai nam diễn viên lần lượt bước vào phòng, người đi trước lớn tiếng nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn…… Ồ, Nhất Hạ?”

Anh ta chào hỏi Nhất Hạ một cách niềm nở. Dịch Lam ngồi gần cô, liếc mắt một cái liền thấy nụ cười Tần Nhất Hạ dường như cứng lại.

Nhưng giây tiếp theo, cô vẫn lễ phép mà đứng lên: “Anh Đỗ, anh cũng đến đây……”

“Đúng vậy Nhất Hạ, đã lâu không gặp.” Đỗ Thiên Thu vừa cười vừa tiến lên như muốn ôm Tần Nhất Hạ một cái.

Dịch Lam đột nhiên cũng đứng lên, đưa tay ra trước: “Xin chào Đỗ tiền bối, em là người mới tên Dịch Lam, mong anh chiếu cố.”

Động tác Đỗ Thiên Thu dừng lại, thuận thế buông cánh tay kia xuống, cùng Dịch Lam bắt tay: “Xin chào, tôi là Đỗ Thiên Thu.”

Cô gái phía sau anh ta tên là Đậu Nghi, cô ấy có vẻ không thích nói chuyện lắm, chỉ cười rồi xuống bên cạnh Nhất Hạ. Mà Đỗ Thiên Thu cảm thấy mình có tư cách lớn nhất nên trực tiếp ngồi vào ghế C.

Hai người vừa ngồi xuống, Mạnh Thịnh – một nam diễn viên khí chất ôn hòa từ ngoài cửa bước vào. Anh là sinh viên tốt nghiệp cùng khóa với Tần Nhất Hạ.

Sau khi vài người giới thiệu xong, Phù Văn Nhạc mới khoan thai tới muộn.

Hắn vốn định đến muộn nhất để gây sự chú ý, nhưng khi đến lại phát hiện Tần Nhất Hạ và Mạnh Thịnh đang nói chuyện với Dịch Lam. Đậu Nghi không nói gì, chỉ có Đỗ Thiên Thu mà bọn họ còn không quen biết, chỉ trao đổi với nhau vài câu. Mà máy quay cứ lướt qua hắn, khóe mắt giật giật, gần như không giữ được nụ cười.

“Tất cả diễn viên đã tới, hiện tại chúng tôi sẽ bắt đầu phát kịch bản cho mọi người, các bạn có thời gian chuẩn bị là mười phút, mười phút sau buổi biểu diễn sẽ chính thức bắt đầu.”

Âm thanh của đạo diễn vừa dứt, liền có nhân viên công tác đi vào phòng, đưa kịch bản cho từng người.

Dịch Lam nhanh chóng xem qua kịch bản, dài khoảng bốn năm trang.

Mười phút, số lượng cảnh diễn nhiều như vậy, rõ ràng tổ đạo diễn đây là muốn làm khó mọi người. Đây là hài kịch, tổ đạo diễn là muốn cho bọn họ không nhớ được lời thoại, trong lúc đó mọi người sẽ dựa vào năng lực của mình mà phát huy.

Tất cả mọi người cúi đầu, dùng phương pháp của mình nhanh chóng ghi nhớ kịch bản.

Dịch Lam đọc kịch bản từ đầu đến cuối, tự nhớ lại cốt truyện hai đến ba lần rồi lại mở kịch bản ra, đọc những phần chi tiết nhỏ.

Khi cậu ngẩng đầu lên, thời gian mới có trôi qua sáu phút.

“Trời ơi, cái này khó quá.” Tần Nhất Hạ vừa lật kịch bản vừa nhỏ giọng nói: “Tôi học thuộc rất chậm……”

Dịch Lam nhìn lướt qua kịch bản, hỏi: “Tôi học cùng cô được không?”

Hai người đối đáp hiển nhiên so một người sẽ dễ thuộc hơn, nhưng Tần Nhất Hạ có chút lo lắng: “Có làm phiền đến cậu quá không?”

“Không có việc gì.” Dịch Lam chớp mắt: “Tôi đã nhớ xong rồi.”

Mạnh Thịnh có chút kinh ngạc: “Cậu giỏi vậy!”

Bên cạnh truyền đến một tiếng khịt mũi khinh thường, Dịch Lam nghe thấy, hình như là Phù Văn Nhạc.

Cậu không thèm quay đầu lại, tiếp tục cùng Tần Nhất Hạ học kịch bản.

Hai người nói chuyện với nhau người bên cạnh cũng đều có thể nghe thấy.

Phù Văn Nhạc không tin vào ma quỷ, khi Dịch Lam đọc, hắn trộm so sánh với kịch bản. Ai ngờ nghe xong hai ba đoạn cũng không thấy Dịch Lam bỏ sót một chữ nào.

…… Chẳng phải chỉ là trí nhớ tốt hơn một chút thôi sao, bày đặt cái gì.

Phù Văn Nhạc mắng trong lòng một lúc lâu, đột nhiên phát hiện thời gian chỉ còn lại một phút, vội vàng cúi đầu đọc kịch bản của mình.

“Đã hết giờ!”

Nhân viên tổ đạo diễn đi vào phòng thu lại kịch bản.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình mỉm cười nói: “Được rồi, mời các diễn viên của chúng ta lên sân khấu!”

***

“Lát nữa sẽ đến lượt tôi!”

Trên sân khấu Mạnh thịnh, Đậu Nghi cùng Phù Văn Nhạc đã sắp diễn xong, Tần Nhất Hạ khẩn trương chà xát tay, quay đầu lại thấy Dịch Lam bên cạnh đang …… cắn hạt dưa.

Tần Nhất Hạ thật không thể hiểu nổi.

Trước khi tiếp xúc với Dịch Lam, cô đã bị cậu thanh niên mặc đồ cổ trang trắng làm cho kinh ngạc. Dù đã ở giới giải trí mấy năm nhưng cũng khó được nhìn thấy người đẹp không góc chết, làm người ta không thể dời mắt khỏi như cậu.

Hơn nữa không biết Dịch Lam có chú ý hay không, khi cô không muốn gần gũi với Đỗ Thiên Thu cậu liền ngăn cản hắn giúp cô.

Tần Nhất Hạ rất biết ơn vì điều này, sau khi cùng Dịch Lam nói chuyện, cô vẫn luôn tán thưởng trong lòng: Dịch Lam là người mới nhưng năng lực thật không tồi.

Nhưng nhìn Dịch Lam như thế này…… Cậu ấy tựa hồ hoàn toàn không lo lắng về việc sắp lên sân khấu.

Thậm chí còn đem hạt dưa trong tay chia cho cô: “Muốn ăn không?.”

Tần Nhất Hạ: “……”

Cô cầm lấy một nắm nhỏ, có chút hoảng hốt, thầm nghĩ người mới bây giờ thật kỳ lạ……

Đội ngũ đạo diễn dường như khá quan tâm đến người mới, Dịch Lam là người cuối cùng lên sân khấu.

Trên khán đài, Đỗ Thiên Thu đóng vai Vương gia vì mất đi vị thϊếp thất thứ bảy là Đậu Nghi, ôm “xác” ái phi ngửa mặt lên trời hét to:

“Ta biết mà, mười năm trước, ta làm mất một khối ngọc bội…… Quả nhiên người ăn trộm chính là ngươi!”

Khán giả cười ồ lên, Phù Văn Nhạc đóng vai người hầu liều mạng nháy mắt: “Vương gia, nén bi thương!”

Mạnh Thịnh sắm vai thị vệ chính trực chỉ biết tuân lệnh chủ nhân: “Vương gia, người còn muốn đem đầu Nghi phi treo lên tường thành sao?”

Đỗ Thiên Thu ôm chặt vai Đậu Nghi: “Treo cái gì mà treo? Bổn vương muốn hậu táng nàng!”

Tần Nhất Hạ thủ vai nha hoàn cách đó không xa cao nói to: “Vương gia! Ngọc bội của Nghi phi hình như rơi xuống nước!”

Đỗ Thiên Thu lập tức ném Nghi phi trong lòng ngực sang một bên: “Cái gì?! Ta tới đây!”

Hắn xoay người chạy đến hồ nước, nơi sương mù băng khô đang bốc hơi. Cùng lúc đó, ở giữa hồ có một tiên nữ áo trắng từ từ xuất hiện.

Sương mù dần dần tan đi, dưới khán đài có người kinh ngạc mà “A” một tiếng.

Chỉ thấy thanh niên vóc người cao, mặc bộ y phục trắng như tuyết, ngước mắt nhàn nhạt nhìn phía Đỗ Thiên Thu, đôi lông mày thanh tú cùng ánh mắt lộ ra vẻ lãnh đạm và xa cách, nhưng lại khiến cho ai nhìn thấy cũng đều mê mẩn, không thể dời mắt.

Cả Đỗ Thiên Thu và Tần Nhất Hạ đều sững sờ trong giây lát.

Người mới này…… Tại sao lại tỏa ra thứ ánh sáng hào quang như vậy?

Giây tiếp theo, Dịch Lam giơ tay lên, vung ống tay áo, hai mắt hơi nheo lại, lộ ra khí chất bá đạo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đỗ Thiên Thu:

“Là ta nhặt được ngọc bội, không vừa lòng?”

Kiêu ngạo phóng túng, vô cùng tự tin.

Người xem cười phá lên, Đỗ Thiên Thu lập tức lấy lại tinh thần, theo lời kịch tiếp tục nói: “Ngươi là yêu nghiệt từ nơi nào đến, sao lại xuất hiện ở trong phủ của bổn vương! Mau cút khỏi đây!”

Thần sắc Dịch Lam vẫn lạnh nhạt như cũ, cậu khoanh tay, nhướng mày nhìn Đỗ Thiên Thu, nhếch môi cười lạnh:

“Ngươi bảo ta đi? Ta không tin.”

Đỗ Thiên Thu: “……” Thật sự là gợi đòn.

Tần Nhất Hạ: “……” Não cậu ta có vấn đề gì không.

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Hoài: Tối nay sẽ có một bữa tiệc thịt gà.

Dịch Lam: Anh bạn, tôi thừa nhận, chiêu trò của anh đã thu hút tôi thành công rồi đó.

Tạ Hoài:……?