Chương 72: Không ngờ Đại Thần lại lợi hại như vậy

Tế Nguyệt Thanh Thanh tức giận đăng nhập trò chơi, đang chuẩn bị ôm cục tức trút lên người Boss. Nào ngờ vừa lên mạng đã nhận được tin động trời - nửa tiếng trước, tam đại Vực chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực đã quyết đấu với Phong Diệp Vô Nhai!

Thì ra, từ hôm đó đến giờ Tùng Phong Hàn không lên được mạng là do tài khoản đã bị hack.

Sáng sớm hôm nay, lúc tam đại Vực chủ biết Đường chủ của mình bị người ta bắt nạt, đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ, nên quyết định đến tìm Phong Diệp Vô Nhai nói chuyện. Nào ngờ Phong Diệp Vô Nhai không muốn giải thích, trực tiếp chọn cách PK để nói chuyện. Kết quả là Phong Diệp Vô Nhai thắng cả ba vị Vực chủ, kết thúc một màn quyết đấu đặc sắc hiếm có trong game.

Ba vị Vực chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực cùng xuất hiện đã đủ gây chấn động rồi, giờ lại thêm cả Phong Diệp Vô Nhai nữa. Thế nên lực chấn động, sức ảnh hưởng, không cần nói cũng biết lớn đến mức nào.

Việc này không chỉ khiến thế giới dậy sóng mà còn thu hút không ít người chơi ở các server khác tạo tài khoản phụ sang xem. Có người còn quay lại trận quyết đấu rồi tung lên mạng. Hình thức ấy, khí thế ấy, thủ pháp ấy, tốc độ ấy, chậc... chậc..., đúng là cực kỳ hiếm thấy. Thật là trận đấu tráng lệ nhất trong lịch sử mà Tế Nguyệt Thanh Thanh từng xem.

Sao cô lại bỏ qua giây phút quan trọng thế nhỉ? Vì việc này Tế Nguyệt Thanh Thanh càng chắc chắn một điều - sau này tuyệt đối không được thức đêm đánh quái nữa!

Không ngờ Đại Thần lại lợi hại như vậy! Ngay cả ba vị Vực chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực liên thủ cũng không phải đối thủ! Trong lòng Tế Nguyệt Thanh Thanh đột nhiên dâng lên một niềm tự hào khôn xiết - anh ấy là ông xã của cô đấy!

Nhưng tài khoản của Tùng Phong Hàn do Đại Thần hack thật sao?

Nghĩ kỹ lại, trên đường đến miếu Nguyệt Lão, đúng là có một lúc Phong Diệp Vô Nhai không ở đó. Anh nói có chút việc, không phải đi hack tài khoản của Tùng Phong Hàn đấy chứ?

......000......€o€...... ╮(╯▽╰)╭ ......

Tế Nguyệt Thanh Thanh nhanh chóng quyết định, sau này nhất định không được đắc tội với Đại Thần!

(Măng Mọc Sau Mưa nói leo: “Đồ ngốc, giờ mới biết à?”)

***

Nghe Hoa Hồ Điệp nói, tài khoản của Tùng Phong Hàn đã tìm lại được, nhưng giờ anh ta rất bận, không có thời gian lên mạng chơi game.

Ba ngày tiếp theo, Kỷ Hiểu Nguyệt gần như biến mất trên mạng. Cô phải chuyển nhà. Nói là phải chuyển nhà nhưng thực chất là bóc lột sức lao động của Hoa Hồ Điệp. Anh chàng đáng thương lúc hoàn thành xong mọi việc, mệt quá nằm luôn xuống sàn gỗ ngủ. Vì vậy... ngày hôm sau... hai người lại cùng nhau đi làm...

Cho nên, những lời đồn đại... không cần đoán cũng biết.

Nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt bỏ tất cả ngoài tai. Tề Hạo cũng chẳng buồn quan tâm. Trong tay anh đã có những thông tin vô cùng chi tiết và rõ ràng về Hoa Hồ Điệp. Anh chàng này không có chút sức lực uy hϊếp nào với anh.

Kỷ Hiểu Nguyệt vừa giải quyết xong mọi việc thì chuyến du lịch ba ngày tới Vịnh Bích hải cũng sắp bắt đầu.

Trong phòng riêng...

Nhϊếp Phong cười gian xảo:

“Không phải cậu định “thịt” tiểu khắc tinh ở Vịnh Bích Hải đấy chứ?”

Tề Hạo nhíu mày, im lặng. Anh cũng luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Cô ấy đá anh rồi bỏ chạy. Anh giận.

Cô ấy gọi anh một tiếng “Ông xã”. Anh hạnh phúc.

Cô ấy rời mạng. Anh hụt hẫng.

Cô ấy lên mạng. Anh vui mừng.

Cô ấy vừa gọi anh là “Tên biếи ŧɦái”, vừa gọi anh là “Ông xã”. Anh thực không biết phải làm thế nào? Từ trước đến nay, chưa có người nào khiến anh trải qua nhiều cung bậc cảm xúc đến vậy.

Lúc trước, đơn giản anh chỉ muốn trêu đùa cô, thấy vẻ mặt tức giận của cô, anh cảm thấy vui vẻ, sảng khoái. Nhưng dần dần, anh phát hiện ra rằng, không chỉ lúc tức giận mà ngay cả khi ngủ cô cũng rất đáng yêu. Thậm chí những lúc vui hay nhẫn nhịn chịu đựng, những khoảnh khắc, diễn biến tình cảm của cô đều biến thành những tinh linh nhỏ bé, len lỏi trong tâm trí anh.

Từ ngày gặp cô, những cô gái khác với anh đều trở nên nhàm chán, vô vị. Ngay cả Phong Tín Nhi xinh đẹp, quyến rũ lại trong sáng, thuần khiết chủ động hiến thân, anh cũng không để tâm. Anh chỉ khát khao mùi thơm mê người trên cơ thể cô.

Đây đúng là một vấn đề, còn là vấn đề rất nghiêm trọng.

Hơn nữa, trong thế giới ảo Tế Nguyệt Thanh Thanh cuối cùng cũng đã thừa nhận thân phận “ông xã” của Phong Diệp Vô Nhai, lại rất nghe lời. Nhưng ở thế giới thực, cô tỏ rõ thái độ e ngại, xa lánh anh.

Liệu anh có nên chữa trị căn bệnh “tâm thần phân biệt” cho “bà xã” của mình trước không?

Bộ óc đáng giá ngàn vàng của Tề Hạo vì vấn đề này mà nhiễu loạn bấy lâu nay.

Nhϊếp Phong tính đầu ngón tay đếm ngày, sắp hết thời hạn một tháng rồi, không thể để Tề Hạo thuận lợi “vượt vũ môn” như vậy được. Anh nhất định phải thực hiện kế hoạch phá hoại. Nhân lúc Tề Hạo không để ý, anh lén lút chạy đến bên Kỷ Hiểu Nguyệt:

“Cô biết vì sao Tổng giám đốc chọn Vịnh Bích Hải không? Vì nơi đó có rất nhiều cô gái đẹp. Tổng giám đốc Tề thích nhất là những cô gái xinh đẹp lại yêu kiều. Nếu có cơ hội, cô kiếm cho cậu ta mấy cô, có khi cậu ta sẽ bỏ qua chuyện cũ cho cô đấy”.

Nhìn nụ cười gian giảo của Nhϊếp Phong, Kỷ Hiểu Nguyệt rất muốn nói:

“Trợ lý Nhϊếp à! Anh có biết dù đã khoác lên người bộ lông của Cừu Vui Vẻ, nhưng trông anh cũng không hề giống một con cừu không?”