Trong tiếng reo hò của đám đông, Phong Diệp Vô Nhai nghĩa hiệp nói:
“Quyết đấu ba trận, cô thắng một trận thì coi như chiến thắng”.
Sỉ nhục! Thật là một sự sỉ nhục trắng trợn! Tế Nguyệt Thanh Thanh nổi điên, vung tay, một tia sáng sắc tím bén như kiếm bay tới. Đấu trường lại xôn xao náo động.
Tám giờ mười phút, mọi người trong công ty đang lũ lượt kéo đến.
Dáng vẻ chăm chú của Kỷ Hiểu Nguyệt mọi người đều đã quen. Một lát sau, Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên quát lên:
“Thật là vô lý! Hắn ta dám gϊếŧ mình, khiến mình bị giáng liên tiếp ba cấp! Đồ quái vật!!!”
“Kỷ Hiểu Nguyệt!” Đúng lúc ấy Lưu Dĩnh đến kiểm ta, chị ta nổi giận đùng đùng: “Cô dám chơi game trong giờ làm việc à! Đi lên văn phòng với tôi!”
Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn đang chìm đắm trong nỗi khổ bị giáng cấp. Giáng ba cấp, những ba cấp liên tiếp!! Để có được cấp bậc này cô đã phải luyện bao lâu mới được cơ chứ!
Trong văn phòng, Lưu Dĩnh đi qua đi lại, ánh mắt chị ta đầy sự trách cứ, pha lẫn thất vọng. Kỷ Hiểu Nguyệt có cảm giác như bị gai đâm sau lưng, tất cả đều do Phong Diệp Vô Nhai gây ra! Cuối cùng, “phù thủy già” cũng bắt đầu giáo huấn:
“Chơi game trong giờ làm việc, trừ ba tháng tiền thưởng. Nếu còn tái phạm sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu!”
Sao lại có cảm giác như đang phán xử giai cấp trong xã hội cũ vậy nhỉ? Kỷ Hiếu Nguyệt trong lòng không ngừng ai oán kêu lên: “Đừng mà! Ba tháng tiền thưởng... tính ra là biết bao nhiêu tiền! Có thể nạp được rất nhiều, rất nhiều thẻ game đấy!”
Nhưng đau khổ chỉ nên cất giấu trong lòng, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt ngoan ngoãn ngày thường, hối lỗi lắng nghe những lời răn dạy. Ánh mắt Lưu Dĩnh dừng lại trên bộ đồng phục rộng thùng thình màu xám của Kỷ Hiểu Nguyệt, cuối cùng thở dài:
“Chị đang định cho em biết, những đề xuất hôm qua của em rất tốt, Tổng giám đốc rất vui, Tùng Ca cũng nói em là một nhân tài. Nhưng dù sao em cũng là Thư ký của Giám đốc Bộ phận Quảng cáo, em có việc của em. Understand?”
Đột nhiên, Lưu Dĩnh tuôn một câu tiếng Anh khiến Kỷ Hiểu Nguyệt giật mình, từ xã hội cũ đã quay về thời cải cách mở cửa, suýt chút nữa Hiểu Nguyệt thốt lên: “Yes, Madam!”
“Em hiểu rồi ạ”. Kỷ Hiểu Nguyệt dịu dàng trả lời như trước khiến Lưu Dĩnh hài lòng gật đầu.
“Đúng rồi, Tổng giám đốc vừa có chỉ thị đặc biệt, nếu sáng nay em rảnh thì lên văn phòng Tổng giám đốc, báo cáo chi tiết về những đề xuất hôm qua của em”.
Vậy mới nói, họa vô đơn chí. Kỷ Hiểu Nguyệt cô chắc chắn đang rơi vào tình cảnh này rồi!
Tổng giám đốc muốn gặp cô!!! Tổng giám đốc muốn gặp cô sao? Tổng giám đốc nhận ra cô rồi à? Nếu đúng vậy cô nên làm gì đây?
Kỷ Hiểu Nguyệt bé nhỏ luẩn quẩn trong vòng xoáy đau thương, khổ sở.
Lúc trở lại văn phòng, tin nhắn từ bạn bè cô đã đầy cả hòm thư, nội dung là thương tiếc cho cô. Việc đau khổ nhất là cô phát hiện mình sắp bị đẩy xuống Phàm giới. Lúc này, nếu có đánh đấm gào thét cũng không thể diễn tả được hết tâm trạng buồn bực của Kỷ Hiểu Nguyệt.
“ Phong Diệp Vô Nhai! Tôi thề không đội trời chung với anh!” Tế Nguyệt Thanh Thanh trong lòng lớn tiếng gào thét. Gần như cùng lúc, Phong Diệp Vô Nhai cùng gửi tin nhắn đến:
“Thứ nhất: đi theo tôi; Thứ hai: tôi tìm người tiêu diệt cô”.