Tiết thu dịu mát nhẹ nhàng luôn tạo một cảm giác thật thư thái, thoải mái. Một tiết trời đẹp như hôm nay đáng nhẽ ra không nên...
Từ 8 giờ 26 phút sáng cả tập đoàn Kha thị đều chìm trong im lặng, phủ đầy sát khí, tất cả nhân viên đều đang trong tình trạng cảnh báo cao nhất.
Tiểu thư đã nói rồi, thời tiết hôm nay rất đẹp...
Hôm nay cũng là ngày mà chiếc kính gọng vàng của Kha Triệt gửi lời chào thân ái với cuộc đời.
Chiếc kính được anh giữ gìn suốt ba năm lại hi sinh oanh liệt chỉ trong ba giây dưới bàn tay của Kha Lam Nguyệt.
Cô biết chiếc kính này vô cùng quan trọng đối với anh.
Người cận mà không có kính thì chẳng khác nào mắt sáng lại ở trong bóng đêm.
Vậy mà cái người ngồi trước mặt cô kia vẫn một bộ dạng nhàn nhã, bình tĩnh, trầm ổn, không màng sự đời. Kha Triệt nhẹ nhàng nhấc ly cà phê trên bàn, nhàn nhã thưởng thức một chút.
"Không tồi! Kĩ thuật pha cà phê của em cũng không đến nỗi nào. Tốt hơn lần trước nhiều rồi đấy."
Kha Lam Nguyệt thực sự không thể tiếp tục nhìn nổi bộ dáng thân sĩ của anh ta thêm một giây, một phút nào nữa. Cô nhanh chân đi đến bên bàn làm việc, cướp lấy ly cà phê trên tay anh ta.
Kha Lam Nguyệt: "Bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn tâm trạng ngồi đây uống cà phê?"
Kha Triệt: "Cà phê em gái anh pha lẽ nào lại không uống? Anh đây là đang coi trọng công sức của em."
Kha Lam Nguyệt: "Em có pha cũng không phải là cho anh uống." Huống chi cà phê này là chị thư kí xinh đẹp ngoài kia pha cho cô. Muốn đυ.ng vào đồ của cô...
Lửa giận bừng bừng khiến Kha Lam Nguyệt như muốn bốc khói trên đầu, không còn để ý được gì khác nữa, một giây sau liền quên hết gia giáo nghiêm trang, lễ nghi thục nữ trong nhà, túm lấy cà vạt trước cổ áo Kha Triệt, kéo mạnh về phía trước để anh mặt đối mặt với cô.
Kha Lam Nguyệt: "Kha Triệt, để em nói cho anh biết, mỗi một giây một phút anh đang ngồi đây là thêm một giây một phút chị An Tình vun đắp, trau dồi tình cảm cùng tên họ Giang kia đấy. Anh cam lòng sao? Cam lòng sao? Chị ấy đáng nhẽ ra phải là vợ tương lai của anh mới phải."
Kha Triệt làm ngơ coi như không nghe thấy cô nói gì cả, cướp lại ly cà phê trong tay cô, khẽ nhấp thêm một ngụm rồi tiếp tục cúi đầu xuống, xử lí sổ sách trên bàn, tiện thể buông thêm một câu: "Bỏ chân em xuống khỏi bàn làm việc đi, không lại hỏng gót giày."
Kha Lam Nguyệt nghe anh nói vậy mà lại vô cùng ngoan ngoãn vâng lời, bỏ chân xuống cũng buông tay ra khỏi cà vạt của anh. Cô lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào mắt Kha Triệt, khẽ nhếch môi cười.
Kha Lam Nguyệt: "Ha... Được rồi... Xem ra lựa chọn của anh là thế này sao? Kha Triệt, anh biết tại sao nam phụ lại chẳng bao giờ có thể thắng được nam chính hay không? Là vì anh ta không đủ can đảm, khi nhìn thấy nữ chính nhu thuận, ỷ lại, khóc trong lòng nam chính là chỉ còn biết bất lực, quay đầu mà đi chứ đâu hay biết rằng nữ chính khóc chính vì không có anh ta bên cạnh mà thôi. Người như anh, chỉ có thể làm nam phụ, THUA... cũng đáng lắm."
Kha Triệt im lặng, tất cả sự tập trung của anh ta đều đặt vào sổ sách và tài liệu trên bàn. Nhưng cô biết anh nghe được và hiểu rõ từng lời cô nói, chẳng qua là không đủ can đảm để đối diện mà thôi.
Đàn ông... có đôi khi vì tình bạn mà bất chấp buông tay tình yêu của mình, có đôi khi vì quá khứ mà không dám nghĩ đến tương lai.
Đã vậy lại còn cố tỏ ra mình rất ổn nữa!
Kính anh ta bị cô bóp nát rồi , định nhìn bằng niềm tin sao? Tỏ vẻ chuyên tâm như vậy làm gì?
Kha Lam Nguyệt quay người, ra đến cửa phòng, cô chỉ dừng bước cũng không quay đầu lại, nói với tên đàn ông đang vùi đầu trong đám sổ sách kia:
"Anh trai thân yêu à... để em nhắc nhở anh lần cuối. Kha Lam Nguyệt này chỉ chấp nhận duy nhất chị An Tình làm chị dâu tôi mà thôi. Ngoài chị ấy ra dù bất kể là ai tôi cũng đều không chấp nhận. Anh đã phụ lòng chị ấy nhiều lần như vậy rồi, dù có thêm một lần nữa cũng chẳng vấn đề gì... vì anh đâu hiểu được chị An Tình có ngày hôm nay là do một tay "người anh trai yêu quý của tôi" gây ra chứ? Nỗi lòng của chị ấy, anh không hiểu; đau khổ của chị ấy, anh không thấu; bất lực của chị ấy, anh không hay... Thật đúng là vô dụng... "
Lời vừa dứt, cô cũng bước ra khỏi phòng, mạnh tay đóng sập cửa lại. Tất cả những gì cần nói cô đều đã nói hết rồi, chỉ còn chờ sự lựa chọn của Kha Triệt nữa mà thôi.
Cô rời đi, để một mình anh trong căn phòng... cô đơn, lạnh lẽo.
"Ha... Vô dụng... Kha Triệt... mày đúng là một tên vô dụng mà... Vô dụng... Đồ vô dụng... ha... ha..."
Nữ chính sẽ đau khổ nhưng cuối cùng chẳng phải cô ấy vẫn sẽ hạnh phúc bên nam chính hay sao? Chỉ có nam phụ như anh mới biết rằng bản thân cũng đã từng rơi nước mắt, cũng muốn ôm nữ chính vào lòng, cũng không muốn buông tay, cũng không muốn quay đầu bước đi. Không phải là không đủ can đảm mà chỉ vì sợ nữ chính khi nhìn thấy anh sẽ... khóc nhiều hơn mà thôi.