Chương 50

Trong lúc nói chuyện,

Mặc Liễu cùng Mặc Lan một người

bưng chậu đồng,

một người

bưng

bátthuốc đi đến,

nhìn

thấy Lạc Kiêu,

vốn là sững sờ một chút,

nhưng sau đó lập

tức cười dịu dànghô một

tiếng: “Thế

tử.”

Mặc Liễu đặt chậu đồng đựng nước rửa mặt

sang

một

bên,

quay

mặt nhìn hắn liền cười nói: “Lúc nãy nô

tỳ và

Mặc

Lan vẫn còn đau

đầu

a, hôm nay

Thế

tử không ở

đây,

thuốc này

của

Điện

hạ phải xử

lý như thế nào.” Nói xong, nhìn về

phía

bát

thuốc

tản

ra mùi quỷ

dị trong

tay Mặc Lan, khuôn mặt lộ

vẻ trêu chọc.

Lạc Kiêu

cũng

theo ánh

mắt Mặc Liễu

nhìn qua,

bên

môi không

tự

chủ

hiện

ra

nụ

cười,

nhận bát

thuốctừ

tay Mặc Lan,

liền đi

tới bên

cạnh Văn Nhân Cửu.

“Điện

hạ

hôm nay có phải đút không?”

Lạc Kiêu đứng

bên giường,

hạ mắt nhìn y,

đùa giỡn nói.

Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nhìn

hắn,

không lên

tiếng,

chỉ

trực

tiếp nhận

bát

thuốc,

sau đó mặt mũi không chút

biểu lộ một

hơi uống vào.

Thuốc

còn

ấm, lại không phỏng

miệng, nhưng bởi vì

bỏ thêm máu mà

mùi vị tanh đắng ngược lại càng trở

nên

rõ ràng. Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu

cố gắng bày ra

vẻ mặt bình tĩnh, còn có

đầu

lông

mày nhíu cực nhẹ kia, nhịn không được cảm thấy buồn cười, cầm mứt

quả

trên

bàn đưa tới: “Điện hạ hà

tất miễn cưỡng

chính

mình?”

Văn Nhân Cửu không

thèm nhìn

hắn,

đưa

bát

thuốc cho Mặc Lan

bên cạnh,

thản nhiên

hỏi: “Thuốc này…

chỉ còn một lần này?”

Lời nói không đầu không đuôi,

nhưng

mấy người

trong phòng đều hiểu.

Lạc Kiêu đứng bên

cạnh Văn Nhân Cửu,

nghĩ đến

mảnh

thư

rơi vào

trong

tay

hắn kia,

khẽ

cười

nói: “Nàng sẽ

còn

trở

lại.”

Văn Nhân Cửu nhẹ gật đầu,

để cho Mặc Liễu xoa

bóp

tay chân cho y,

rũ mắt

hỏi: “Ngươi cho rằng chuyện

hành

thích

hôm nay rốt cuộc là như

thế nào?”

Lạc Kiêu ngồi xuống

một bên, hỏi: “Nghe

nói hành thích

chính

là một vị

Thanh y ở

bên

trong

gánh

hát

mà Hiền phi cùng Hoàng hậu mời

tới?”

“Ừm.”

Văn Nhân Cửu đáp,

đưa mắt nhìn

thoáng qua Mặc Liễu,

sau đó nhàn nhạt nói: “Chỉ có điềutuy rằng phụ

hoàng kinh sợ,

nhưng may mắn Phúc công công cứu giá kịp

thời,

cũng không cóthương

tổn gì.”

“Nhưng mà —— Hoàng

thượng cư nhiên lông

tóc vô

thương?”

Lạc Kiêu nghe xong Văn Nhân Cửu nói,

cảm giác mơ

hồ

trong lòng ngược lại

bắt đầu rõ nét,

trầm

tư một lúc,

lên

tiếng

hỏi.“Điện

hạ người

thật sự

tin,

thích khách có

thể vượt qua canh giữ

trùng điệp của Hoàng cung đến được

bên cạnh Hoàng

thượng,

sẽ

bởi vì Phúc công công kiềm

hãm,

mà dễ dàng

buông

tha cho cơ

hội ám sát

tuyệt

hảo như vậy sao?”

Văn Nhân Cửu nhướng mày,

như có như không cười nhẹ một

tiếng: “Thế

tử nói như vậy,

dường như đã

biết được cái gì nha?”

Lạc Kiêu

hơi

hạ

mắt,

cười

nói: “Ngược

lại

cũng không



manh

mối xác

thực gì,

chẳng qua



cảmthấy…

này

hết

thảy đều quá

mức

trùng

hợp



thôi.”

Chậm

rãi

nâng

mắt

nhìn Văn Nhân Cửu,

“Chỉ sợ sáng

mai,

nơi

này

của Điện

hạ



thể

nghe

thấy vài

tin đồn

thú vị

rồi.”

“Ngược lại không

biết ngươi lấy

tự

tin

từ đâu

tới.”

Văn Nhân Cửu dựa vào

thành giường,

nhàn nhạt nhìn

hắn,

cũng không nói

thêm gì khác,

duỗi

tay để cho Mặc Lan,

Mặc Liễu

thay

tiết y,

“Cô cũng mệt mỏi,

hôm nay cứ

thế đi.”

Lạc Kiêu gật đầu,

cười

nói: “Thần đây

liền

canh giữ bên

ngoài phòng Điện

hạ

là được

rồi.”

Nói xong,

lại nhìn thoáng

qua

Văn Nhân Cửu, sau đó

mới

quay

người

lui

ra ngoài.

Trương Hữu Đức đang đứng ở phòng ngoài,

thấy Lạc Kiêu đi ra,

còn gọi

hắn một

tiếng.

Lạc Kiêu đáp

lại,

sau đó đè

thấp giọng,

nói: “Cho dù

thế

nào,

tốn

chút

tâm

tư,

cho

cung

nhân

tuần

trachịu khó

nhìn kỹ

một

chút,

hôm

nay

ngàn vạn

lần

cũng phải

thủ kín Đông Cung

này

cho

ta.”

“Thế

tử là sợ

thích khách ——”

Trương Hữu Đức có chút do dự

hỏi.

Lạc Kiêu hơi nhíu mày: “Nếu chỉ là

thích

khách, chuyện

này ngược

lại còn muốn đơn giản một

chút.” Nghĩ đến điều gì

đó, nhếch

môi ngừng

một chốc,

lại nói: “Để cho Mặc

Lan

cùng

Mặc Liễu ban đêm chú

ý Điện hạ, thuốc hôm nay

đã dùng hết, chỉ sợ

ngày

mai...” Nói đến đây, nếp

nhăn

giữa

lông

mày

càng

sâu thêm mấy phần.

Nghe

xong,

trên mặt

Trương Hữu

Đức

cũng

không

khỏi

hiện

lên

vài phần lo lắng, nhưng trước

mặt Lạc Kiêu rồi lại

không dám

nói

ra lời xui

xẻo,

đành

phải

gật

đầu,

nhanh

chóng lên

tiếng: “Nô tài

đi đây.”

Nói xong,

cầm theo đèn l*иg, vội vàng ra

khỏi

Thanh Lan

Điện

đi phân phó.

Lạc Kiêu nhìn theo bóng lưng của Trương

Hữu Đức, biểu hiện trên mặt cũng có

chút

phức

tạp.

Kiếp

trước bởi vì Văn Nhân Cửu không

tham dự

thọ yến

của Đức Vinh Đế,

cuối

cùng dẫn đến

trên yến

tiệc Đức Vinh Đế bởi vì

nhiều phi

tần

chỉ

trích Văn Nhân Cửu

mà phẩy

tay áo bỏ đi,

cho

nên yếnhội

lúc đó

cũng không

có khả

năng

tiếp

tục —— dĩ

nhiên

cũng không

tồn

tại sự kiện

hành

thích gì

rồi.

Nhưng

mà lúc này, cho dù

là Đại hoàng tử

Văn

Nhân

Hiên

chiếm

được

một

tờ tứ

hôn,

hay

là việc ám

sát

ngoái

ý muốn, đây đều là

một chuyện

xấu.

Lạc Kiêu

chậm

rãi bước về phía Thiên Điện: Nhưng

mà,

chuyện

hôn sự giữa Đại

hoàng

tử

cùng Trần gia,

Thục phi khẳng định đã biết

trước đó

rồi,

dựa vào

tính

cách

mạnh

mẽ

của bà

ta,

chẳng

lẽ

thật sựcứ

ngồi

chờ

chết

như vậy?

Hoặc



nói,



ta





tay sau?

Bước chân dừng lại: Nhưng mà,

nếu như chuyện này

thật sự giống như

hắn

tưởng

tượng…

Con ngươi lóe lên một

tia âm

trầm,

đây đối với

bọn

hắn mà nói,

cũng không phải là một chuyện không

tốt.

Một đêm này Đông Cung cũng xem

như

an ổn, chẳng qua là

một nơi khác bên trong hậu cung, nhưng lại nhấc lên sóng gió

động

trời*.

(*滔天

巨浪 ha

o thi

ên cự

lãng

.)

Cẩm Y Vệ

lục soát

toàn bộ Hoàng

cung để

truy

tìm

tung

tích

của

tên

thích khách kia,

một đường không

thu

hoạch được gì,

chẳng qua



tại

thời điểm

lục soát Vũ Lộ Điện,

bất

ngờ

nhìn

thấy vết

máulốm đốm

trên bậc

thang

trong Vũ Lộ Điện.

Vì vậy,

mọi

người giống

như

cuối

cùng đã

tìm

thấy

mụctiêu,

lật

tung

cả Vũ Lộ Điện.

Nếu là bình thường,

các Cẩm Y

Vệ dĩ

nhiên không dám làm

thế,

nhưng dù

sao tối nay hình thức bất

đồng, vả

lại có Đức

Vinh

đế buông

lời phía trước,

động

tác

ngược

lại

có vài phần càn

rỡ.

Hiền phi

nhìn

thấy

cảnh

trước

mắt

cảm

thấy

tâm phiền,

dứt khoát dẫn

theo Đại

cung

nữ bên

cạnh

trở về

tẩm điện

của

mình.

“Đám Cẩm Y Vệ kia cũng quá mức vô lễ!”

Đại cung nữ Xảo Âm

thả rèm,

tức giận nói: “Cung điện của Nương nương có

thể để

bọn

họ lục soát liền lục soát sao?

Chính là không đem Nương nương để vào mắt!”

Hiền phi đưa

tay day day ấn đường

của

mình: “Nói

mấy

lời vô dụng

này

làm gì?

Hiện

tại

chỉ

cầu

nhữngngười kia

mau

mau

rời đi

là được,

ồn ào ầm ĩ khiến Bổn

cung đau đầu.”

Xảo Âm đi

tới

bóp vai cho Hiền phi: “Như

thế nào lại xảy ra chuyện vào đúng ngày

hôm nay?Hoàng

thượng mới chấp

thuận

hôn sự của Điện

hạ,

ngay sau đó liền đến như vậy!

Mấy lời Thục phi nói với Nương nương lúc

trước,

cũng

thật là quá khinh người.”

Trong con ngươi của Lục phi lóe lên một

tia lạnh lẽo,

quay đầu nhìn Xảo Âm,

hỏi: “Đại

hoàng

tử ở nơi nào còn chưa có

tin

tức sao?”

Xảo Âm lắc đầu: “Đã cho người đi

hỏi,

chỉ là vẫn không có

tin

truyền về.”

Hiền phi

mím

môi,

vừa

chuẩn bị

nói gì đó,

chỉ

thấy

một

cung

nữ đứng

canh

ngoài phòng vén

rèm

liền đi vào,

trên

mặt



chút kinh

hoảng: “Nương,

Nương

nương,

bên kia

nói,

mọi

nơi

trong điện đều đã xét,chỉ

còn

lại

tẩm điện

của Nương

nương,

cái

này —— “

“Láo xược!”

Sắc mặt của Xảo Âm cũng

thay đổi,

thân

thể

tức giận đến mức run lên,

“Tẩm điện của Nương nương

há có

thể để cho những

hạ nhân kia đi vào sao?”

Sắc mặt Hiền phi cũng cực

kỳ khó coi, qua hồi

lâu

cũng

không

nói

gì.

Cung

nữ

truyền

lời

nơm

nớp

lo sợ đứng ở bên kia,

qua

một

hồi,

giống

như

muốn khóc

nói: “Vậy,



tỳra

ngoài

nói

cho bọn

họ?”

“Còn không mau đi!”

Xảo Âm mắng.

Chẳng qua

là Xảo Âm vừa

nói

hết

câu,

Hiền phi

rồi

lại

lên

tiếng gọi

cung

nữ

lại: “Đợi

một

chút.”

“Nương nương!”

Xảo Âm có chút lo lắng gọi Hiền phi một

tiếng.

Hiền phi

lạnh

mặt

nói: “Để bọn

họ vào

lục soát.”

“Nương nương!!”

Hiền phi đẩy Xảo Âm

ra đứng

lên: “Nếu

như

hôm

nay không để bọn

họ

lục soát,

ngày

mai

nói khôngchừng bốn phía

trong

cung

lại bố

trí Bổn

cung

cái gì

a.

Nếu

như

muốn

lục soát,

liền

lục soát

triệt để —— Xảo Âm,

đi gọi bọn

họ

tiến vào.”

Xảo Âm cắn răng,

qua

hồi lâu,

mời không cam lòng “Vâng”

một

tiếng,

ra

bên ngoài,

mở cửa cho Cẩm Y Vệ vào.

Chỉ

huy sứ

cầm đầu

nhìn quanh phòng

một vòng,

sau đó

chắp

tay,

hướng về phía Hiền phi

tạ

lỗi

mộttiếng,

mấy

thuộc

hạ phía sau gã

lập

tức phân

tán

ra,

tra xét

toàn bộ

từ

trên xuống dưới

một phen.

—— Dĩ nhiên cái gì cũng không lục soát.

Sau khi Hiền phi thấy một

phen

gà bay chó sủa, Vũ

Lộ điện này rốt

cuộc

có thể được chút thanh tịnh,

trên

mặt không

khỏi

lộ ra

vẻ trào phóng:

“Như

thế

nào,

Chỉ huy sứ

đại

nhân

có thể yên

tâm?”

Chỉ

huy sứ

hơi khom

người: “Chuyện

hôm

nay,

thật sự

là do Hoàng

thượng



lệnh,

chúng

thần không dám

làm

trái

nửa phần,

nếu

như

chọc giận đến Nương

nương,

kính

mong Nương

nương

thứtội.”

Trải qua một ngày giày vò,

Hiền phi cũng cảm

thấy không chịu nổi phiền nhiễu này,

khoát

tay áo,lạnh lùng nói: “Nếu như Chỉ

huy sứ đã lục soát xong,

Vũ Lộ Điện này của Bổn cung cũng liền không giữ lại các vị rồi.

Xin mời.”

Chỉ

huy sứ

nhìn sắc

mặt

lãnh đạm

của HIền phi,

ngược

lại

cũng không để

trong

lòng,

lại

chắp

tay,

dẫntheo

thủ

hạ Cẩm Y Vệ

liền

muốn

rời khỏi,

chẳng qua



còn

chưa

ra khỏi phòng,

một

tiểu

thái giám vẫn

luôn đứng

hầu

hạ bên

trong điện không biết

như

thế

nào

lại va phải

một

hộp gỗ

nhỏ

lúc

trước bày

trên kệ

rơi xuống dưới đất.

Tiếng

va chạm nặng nề bỗng nhiên nổ

tung

trong phòng, Chỉ huy sứ

nhìn

hộp gỗ rơi

xuống đất

lăn

mấy vòng cách mình một khoảng

không

xa,

theo

bản năng cúi người chuẩn

bị nhặt hộp lên.

Chẳng qua



lẽ

là do va

chạm

trước đó,

nắp

hộp vốn đang đậy kín

lại



ra

một khe

nhỏ,

Chỉ

huy sứngẩng đầu,

liền

nhìn

thấy

tiểu

thái giám

lúc

trước

lộ vẻ khẩn

trương,

vừa

cúi đầu vừa

nhìn

cái

hộptrong

tay,

trong ánh

mắt không khỏi

mang

theo

chút

hoài

nghi.

“Hiền phi nương nương,

không

biết

trong

hộp này đựng

thứ gì?”

Chỉ

huy sứ giơ cao

hộp gỗ kia,quay đầu

hỏi Hiền phi.

“Bổn cung làm sao nhớ rõ đựng

thứ gì?”

Hiền phi liếc nhìn

hộp gỗ không có gì đặc

biệt kia,

không nhịn được

thuận miệng nói: “Có lẽ là

trang sức,

xiêm y,

còn có

thể là gì?”

“Xiêm y?”

Chủ

huy sứ mở ra nắp

hộp,

nhìn đồ vật

bên

trong,

sắc mặt

bỗng nhiên

thay đổi,

sau đó mới chẫm rãi chuyển cái

hộp đã được mở nắp đến

trước mặt Hiền phi,

trầm giọng nói: “Chẳng qua là xiêm y này của Nương nương,

nhưng một chút cũng không

bình

thường a.”