Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Hầu Gia

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Văn Nhân An nhìn Văn Nhân Cửu và Lạc Kiêu cùng nhau vào điện.

Một thân y bào sắc vàng bất đồng với tất cả các Hoàng tử khác, gần như trong nháy mắt lập tức chiếm cứ tầm mắt của y.

Tại sao người này sinh ra lại cố tình có số mệnh tốt như vậy? Rõ ràng đều là Hoàng tử mang dòng máu chính thống của vương triều Đại Càn, chẳng qua là do ra đời sớm hơn y một chút… dựa vào cái gì a?

“Bên cạnh Thái tử, có lẽ là Bình Tân Thế Tử đi?” Lục hoàng tử Văn Nhân Thư ngồi phía dưới Văn Nhân An bỗng nhiên nâng mắt, nhìn về phía hai người kia, thản nhiên nói.

Ánh mắt Văn Nhân An hơi lóe, vội vàng nhìn lại bên cạnh Văn Nhân Cửu.

Thiếu niên kia ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, người mặc triều phục* nền đen viền đỏ, trước ngực thêu hình một hùng sư

(*sư tử mạnh mẽ), nhưng nhìn qua, rồi lại không mang theo hơi thở sát phạt giống như quan võ bình thường. Trên khuôn mặt vô cùng tuấn lãng mang theo ấm áp vui vẻ, nhìn qua tao nhã, như là một công tử thế gia tính khí cực tốt.

(*Triều phục: Lễ phục vào triều gặp vua.)

Kia là Bình Tân Thế Tử? Văn Nhân An hơi nhíu mày, trong mắt dần hiện ra vẻ khinh bỉ, người nhìn qua yếu ớt như vậy thật sự là nhi tử của Bình Tân Hầu Gia?

Người như vậy, sau này cũng có thể trở thành tướng lĩnh dưới tay y, cũng có thể mang binh ra chiến trường sao?

Văn Nhân An quay đầu nhìn thoáng qua Văn Nhân Thư, cười hì hì nói: “Đó là Thế tử? Trước kia Lục hoàng huynh đã thấy qua sao?”

Văn Nhân Thư gật đầu, chẳng qua là ánh mắt chỉ lướt qua trên thân hai người, sau đó liền thu hồi lại: “Đã từng ở xa liếc nhìn, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc.”

“Như vậy sao.” Văn Nhân An lại nhìn về phía Lạc Kiêu bên kia, hai mắt hơi rũ xuống, như là đang suy tư cái gì.

Mà đúng lúc này, Lạc Kiêu lúc trước đang cùng Văn Nhân Cửu nói gì đó bỗng nhiên mang theo ý cười nhợt nhạt hướng về phía y bên này. Văn Nhân An trong lúc nhất thời dường như đối diện với ánh mắt của hắn, nhưng bởi vì khoảng cách có chút xa, rốt cuộc là tình cảnh gì y cũng không thể xác định.

Ngay sau đó, liền thấy Lạc Kiêu lại quay đầu cười nói gì đó với Văn Nhân Cửu, lúc này hai người mới tách ra được cung nữ dẫn tới chỗ ngồi của mình.

Không, không, hiện tại với tình hình này, nói không chừng như vậy mới là tốt nhất. So với một Bình Tân Thế Tử cường thế, một công tử văn nhược

(*nho nhã yếu ớt)

như thế này dường như một chút lực công kích cũng không có, ngược lại càng dễ dàng lôi kéo, cũng lại càng dễ dàng khống chế.

Ngày sau nếu như y ngồi lên được long tọa bằng vàng kia ——

“Thất hoàng đệ.”

Hàng mi Văn Nhân An khẽ run, quay đầu nhìn Văn Nhân Thư: “Sao vậy?”

Văn Nhân Thư đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu xanh thẫm trong tay, hai mắt nhìn hoa văn tinh tế trên thành ly, trên mặt ngược lại không có vẻ gì: “Bình Tân Thế Tử dù thế nào, cũng là người của Thái tử, với ta, với đệ, cũng không có liên quan gì.” Xoay ly rượu một vòng, “Thái tử sẽ không thích nếu biết được, đệ có hứng thú đối với thư đồng kia a.”

Văn Nhân An chớp chớp mắt, cười hì hì nói: “Lục hoàng huynh, huynh đây là đang nói cái gì a, đệ chỉ là cảm thấy Bình Tân Thế Tử kia khác xa so với tưởng tượng, muốn nhìn kỹ một chút, tốt đến cỡ nào mà lại được Thái tử coi trọng, huynh nghĩ đi đâu vậy?”

Văn Nhân Thư chậm rãi nâng mắt, nhìn Văn Nhân An một lúc lâu, vừa cười vừa hạ mắt xuống, đặt ly rượu xuống tháp lùn, nói: “Đệ chỉ cần biết mình đang làm cái gì là được rồi, hà tất phải giải thích với ta.”

Văn Nhân An lập tức có chút bực mình, nhưng trên mặt rồi lại không tiện biểu hiện ra ngoài, đành phải nói sang chuyện khác, tiếp tục tán gẫu với Văn Nhân Thư, trong lúc nhất thời bầu không khí cũng là hài hòa hòa hợp.

Cho đến buổi trưa, Đức Vinh Đế mới cùng Phúc công công đi xuống Kim Lưu Điện. Trước khi khai yến, Phúc công công đọc lên danh sách phần lễ vật chúc mừng của Vương công đại thần, các nước lân cận đưa tới, giằng co trọn vẹn nửa canh giờ, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.

Một hồi yến hội kéo dài đến hai canh giờ, chúng đại thần đều uống say bí tỉ, lúc này mới khó khăn ngừng lại.

Lạc Kiêu thấy Đức Vinh Đế đã được Phúc công công đỡ lui, thật vất vả mới tìm cơ hội ra ngoài thở dốc một hơi.

Tuy rằng hắn đã cố gắng khống chế, thế nhưng ngồi tại chỗ vẫn không tránh khỏi bị rót một vòng. Có lẽ bởi vì kiếp này hắn còn chưa có thói quen uống rượu, nhưng có lẽ là vì lý do nào khác, lúc này một cơn gió lạnh thổi tới, ngược lại cảm thấy đầu óc có chút mê man.

Đưa tay day day ấn đường, tùy ý đi lên phía trước, không biết đã đi tới chỗ nào, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi đè nén trong cổ họng, Lạc Kiêu ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người từ trên cây rơi xuống, theo bản năng đưa tay đỡ, nhưng mà lập tức, khuôn mặt quen thuộc, y bào quen thuộc này, còn có tình cảnh dường như đã từng gặp qua lại khiến hắn có chút cứng người.

Sau đó, hắn mới nhìn thấy đứa nhỏ nằm trong l*иg ngực của hắn, nhắm chặt hai mắt, bởi vì sợ, lông mi thật dài đang không ngừng rung động, đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, nhìn hắn hồi lâu, hai má bởi vì ngượng ngùng mà ửng đỏ.

Hốt hoảng đẩy Lạc Kiêu, nhảy ra khỏi ngực hắn, hai tay bất an đặt phía sau, ấp ấp úng úng vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, một hồi lâu mới mở miệng: “Cảm, cảm ơn! Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi ta còn cho rằng sẽ mất mạng!” Nói xong, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi, ngập ngừng một hồi, nói: “Ta là Văn Nhân An, ngươi là —— ”

Lạc Kiêu nhàn nhạt rút tay lại, hơi hạ mắt xuống nhìn Văn Nhân An, rồi lại không lên tiếng.

“Thất hoàng tử! Thất hoàng tử điện hạ —— ”

Văn Nhân An còn chưa nói xong, cách đó không xa lại đột nhiên truyền tới tiếng hô có vẻ lo lắng của cung nữ, nhìn qua Lạc Kiêu, Văn Nhân An đang có ý đồ trao đổi với hắn vừa nghe thấy tiếng hô này, trong con ngươi nhanh chóng xẹt qua một tia tức giận, nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, rồi lại hoàn toàn biến mất, nhanh đến nỗi khiến người ta cảm thấy dường như chỉ là ảo giác.

Gãi gãi đầu một cách đáng yêu, cười nói: “A, hình như là cung nữ của ta tìm tới, ta đi trước đây!” Xoay người, đi vài bước, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Kiêu, “Chuyện ta lén trèo cây, tuyệt đối không được nói cho người khác biết! Bằng không ta sẽ bị mẫu hậu phạt —— còn chuyện ngươi đã cứu ta, sau này gặp lại ta sẽ báo đáp ngươi! Nhất định sẽ báo đáp ngươi!”

Nói xong, nhanh chóng chạy về phía hành lang trước mặt, thẳng đến khi gặp được cung nữ đến đây tìm y, sau đó mới dừng chân, dường như là nói gì đó với cung nữ kia, sau đó mới đi theo nàng, lại dọc hành lang dần đi xa.

Lạc Kiêu híp mắt nhìn theo bóng lưng của Văn Nhân An đi theo Đại cung nữ kia dần biến mất ở trước mắt, qua hồi lâu, nở nụ cười.

Một cuộc gặp gỡ vô cùng hoàn mỹ khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Mặc dù đã là lần thứ hai, nhưng vẫn không khỏi làm cho hắn có chút chấn động.

Quay người sang, duỗi tay vỗ vỗ thân cây cũng không tính là cao bên cạnh, cười nghĩ đến một vài chuyện mà trước đây hắn chưa từng nghĩ kỹ.

Như thế nào sẽ trùng hợp như vậy? Lúc này, địa điểm này, bên cạnh không có cung tỳ thái giám hầu hạ, cố tình khiến hắn gặp được.

Lạc Kiêu dựa vào thân cây, hai mắt lim dim, khóe môi nâng lên một đường cong nhàn nhạt: Lúc này Văn Nhân An mới bao nhiêu? Mười tuổi? Cùng lắm chỉ là một đứa nhỏ, nhưng đã có thể nghĩ ra một kế hoạch như vậy để gài bẫy hắn sao?

Lạc Kiêu thầm thở dài một hơi, nhất thời cũng không biết lúc này cảm xúc sôi trào ở sâu trong lòng rốt cuộc là có dạng gì.

Tuy rằng Văn Nhân An cuối cùng gϊếŧ chết hắn, nhưng mà, hắn cho rằng, ít nhất cuộc gặp gỡ ban đầu giữa bọn họ là đơn thuần mà sạch sẽ.

Thời tiết tháng năm rõ ràng đã bắt đầu nóng lên, nhưng cơn gió thổi qua vẫn mang theo cảm giác mát mẻ. Lạc Kiêu trượt theo cây ngồi xuống, ngửa đầu dựa vào thân, không biết đã qua bao lâu, mơ mơ màng màng lại đột nhiên cảm thấy trước mặt nhiều hơn một bóng đen, mỉm cười nâng mắt, rồi lại đối diện với y bào sắc vàng lộng lẫy.

“Cô đang tự hỏi ngươi là đi nơi nào, nhưng không nghĩ rằng cư nhiên lại tới nơi này làm biếng.”

Thân thể Văn Nhân Cửu che hơn nửa ánh mặt trời, khuôn mặt dễ nhìn bởi vì ngược sáng, lại không thấy rõ, chỉ có đôi mắt đen láy trong trẻo lạnh lùng, ngược lại vẫn rõ ràng như trước.

Đầu óc nhẹ bẫng, Lạc Kiêu thấy Văn Nhân Cửu như vậy, đáy lòng không khỏi có vài phần mềm mại, ý cười bên môi sâu hơn một chút, lại bất chợt đưa tay nắm lấy cổ tay y, mỉm cười hơi dùng lực, kéo toàn bộ người vào trong ngực mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »