Chương 44

Chẳng qua là,

cũng không phải ở Kim Lưu Điện.

Rốt cuộc cũng không

giống

kiếp

trước rồi.

Lạc Kiêu

cùng Văn Nhân Cửu được

cung

nữ dẫn

tới bàn

tiệc

của

mình,

bởi vì

chênh

lệch

cấp bậc,

haingười

một đầu

một

cuối,

cách

nhau

ngược

lại

tương đối xa.

Ngồi

dưới

Lạc Kiêu là thứ

trưởng tử* Dung Mặc

của

Vũ An

Hầu

Gia,

thấy

Lạc Kiêu nhìn y, người nọ

liền

hơi

ngẩng

đầu,

lạnh

lùng

gật

đầu với hắn, xem như

chào

hỏi,

lại

lập tức nhàn nhạt cúi đầu, bản

thân

đang

cầm

một ly rượu, tự

rót

tự uống.

(*Thứ trưởng

tử

庶长子: con, trai cả

trong gia đình,. nhưng không phải do vợ cả sinh.)

Dung Mặc



chức vị

nhị phẩm,

điệu bộ

này đối với Lạc Kiêu không

thể không

nói

là vô

cùng

thế

lực,nhưng Lạc Kiêu

nhìn

tình

cảnh

này,

rồi

cũng

chỉ

cười

nhẹ

một

tiếng.

Tuy rằng chưa từng tiếp xúc nhiều,

nhưng

dù sao trong quân cũng từng làm việc chung mấy lần, trong lòng biết rõ tính tình người này chính là

như

vậy,

ngược

lại

cũng

không

thế

nào trách

tội.

Nhưng

lúc

hắn đang chuẩn

bị quay đầu, xem trộm một

chút

tình

hình

trong điện, bên cạnh lại

đột

nhiên

truyền đến tiếng cười nhạo mang theo vài phần bén

nhọn.

“Suy cho cùng chỉ là

thứ

tử* của

thϊếp

thất sinh ra,

cho dù đã vào

triều,

vẫn giống như lúc còntrong phủ,

làm việc không chút quy củ!”

(*Con vợỉ bé)

Lạc Kiêu vừa

nhấc

mắt,

chỉ

thấy

một

nam

tử

trẻ

tuổi

mặc

hoa phục Thế

tử

màu đen đang đứng

trướcmặt Dung Mặc,

vẻ

mặt khinh bỉ

mắt

liếc xéo,

nhìn gương

mặt

lạnh

lùng không

chút biểu

tình

của y,cười

lạnh

một

tiếng,

ngược

lại quay qua Lạc Kiêu,

chắp

tay

nói: “Con

thϊếp sinh

thật sự



tầm

thường quê

mùa*,

nếu

như



chỗ

nào đắc

tội Bình Tân Thế Tử,

mong

rằng Thế

tử

nể

mặt

ta,



thể

rộng

lượng bỏ qua.”

(*Nguyên văn 上不得台面: không đặt lên được mặt

bàn | không xứng

tầm; không

tương xứng | chưa ra cái gì |

tầm

thường quê mùa I không dám gặp người.)

Chính là Thế

tử của Vũ An Hầu.

Vũ An

Hầu

phủ mấy đời kế

tục tước vị, trước kia trong phủ cũng xuất hiện vài văn

thần

cùng

tướng lĩnh có

danh

vọng,

địa

vị thậm chí có

độ còn được so

sánh

với Bình Tân Hầu phủ. Chỉ

có điều,

từ sau khi

Vũ An Hầu

qua

đời,

Vũ An

Hầu

phủ liền từ từ

xuống

dốc,

hiện

nay

nhìn

trái

nhìn

phải,

cùng

lắm

cũng

chỉ còn vỏ

ngoài tốt

đẹp

mà thôi.

Tại thế cục còn

chưa

rõ ràng hiện tại, việc hắn cùng Văn Nhân Cửu

cần

phải

làm,

chính

là không

ngừng

tích

góp

từng

chút

thế lực thuộc về bọn

hắn.

Vũ An Hầu

phủ

hiện

tại cũng chưa tỏ rõ

thái

độ, hơn nữa, tuy rằng trước mắt nhìn như

suy

yếu,

nhưng

tóm

lại được người

kéo dài nhiều năm, suy cho cùng nói

về căn cơ

(*nề

n món

g), những

quý tộc mới lên

kia

không

thể

nào so sánh được.

Chỉ có điều…

ánh mắt Lạc Kiêu lướt qua Dung Mặc vẫn im lặng không lên

tiếng,

thầm nghĩ: So với Vũ An Thế Tử ngày sau sẽ kế vị,

hắn ngược lại càng muốn xem

trọng Dung Mặc

tuổi

tác cùng lắm chỉ

hai mươi

bốn,

nhưng đã đảm đương chức Phó

tướng Định Bắc quân.

Khoát

tay áo,

cười

nói: “Không

ngại.

Ta

ngược

lại

thật sự

cảm

thấy

lệnh

huynh bộc

trực

thẳng

thắn,tuy

rằng không giỏi về

lễ

tiết quan

trường,

nhưng

nghe

nói

lại



tướng

lĩnh

tác

chiến

anh dũng,

dụng binh

như

thần,

làm việc quyết đoán,

không

câu

nệ

tiểu

tiết.

Vẫn



thể xem

là binh sĩ ưu



của Đại Càn.Ta

như

thế

nào

chỉ vì

chút

chuyện

nhỏ

này



trách

tội

a?”

Nhìn Vũ An Thế Tử,

nói,

“Chẳng

lẽ

ta ởtrong

mắt Thế

tử,

lại



một

người

nhỏ

mọn

như

thế?”

Lời

này

mặc dù êm

tai,

nhưng

nói đỡ

cho Dung Mặc

như

thế

này,



ràng

là đang đấm vào

mặt gã

rồi.

Sắc mặt Vũ

An thế tử

nhất

thời

có chút khó coi, căm giận trừng mắt liếc nhìn Dung Mặc, ngay sau

đó miễn cưỡng

cười nói với Lạc Kiêu: “Như thế nào

sẽ”,

nhưng là

nửa câu cũng không nguyện

nói

thêm,

chuyển người đi theo cung tỳ

dẫn đường,

ngồi

xuống vị

trí của mình.

Dung Mặc im

lặng

ngẩng đầu,

lạnh

lùng

nhìn

thoáng qua bóng

lưng

của Vũ An Thế Tử,

sau đó

mới quay

lại

nhìn Lạc Kiêu,

qua

hồi

lâu,

nâng

ly

thản

nhiên

nói

một

câu: “Ngươi



một phụ

thân

rất

anh dũng.”

Những

lời

này tuy kỳ

lạ,

lại có chút đường đột, lời đầu

tiên

là dùng tư cách hạ

cấp nói về

thượng cấp, lại quỷ

dị đến mức khiến người ta dở

khóc

dở cười, nhưng

Lạc Kiêu ngược

lại không

tỏ ra

nửa

điểm

khác

thường, chẳng qua là

cũng

thuận theo ý của Dung Mặc, nâng ly

rượu

hướng về

phía

y, khẽ mỉm

cười: “Đối với

hài

tử của tướng quân mà

nói,

ngươi cũng có

một phụ thân rất anh

dũng.”

Dung Mặc

nghe

lời

này,

con

ngươi

nhìn qua Lạc Kiêu bỗng

nhiên

hơi động,

môi vẫn

luôn

mím

chặtcũng

có dấu

hiệu buông

lỏng,

mặc dù

nhìn qua không

có gì biến

hóa,

nhưng Lạc Kiêu



thể

cảm

nhận được

rằng

tâm

tình

người

này đang

tốt

lên.

—— Điểm này ngược lại không khác gì so với kiếp

trước.

Trong

giới

quý

tộc Đại Càn, tam thê

tứ thϊếp

là một chuyện được đề cao

vô cùng.

Mặc dù xưa

nay

phụ thân hắn mang danh chung tình,

ngoại

trừ

mẫu thân của ông Bạch thị, toàn bộ

Hầu phủ nhưng vẫn có

vài

di nương,

càng

không

cần

nói đến trong phủ những vương

công

đại thần khác là tình cảnh như

thế

nào rồi.

Nhưng Dung

Mặc

ngược

lại

là một ngoại lệ. Bởi

vì là thứ

tử,

lại không

được

Vũ An

Hầu

phu nhân ủng hộ, dựa

vào

lúc trước

chọn

cho y

một

thê tử, nhưng thân phận chỉ là

con

gái của thương

gia không

hề xứng tầm.

(*

k lên

được

mặt

bàn.)

Nhưng

không ngờ

rằng, chuyện hôn nhân bị

toàn

bộ Kinh đô chê

cười, rồi

lại

viên

mãn ngoài

sức tưởng

tượng. Mặc

dù về sau

Dung

Mặc

leo lên tới vị

trí Đô thống, nhưng

chung

quy

cũng

chưa

từng

nạp qua nửa thϊếp thất vào phủ. Cả

nhà hạnh phúc viên mãn quả thật khiến người đố kỵ.

Khẽ

cười: Như

thế

nào

lại



loại

tính

tình

mềm không được

cứng không xong,

nếu

như

muốn giao

hảo

(*qua

lại

thân

thiết),

e

rằng

chỉ



thể xé

mở

một vết

nứt

từ phương diện vợ

con

của y

rồi.

Hiện

tại xem

ra,

thành quả không

tệ.

Lạc Kiêu

nghĩ

như vậy,

khoát

tay,

một

hơi

cạn sạch

ly

rượu

trong

tay.

Lạc Kiêu ở phia dưới

nói

chuyện phiếm với quan viên

trái phải,

hòa vào

như

cá gặp

nước,

Văn Nhân Cửu

ngồi phía

trên,

nhàn

nhạt

nhìn,

đôi

mắt bị

hàng

mi

che

lại

một

nửa,

nhất

thời

lại

nhìn không

ra y

cócảm xúc gì.

Đại Hoàng

tử Văn Nhân Hiên

ngồi phía dưới Văn Nhân Cửu,

ngước

mắt

nhìn y,

cười ôn

hòa: “Sớm đã

nghe Tam Hoàng đệ bị bệnh,

ta

còn

muốn

tìm

chút

thời gian đến Đông Cung

nhìn đệ

một

chút,

chỉlà

hiện

tại xem

ra,

sắc

mặt Hoàng đệ so với

lúc

trước

tốt

hơn không ít,

bệnh đã khỏi?”

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn Văn

Nhân

Hiên, chậm rãi

nói:

“Gần

đây

Bình

Tân Thế Tử

tìm

một đại phu cho

Cô,

thử chút phương

thuốc dân

gian, không nghĩ tới ngược lại hiệu quả

cực

kỳ.”

Văn Nhân Hiên cười đến thành tâm một chút: “Ngược

lại không

biết

là vị

đại

phu nào? Nếu như có

thể,

không

bằng

Hoàng đệ

nói cho Hoàng huynh

thử xem..

Vừa vặn mấy ngày này

mẫu

phi hay bảo tức

ngực, thái y nhìn qua mấy lần

cũng

không thấy được, nếu có

thể để cho

vị đại phu chữa trị

cho

Hoàng

đệ nhìn qua một chút, nói không chừng...”

Chẳng qua là Văn Nhân Hiên còn chưa nói xong,

Văn Nhân Cửu

bên kia đã nhàn nhạt cắt lời: “Chỉ sợ phải khiến Hoàng

huynh

thất vọng rồi.”

Văn Nhân Hiên hơi ngẩn ra, trên mặt

hiện

lên

vẻ nghi hoặc: “Hay là Hoàng đệ

có chỗ nào khó

xử?”

Văn Nhân Cửu luồn tay vào

ống

tay áo: “Người

kia,

dựa vào y

thuật

có lẽ còn

có chút tài nghệ, nhưng

lại là yêu

ngôn

hoặc

chúng

(*t

à thu

yết m

ê hoặ

c lòn

g ngư

ời),

Cô đã

cho

người

đuổi

lão

ra ngoài cung rồi.”

Đáy

mắt Văn Nhân Hiên

lóe

lên

tia sáng

nhỏ đến

nỗi không

thể

nhận

ra,

cười

hỏi: “Không biết vị đại phu kia

nói gì

a,

lại khiến Hoàng đệ

tức giận

như vậy?

Nếu

như không ảnh

hưởng

lắm,

không bằngnói

cho Hoàng

huynh

nghe

thử?”

Văn Nhân Cửu hạ

mắt,

qua

hồi lâu, thản nhiên

nói:

“Cũng

không phải không thể nói.” Cặp mắt

tựa

hoa đào, đuôi mắt khẽ nhướng,

đáy mắt ửng đỏ

nhàn

nhạt.

Phối

với

khuôn

mặt

quá mức trắng nõn so

với

người

bình

thường, nhìn qua không khỏi sinh ra vài

phần

cảm

giác

gầy yếu không chỗ dựa.

(*

luy n

hược

vô y.

)

“Chỉ là nói,

thân

thể của cô mấy năm này,

không phải do

bệnh

tật kéo xuống,”

Giọng Văn Nhân Cửu vừa

thấp vừa ôn

hòa,

nhưng đôi mắt

bỗng nhiên nâng lên

bởi vì quá mức đen sâu lại lộ ra vài phần lạnh lẽo,

cánh môi nhẹ nhàng khép mở,

phun ra

hai chữ vừa đủ để nghe,

“Là độc.”

Văn Nhân Hiên rũ mắt, lập

tức

nhíu

mày lo âu

nhìn

Văn Nhân Cửu, trầm tư một

lúc,

nói:

“Tuy

rằng

không biết có

nên nói lời này

hay

không, chỉ

có điều... Hoàng đệ, ta

nghĩ,

lời

của đại phu kia, cũng không nhất định làm người nghe kinh sợ.”

“Hoàng

huynh như

thế nào sẽ nghĩ như vậy?”

Văn Nhân Cửu cười nhạt nói.

Văn Nhân Hiên nhìn Văn Nhân Cửu thật sâu, sau

đó thở dài một

hơi:

“Hoàng cung này…

thật

sự là

nơi

ăn thịt người,

Hoàng

đệ vừa sinh ra

liền

được

phong làm

Thái

tử,

đây vốn là

chuyện tốt, nhưng cố tình Hoàng hậu…”

Lắc

đầu,

muốn

nói lại thôi nhìn Văn Nhân Cửu, “Hoàng đệ ngày sau

tại

Hoàng

cung

này,

ngàn

vạn

lần cần phải cẩn thận.”

Văn Nhân Cửu “ừ” một

tiếng trầm thấp, sau đó

gọi người

rót cho y

ly trà, cười nói: “Hôm nay là

một ngày vui, thật vất vả

mới

tụ tập cùng Hoàng huynh một chỗ, hà

tất

phải

nói đến mấy chuyện mấy hứng này? Nói nói

cái

khác

a…

Hoàng

huynh, Cô

nhìn

huynh hôm

nay

trên

mặt vẫn luôn mang theo ý

cười,

khí

sắc cũng rất tốt, có

lẽ,

chuẩn

bị có chuyện tốt?”

Văn Nhân Hiên cười cười,

cũng

không

phủ

nhận:

“Chỉ

cầu

Phụ hoàng

có thể cho

ân điển.”

“Có

thể khiến cho Đại

hoàng

huynh

tự mình

tại

thọ yến của Phụ

hoàng ngày

hôm nay xin

tứhôn,”

Văn Nhân Cửu như có như không mà cong khóe môi,

“Cũng không

biết là

tiểu

thư nhà ai có phúc phận lớn như

thế.”

Văn Nhân Hiên đang chuẩn

bị nói gì

đó, bỗng nhiên,

đầu

bên kia một giọng nói hùng hổ

cách

không

truyền tới: “Quả thật, cũng không

biết

khuê

tú nhà ai

có thể xứng đôi

với

Đại hoàng

huynh.” Người nọ mặc

y bào Hoàng tử

màu

vàng,

chỉ

vài bước chân,

đã chạy tới trước mặt hai

người, cặp mắt

sắc

bén đảo qua khuôn mặt tươi cười ôn

hòa của Đại hoàng tử, lạnh lùng căng môi, “Chẳng qua là

không biết Hoàng huynh có từng tuyển thôi trang*

cho tân nương?

Nếu chưa,

ngược

lại

lúc đó, tuyệt đối đừng quên gọi Hoàng đệ.”

(*Lễ nghi hôn nhân

thời cổ đại.)

Văn Nhân Hiên ngẩng

đầu,

thấy

Văn Nhân Chử khí thế

hung

hăng, sắc

mặt

xanh

mét trước

mắt,

nụ cười trên mặt nhưng lại càng phát ra

hiền

hậu,

nhẹ nhàng

gật đầu, liền nói: “Dĩ nhiên sẽ không quên Nhị hoàng đệ

a…

chỉ

sợ đến lúc

đó,

Nhị hoàng

đệ bận rộn

sự vụ, ngược lại không chịu cho Hoàng huynh

mặt mũi rồi.”

Việc

hôn sự với

tiểu

thư

Trần

gia làm sao mà

tới,

mấy người

dĩ nhiên đều rõ

ràng. Văn

Nhân

Chử

thấy

mình

nhắc

tới chuyện

này,

Văn

Nhân

Hiên

chẳng

những không chột dạ, ngược lại vẫn

bình

chân

như

vại bàn việc này với

gã,

lửa giận trong

lòng

càng

lúc càng lớn, chẳng

qua là đứng im

tại chỗ, qua hồi lâu, nhưng vẫn mạnh mẽ

đè xuống lửa giận trong đầu, vung tay áo, ngược lại ngồi xuống bàn tiệc của

mình.

Văn Nhân Cửu thờ ơ nhìn Văn Nhân Hiên cùng Văn Nhân Chử

đấu

đá nhau trước mặt mình, qua hồi lâu, hạ

mắt nhấc lên chung trà trong tay, dưới hơi trà mờ

mịt,

nhẹ nhàng

cong

lên khóe môi.