Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Hầu Gia

Chương 38: Do dự

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lời của Thái

tử,



tỳ sẽ nhớ kỹ.”

Như Mạt

hơi rũ mắt,

thản nhiên nói: “Kỳ

thật các ngươi

hoàntoàn không cần lo lắng như

thế,

con người của

ta,

kỳ

thật

tiếc mệnh vô cùng.”

Nói xong,

quay

người, chậm rãi

đi đến bên cạnh giá

cắm

nến,

đầu tiên cầm cây trâm gạt

gạt

bấc đèn, nháy mắt sau, bỗng nhiên lấy ra

một

thanh

chủy

thủ

mỏng

như cánh ve từ

ống tay áo, để

dưới

ánh sáng híp mắt nhìn, sau đó

trực

tiếp

bỏ lên ngọn nến

hơ một lượt.

“Ngươi muốn làm gì?”

Lạc Kiêu

thấy động

tác của Như Mạt,

nhíu mày,

liền vội vàng

tiến lên nửabước nôn nóng

hỏi.

Như Mạt nhìn hắn, cũng không đáp, chỉ là

từ trên bàn cầm lên

một

chén

trà không

đặt trên đầu giường

của Văn Nhân Cửu, sau đó

lại nâng mắt nhìn hắn, giống như đã

hạ quyết

tâm,

mím môi dùng thủy chủ cắt

một

đường

qua

cổ tay trái của

mình.

Máu theo cổ tay

trắng nõn

nhỏ

tong

tỏng

vào chén,

không

lâu

sau liền nhỏ đầy đế

chén.

Lạc

Kiêu

ở bên

cạnh

nhìn, híp

mắt,

không lên

tiếng.

Đợi đến khi

nhỏ được

non

nửa

chén,

lúc

này Như Mạt

mới

tái

nhợt

thu

tay

lại,

rải

một

lớp

thuốc bột,dùng vải bó

lại,

miễn

cưỡng

cầm

máu.

“Cho Thái

tử uống đi.”

Như Mặt liếc nhìn Lạc Kiêu vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm,

đưa chén

trà kia qua,

miệng nhàn nhạt phân phó.

“Đây là cái gì?”

Lạc Kiêu nhận chén,

hạ mắt nhìn,

chất lỏng

trong chén đỏ mà đậm sệt

tản ra mùi vị

tanh ngọt đặc

trưng của máu.

Chẳng qua dường

như không

chỉ



thế.

Lạc Kiêu

lắc

nhẹ

cái

chén

trong

tay.

Trong

mùi

máu

ngai

ngái,hắn

rồi

lại giống

như

ngửi

thấy

một

mùi

hương

thơm

mát

cổ quái

như



như không.

Giống

như dunghợp giữa

hương

hoa

cùng

mùi

cây

thuốc.

“Độc.”

Có lẽ

bởi vì mất máu quá nhiều,

Như Mạt nhìn qua so với lúc

trước

tiều

tụy không ít,chẳng qua là ánh mắt vẫn

trong suốt như cũ.

Nàng nhìn chén

trà chứa máu của mình,

liếʍ liếʍ cánh môi có chút khô,

nhẹ nhàng nói: “Ngược lại cũng sẽ không chết người,

nhiều nhất khiến cho người

tàn phế mà

thôi.”

Lạc Kiêu

nghe

lời

này,

nhưng

cũng không

có dấu

hiệu

nổi giận,

chỉ

cầm

chén

trà kia,

đưa

mắt

nhìn

nàng,trong

con

ngươi

là ánh sáng

chớp động âm

trầm

mà sắc

nhọn

Như Mạt nhìn bộ

dạng

này

của Lạc Kiêu, đột nhiên lại cảm thấy không có

ý nghĩa gì, bởi vì

mất máu mà

dẫn

đến cảm giác choáng

váng

cùng

mỏi mệt khiến nàng hơi day day

ấn đường,

miệng thản nhiên nói: “Máu của ta

quả thật có độc, chẳng qua là

Điện

hạ vốn là

trăm

độc quấn thân,

dù sao cũng không thua một vị

này của ta

đi?

Chỉ cần Điện hạ

dùng

máu

này tá dược*, chỉ cần bảy

ngày, liền…”

(*những chất phụ vào để chế dược phẩm)l

“Ngươi có

bao nhiêu phần nắm chắc?”

Lạc Kiêu vẫn

bất động như

trước,

chỉ nhìn Như Mạt

hỏi.

“Ba phần.”

Như Mạt dừng một chút,

hồi lâu mới phun ra một con số,

ngồi xuống ghế gỗ,

sau đó mới nhìn qua Lạc Kiêu,

trong mắt

bỗng nhiên lóe lên sắc lạnh,

cười cười,

“Dù sao cũng

tốt

hơn Điện

hạ chờ chết như

hiện

tại đúng không?

Không

bằng Thế

tử ngăn lại nó?”

Lạc Kiêu

nhìn Như Mạt,

trầm

mặc

một

hồi,

nhưng

lại

chậm

rãi đặt xuống

chén

trà

trong

tay.

Như Mạt nhìn động tác của

Lạc

Kiêu,

mắt

hơi nheo lại, khuôn

mặt lộ ra

vài phần không

thể tưởng

tượng

được: “Cho nên

Thế

tử ngay cả

điều

này

cũng

không

có can đảm?”

“Ngươi chính là kích

ta cũng không có

tác dụng.”

Ánh mắt Lạc Kiêu chậm rãi

từ

trên người Như Mạt rơi xuống khuôn mặt Văn Nhân Cửu,

“Chẳng qua là chuyện liên quan đến

tính mạng an nguy của Điện

hạ,

ta không dám đánh cược mà

thôi.”

“Ngươi ngay cả

ba phần

thành công cũng không dám đánh cược,

chẳng lẽ không sợ Thái

tử liền như vậy…”

Lời còn sót lại

trước ánh mắt

bỗng nhiên

bị lạnh lẽo như

băng của Lạc Kiêu mà dần dần

biến mất,

Như Mạt đứng dậy,

đối diện với ánh mắt vẫn luôn

bình

tĩnh

thong dong rốt cuộchiện lên một

tia nôn nóng của Lạc Kiêu.

“Vu cô nương

thật sự cho rằng

trong

thiên

hạ này ngoại

trừ Vu

tộc,

liền không còn người nào khác am

hiểu Kỳ

thoàng chi

thuật* này sao?”

Lạc Kiêu ở

trên cao nhìn xuống,

thấp giọng

hỏi ngược lại Như Mạt.

(*Nói chung làì thuốc Đông y.)

Nếu như hắn nhớ

không lầm, kiếp trước Văn Nhân Cưu

rõ ràng là hơn

một

tháng

sau

đại thọ của Đức

Vinh

đế mới truyền

tới tin tức bình phục. Tính toán thời gian, như thế nào

cũng

không cùng Như

Mạt

qua một lần này.

Như vậy nói cách khác, có

lẽ sau Như Mạt, bọn

họ vẫn còn một

cơ hội. Có lẽ

Tiền

thái

y bên

kia,

cõ lẽ sẽ

có biện pháp khác, nhưng

dựa vào số

phận

của

Văn Nhân Cửu, tóm lại sẽ

không

chết

ở chỗ này.



lẽ

cũng

chính vì biết

có đường

lui,

lúc

này đây Lạc Kiêu phát giác bản

thân

nhưng

lại

càng

trở

nêncẩn

thận,

chỉ sợ bản

thân

nhất

thời không xem xét kỹ,

ngược

lại phạm vào sai

lầm không

thể bù đắp.

“Thế

tử!”

Như Mạt nghe Lạc Kiêu nói,

thấy

hắn mộ

bộ

tâm ý đã định,

không cần nhiều lời,

trong lòng cảm

thấy nặng nề,

đột nhiên đứng

thẳng lên,

lo lắng

hô một

tiếng.

Mắt

lạnh

nhìn Như Mạt

cuối

cùng

cũng

hơi biến sắc,

lúc

này Lạc Kiêu

ngược

lại

hoàn

toàn buônglỏng,

ngồi bên

cạnh Văn Nhân Cửu,

hơi

nâng

mắt

nhìn

nàng: “Huống

chi,

chuyện

cứu

chữa

cho Tháitử,



ràng



chúng

ta

cầu



nương,

nhưng



nương

hiện

tại

thoạt

nhìn,

rồi

lại giống

như



chỗ khó xử.”

Như Mạt hơi giật mình, vội vàng thu

lại

vẻ lo

lắng

trong mắt, khẽ

vươn

tay,

ôm lên áo

choàng đặt một

bên.

“Nếu như Thế

tử không

tin

tưởng

ta,

ta đây nhiều lời cũng vô ích,”

khẽ mỉm cười,

khom người làm cái vạn phúc,

“Hiện

tại xin cáo

từ,

mong rằng Thế

tử…

tự giải quyết cho

tốt.”

Nói xong,

trựctiếp mặc áo choàng vào,

quay người,

vén rèm liền lập

tức ra ngoài.

Như Mạt mới ra

khỏi

phòng, ba người

Trương Hữu Đức

cùng

Mặc

Lan,

Mặc Liễu vội bước nhanh đến, liếc nhìn Lạc Kiêu ngồi bên giường Văn Nhân Cửu, lại nhìn Điện hạ

nhà mình vẫn còn ngủ

mê man, trong

lòng

không

khỏi

vừa

cảm thấy thất vọng vừa lo

sợ,

nhưng

cũng

không dám

hỏi

thẳng, Mặc

Lan

đành

phải

do dự

tiến

lên

một bước,

mở miệng nói: “Thái,

Thái

tử đây là…”

Lạc Kiêu

lắc đầu,

không

lên

tiếng.

Mặc Liễu

nhìn

thấy

chén

trà được Lạc Kiêu đặt

trước giường,

đi

tới

cầm

lên

nhìn

một

chút,

mùi

máutanh

nồng

nặc xen

lẫn

mùi

thơm

thoang

thoảng,

càng

ngửi

càng

cảm

thấy

cổ quái.

Lông

mày

nhíu

chặt,hỏi: “Mùi

tanh

thật

nặng…

Thế

tử,

sao ở đây

lại



nửa

chén

máu,

máu

này dùng

làm gì

a?”

Lạc Kiêu

cũng



nhìn

thoáng qua

chén

trà kia,

lúc

này

mới

nói: “Dùng để

cứu

mạng,

ngươi

cẩn

thậnmột

chút,

đừng đυ.ng đổ.”

“Cứu mạng?”

Mặc Liễu giật mình,

vội vàng đặt chén

trà xuống,

chỉ đứng qua một

bên,

nhưng vẫn nhìn về phía đó,

“Cái này,

đây là máu gì,

lại còn có

thể cứu mạng?”

Sau đó,

bỗng nhiên vui mừng,“Nói như vậy chỉ cần Điện

hạ uống xong,

độc kia không phải có

thể giải rồi sao?”

Trương Hữu

Đức

nhưng

là biết rõ thân phận của

Như

Mạt,

lại nhìn Lạc Kiêu một vẻ

mặt trầm như nước, cảm thấy mơ

mơ hồ hồ

cũng

hiểu

thêm

vài phần,

ngẩng

đầu

trừng

mắt

Mặc Liễu vẫn còn hưng phấn bên

kia,

sau

đó thấp giọng ở

bên

tai Lạc Kiêu hỏi: “Cần nô

tài

đi mời Tiền thái y đến một chuyến?”

Lạc Kiêu “Ừ”

một

tiếng,

gật đầu: “Đi

nhanh về

nhanh.”

Trương Hữu

Đức

đáp “Vâng”, liền vội

vàng

lui

xuống.

Thời

điểm

Như Mạt trở lại

Phong Hà

Điện

sắc trời đã muộn, cung nữ

canh

giữ

bên ngoài

điện

của Thục phi nhìn thấy Như Mạt, khuôn mặt vẫn

luôn

căng

thẳng mới

thoáng buông lỏng:

“Muội

nói

nương

nương rốt

cuộc

bảo

tỳ lấy gì

a, lại đi

lâu như thế.” Đi tới vài

bước,

“Muội ở chỗ này chờ

đến

nỗi tưởng

tỷ ném đồ

đâu mất rồi!…

A, sắc mặt của

tỷ sao lại xấu

như

vậy,

xảy ra chuyện gì a?”

“Nào có chuyện gì,

còn không phải đêm qua ngủ không ngon,

lại

trúng gió,

lúc này có

hơi đau đầu mà

thôi.”

Như Mạt khẽ mỉm cười,

nhìn qua cung nữ mặc váy xòe lục sắc nhanh chóng nhận lỗi: “Đợi lâu rồi?

Cũng

trách

tỷ cước

trình

(*bước chân)

chậm chạp…

Bên

trong Nương nương cùng Hoàng

thượng ngủ rồi?”

Cung

nữ kia gật đầu “Vâng”

một

tiếng,

sau đó kỳ quái

hỏi: “Cước

trình

của

tỷ

chậm,

sao không gọingười

cước

trình

nhanh đi giúp

tỷ,

tội gì đêm

hôm khuya khắc

tự

mình đi

một

chuyến?”

Ánh

mắt Như Mạt

lóe

lên: “Tri Nhã

muội

muội,

chuyện

này…

thật sự

là…”

“….Sao?”

Thấy

bộ dạng do dự

hiếm có của Như Mạt,

con ngươi Tri Nhã khẽ động,

thoáng nhíchtới gần một chút,

“Dù sao nơi này cũng không có người ngoài,

tỷ

tỷ nói cho muội nghe một chút đi.”

Như Mạt nhưng vẫn còn do

dự.

“Tỷ

tỷ

tốt,

ở chung lâu như vậy rồi,

tỷ vẫn không

tin muội sao.

Muội cam đoan với

tỷ,

nếu như kể lại chuyện này cho người khác,

liền cắt đầu lưỡi của muội đi!”

Như Mạt biết Tri Nhã

nói

đùa,

lắc đầu, kéo người đến một góc, khẽ nói:

“Muội nói

vậy

thì được,

việc

này cực kỳ

quan

trọng, muội quyết không

thể tiết lộ nửa chữ!”

Tri Nhã vội vàng gật

đầu.

Như Mạt nhếch môi, từ trong ngực lấy ra

một bọc giấy nhỏ màu

trắng.

“Đây là cái gì a?”

Tri Nhã

tò mò nhìn.

Như Mạt cười nói: “Là chất thơm.”

“Chất

thơm?”

Tri Nhã nhíu mày,

“Này

thì có gì

hiếm lạ?”

Như Mạt duỗi ngón tay chỉ

chỉ

trán

Tri Nhã: “Hiếm

lạ? Chính

là vô

cùng

hiếm

lạ!

Chỉ một gói chất thơm nho

nhỏ

thế này, chính

là bán muội đi

cũng

mua không

nổi a!” Cười cười thần bí, thấp giọng, “Nương

nương chúng ta

có thể khóa lại Đế

tâm lâu như vậy

cưng

chiều không giảm…

chính là

dựa vào nó!”

Tri Nhã sững sờ, như

là hiểu ra cái

gì,

ngẩng

đầu

nhìn

Như Mạt, khuôn

mặt nhỏ nhắn như quả

táo

dần hiện ra vẻ

bối rối: “Chuyện này….

chuyện này… đây chính là…”

Như Mạt vội vàng nâng tay

bịt

miệng

Tri

Nhã:

“Nha

đầu ngốc,

nhỏ giọng

một chút!”

Nhìn

nàng

chằm

chằm, “Muội còn muốn ồn

ào khiến cho toàn bộ

Hoàng cung đều

biết

sao?”

Tri Nhã mở

to mắt nhìn, cầm tay Như

Mạt

xuống, cười hì

hì: “Tỷ tỷ

tốt

của muội,

muội

chính

là... chính là

nhất

thời

kinh

ngạc.”

“Được rồi,

thời điểm đã đến,

tỷ cũng phải

trở về,

nơi đây

tạm

thời không cần muội nữa rồi,

muội về

trước nghỉ ngơi đi.”

Như Mạt đưa

tay vỗ vỗ vai Tri Nhã,

“Sáng mai còn phải làm việc.”

“Muội

biết rồi.”

Tri Nhã cười cười gật đầu,

quay người liền chuẩn

bị rời đi,

“Muội đây liền đitrước?”

“Đi đi.”

Tri Nhã “Vâng”

một tiếng,

liền

đi thẳng

ra ngoài cổng.

Như Mạt đứng bên trong nhìn theo Tri Nhã

bước

chân

so với bình thường

có chút dồn dập

dần

dần đi xa,

qua

hồi lâu, rũ mắt

xuống, khóe môi cong lên

một

nụ cười không thể nhận thấy, lập tức duỗi tay, chậm rãi

đóng

lại

cổng

lớn trước

mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »