Chương 2: Diệt Môn

Chúc Cửu Hà rời khỏi hầu phủ, chạy thẳng ra đường, gặp người cung cấp thông tin tại địa điểm đã thỏa thuận, giao thư, lấy bạc, ước lượng, sau đó hài lòng về nhà, ngã đầu liền ngủ.Gió rét bị chặn ngoài cửa, tuyết dày vẫn lặng lẽ bay, cái cảm giác này, vừa ngủ là ngủ đến xế trưa ngày hôm sau.

Đẩy cửa phòng ra lần nữa, trước mắt đột nhiên sáng lên.

Một đêm tuyết rơi nhiều, đổi thành một thế giới tuyết trắng xóa.

Trên đầu cửa có một khối tuyết đọng rớt xuống, mềm mềm mại mại rơi vào vai hắn, lại vỡ thành bông tuyết.

Chúc Cửu Hà không phủi, hắn hôm nay mặc một bộ trường bào màu sắc đơn giản, trên vai khoác áo đối khâm màu lam nhạt thêu vân xanh, tóc đen được chải thành búi tóc gọn gàng, cũng dùng dây buộc màu xanh da trời buộc lên, làm nổi bật lên một gương mặt tuấn tú, hăng hái.

Nào còn bóng dáng tiểu tặc mặc y phục dạ hành đêm qua, rõ ràng là một thiếu niên lang công tử văn nhã.

Nôi tâm hắn cảm thấy vui sướиɠ như nhặt được sinh mạng mới, đêm trôi qua, trong túi cuối cùng cũng có tiền, thật tốt.

Bầu trời đầy băng tuyết, mùi thịt bay đến từ nơi xa, hắn hung hăng hít một hơi thật đã, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Quẹo qua mấy khúc quẹo, đi đến phố xá nhộn nhịp, lúc tới đã xế trưa, trên đường đi không có bao nhiêu người, Chúc Cửu Hà liếc mắt thấy được quán bánh bao, chạy nhanh tới, suýt chút nữa té lộn nhào.

“Ông chủ, ta muốn một l*иg bánh bao nhân thịt!”

Ông chủ là một đại thúc mập mạp cười híp mắt, nhìn thấy khách quen tới, vội vàng chào hỏi: “Ô, tới rồi à, xin khách quan ngồi chờ chút.”

Không lâu sâu, một l*иg bánh bao nhân thịt bốc khói nghi ngút được bưng lên, Chúc Cửu Hà không thèm để ý đến nóng, đưa tay nắm lấy một cái nhét vào miệng.

A, thật là thơm!

Suýt thì bị cảm động đến chảy nước mắt giàn dụa, hắn ăn bánh bao không nhân sắp nửa tháng rồi, hôm nay cuối cùng cũng được ăn bánh bao thịt.

Vừa ăn xong cái bánh bao thứ ba, đột nhiên nghe được cuộc trò chuyện ở cách đó vài cái bàn.

“Nè, các ngươi nghe tin gì chưa? Tối hôm qua Thẩm hầu phủ xảy ra chuyện lớn đó.”

Vừa nghe đến ba chữ Thẩm hầu phủ, cái tay đang cầm bánh bao của Chúc Cửu Hà hơi dừng lại.

“Xảy ra chuyện gì? Vừa nãy nhìn từ xa xa đã thấy toàn bộ hầu phủ bị binh lính bao vây rồi, ôi! Khí thế đó.”

“Thẩm hầu gia chẳng phải là người dưới trướng lục điện hạ sao? Sao lại như vậy? Chẳng lẽ vị trong cung kia…”

Shhhh…

Ai nấy đều hít hơi lạnh.

Tuy hắn tới đây không bao lâu, nhưng Chúc Cửu Hà ngày ngày ở trong đám hàng xóm thường nghe thấy một số chuyện gọi là bí mật trong cung điện.

Nghe nói, thái tử đương triều vô năng, nhưng do có thái hậu sủng ái nên không bị phế truất, xét về năng lực với tài cán, lục hoàng tử từng dẫn quân, thủ đoạn hung tàn, khí thế mạnh mẽ, còn tứ hoàng tử thì văn nhã hiền lành, ủng chính yêu dân, chiếm được lòng dân.

Lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, lúc nào cũng có thể cưỡi hạt về tây, chút chuyện hoàng thất kia, khỏi hỏi cũng biết, trong tối ngoài sáng nhất định là ngươi tranh ta đoạt, không tới khoảng khắc cuối cùng, ai cũng không chắc chắn.

Nếu đúng như lời bọn họ vừa nói, vậy sợ là hoàng thành có lẽ sẽ phải thay đổi.

Người kia nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người xung quanh, biểu tình rất đắc ý, hướng bọn họ móc móc tay, tỏ ý xít lại gần chút.

“Nói cho các ngươi biết, ta biết chuyện gì xảy ra đó.”

Người xung quanh lập tức tiến tới.

Chúc Cửu Hà cũng không tự chủ được mà chậm lại, duy trì tư thế giả vờ ăn bánh bao, vểnh tai chờ người kia nói tiếp.

Thính lực của người trong nghề bọn họ vốn dĩ tốt hơn người bình thường, cho dù đối phương đã cố sức đè giọng nhỏ nhất, nhưng vẫn có mấy câu truyền vào tai hắn.

“Ta nghe nói… Lý què sáng sớm mua thức ăn cho hầu phủ, thấy đại môn với cửa hông của hầu phủ đều đóng lại, gọi cả nửa ngày cũng không thấy ai đáp, đi vào nhìn thì thấy… các ngươi đoán xem, hắn thấy cái gì…”

“... Ngổn ngang ở cửa, đều là người chết… máu chảy đầy đất…”

“Người đã chết! Lý què vừa nhìn một cái, hồn vía đều sợ bay ra ngoài, nào dám nhìn lần thứ hai, ném giỏ thức ăn liền chạy…”

Mọi người nghe xong đều trố mắt nghẹn họng: “Ai lại lớn gan như vậy, dám xông vào nhà hầu tước gϊếŧ người?”

“Hầu phủ cao thủ như mây, lại có thể xông vào gϊếŧ người, này cũng quá đáng sợ đi.”

Người kể chuyện cười khinh miệt: “Này thì có gì kinh khủng? Còn có cái dọa người hơn đây!”

“Nói nghe đi!”

Người nọ ngước mắt nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai chú ý, đưa tay đặt lên miệng, dùng giọng nói bị đè ép hết mức nói ra.

“...Ta nhờ người tìm quân lính hỏi thăm, không hỏi không biết, các ngươi đoán xem, hầu phủ đêm qua, nói là có ý đồ mưu phản, bị…”

Người nọ dừng lại, càng nói nhỏ hơn, nói ra tám chữ.

“...Hành quyết tại chỗ, xử trảm cả nhà!”

“Uiiiii…”

Tin tức này thực sự quá chấn động, đến nỗi nhưng người xung quanh tựa như chết lặng trong giây lát, sau đó ồ lên, kinh ngạc nói không nên lời.

Bánh bao trong tay Chúc Cửu Hà tuột xuống, rơi lên trên bàn.

Nhớ lúc còn bé, Chúc Cửu Hà vừa bị sư phụ mang lên núi, khóa học đầu tiên chính là quy tắc.

Sư phụ nói, mặc dù bọn họ là đạo tặc, nhưng đạo tặc cũng có đạo của đạo tặc, tặc với tặc vẫn là khác nhau, nên tuân thủ quy tắc, bất luận là dài bao lâu, đi bao xa, cũng phải thời thời khắc khắc ghi tạc trong tim.

Ban đầu, Chúc Cửu Hà còn khịt mũi coi thường với cái lý luận đó của sư phụ, trong đầu nghĩ, đều là tặc, còn có thể tốt ở đâu? Giả bộ thanh cao làm gì?

Sau này lớn lên mới biết, thế gian này còn có một thành ngữ gọi là “Đen ăn đen”, nói một cách cao thượng hơn là “Cướp của người giàu chia cho người nghèo.”

Sư phụ không gϊếŧ người không phóng hỏa, chỉ đơn thuần làm việc lấy tiền, chuyên trộm tham quan ô lại, ác bá bắt nạt người dân, trộm được ngân lượng rồi, trừ giữ lại một ít để kiếm sống, tất cả đều chia cho dân nghèo.

Từ trước tới nay chưa ai thấy được mặt sư phụ, ác nhân bị trộm không tìm được người, trong lòng lại có quỷ nên chỉ có thể im lặng nuốt cơn giận.

Dùng lời sư phụ nói, thế gian này còn rất nhiều khổ nạn và bất công, hắn có thể vĩnh viễn sống trong bóng tối, nhưng đó là vì rất nhiều người sinh ra trong cống ngầm, mang đến hơi ấm và ánh sáng.

Sư phụ chính là một tên trộm như vậy.

Đây cũng là hoài bão cao cả mà Chúc Cửu Hà đặt ra từ lúc bắt đầu xuống núi.

Không biết từ lúc nào, tuyết trên trời lại bắt đầu rơi rải rác.

Chúc Cửu Hà vắt cẳng chạy thật nhanh, nhanh chóng chạy tới hầu phủ, vạt trường bào bị gió tuyết thổi tung lên xuống, va vào chân hắn.

Đang đi, môi không nhịn được mà run lên.

Một nửa là lạnh, một nửa là sợ.

Sư phụ buộc hắn học quy tắc, hai điều luật sắt, Chúc Cửu Hà thuộc lòng từ nhỏ, không bao giờ dám quên.

Một là không cho phép dính líu đến tranh đấu trong triều, hai là không cho phép hại đến tính mạng người khác.

Nhưng bây giờ, trái tim hắn giống như nổi lên sóng gió kinh hoàng.

Thẩm hầu phủ…

Đêm trước, chân trước vừa rời khỏi hầu phủ, chân sau liền xảy ra chuyện, dù đầu óc có vấn đề cũng có thể ý thức được, mình hẳn đã bị người ta lợi dụng.

Lá thư hắn trộm, chắc chắn có vấn đề.

Ban ngày ban mặt, Chúc Cửu Hà không dám sử dụng khinh công, bước chân càng lúc càng nhanh.

Cái gì mà có ý mưu phản, cái gì mà chém hết cả nhà, trước mắt hắn hiện lên hình dáng tiểu cô nương mặc áo choàng màu đỏ xuất hiện đêm đó, nàng lẳng lặng ngồi ở hành lang, cùng vị khách không mời là hắn ngắm nhìn trận tuyết đầu mùa năm nay.

Nếu quả thật vì hắn mà xảy ra chuyện này.

Hai tay Chúc Cửu Hà không khỏi run rẩy.

Hắn không dám nghĩ.

Nhất định phải tận mắt xác nhận hắn mới tin được.

Nhưng trái với ý muốn, vừa đến hầu phủ, tất cả đã được chứng thực.

Dân chúng vây xem ba tầng trong ngoài, vây kín hầu phủ.

Binh lính mặc thiết giáp mặt không cảm xúc ngăn bọn họ lại, không cho ai đi vào, không nhìn ra được tình huống bên trong.

Không có ai đi vào, nhưng lại có người liên tục từ bên trong đi ra, mang theo một thứ gì đó được bọc trong chiếu, nặng nề ném lên tấm ván xe, sau đó được hai tên lính hợp lực dồn lại.

Từng người một, xe này nối tiếp xe khác.

Những nơi tấm ván chạy qua, thỉnh thoảng sẽ rơi xuống vài giọt máu đỏ sẫm, thoạt nhìn đã đông lại từ lâu, sau đó nhỏ xuống tuyết, dọc theo đường tuyết đi, trông những bông hoa nở ra thật tươi đẹp.

Chúc Cửu Hà ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc trống rỗng.

Màn đêm lại lần nữa phủ xuống.

Chúc Cửu Hà thay y phục dạ hành, cõng theo bọc hành lý, lặng lẽ từ trong nhà chạy ra ngoài.

Động tác hắn vẫn linh hoạt và mạnh mẽ như trước, khéo léo di chuyển qua từng con hẻm nhỏ, chỉ như vậy mới không đυ.ng phải người tuần đêm cùng người điểm canh.

Màn đêm che phủ khuôn mặt hắn, bởi vì khẩn trương mà thần sắc tái nhợt, môi mím chặt.

Ban ngày, sau khi xác nhận tình hình của hầu gia, hắn ở trong nhà trốn cả ngày.”

Thì ra, thực sự vì hắn mà toàn bộ hầu phủ đều lâm vào biển máu.

Lúc bắt đầu là không dám tin tưởng, từ không thể tin tưởng đến mờ mịt sợ hãi.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu, cuộc chiến tranh giành ngai vàng đã bắt đầu, hắn không thể ở lại hoàn thành được nữa.

Mà hắn thân là một tiểu lâu la, không biết ai lợi dụng, không hiểu được tình thế, ở lại đây chắc chắn lành ít dữ nhiều, dù chưa biết mình sau này phải đi nơi nào, nhưng hắn phải chạy thoát thân trước.

Gió đêm quá lạnh. Chúc Cửu Hà nhịn không được hắt hơi, đường đường là đạo tặc mà lại xuất hành bất lợi, hắn có hơi nhớ sư phụ.

Dưới chân đột nhiên giẫm phải thứ gì đó, hắn cúi đầu nhìn. Là một nửa khuôn mặt mang theo vết máu, cánh tay nhỏ bé kéo lấy chân hắn.

Chúc Cửu Hà vốn đã khẩn trương, lại còn bị dọa như vậy, bọc hành lý suýt nữa rớt xuống đất.

Hắn run run rẩy rẩy nhìn xuống dưới chân, thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết máu lộ ra trong đống cỏ khô.

Đôi môi vì đông lạnh mà tím tái, yếu nhược kéo hắn lại, cuối cùng phát ra giọng nói khàn khàn mà yếu ớt kêu cứu.

“Cứu ta…”