Chương 1: Trộm Đêm

Mùa đông đang đến gần, thời tiết ngày càng lạnh hơn.

Hoàng thành liên tục khô lạnh nửa tháng có thừa, mấy lão già đều nói, nhìn sắc trời này có lẽ sẽ có một trận tuyết rơi dày đặc.

Mà tuyết có lớn hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu cứ không có việc làm thì chết đói cái chắc.

Chúc Cửu Hà co ro ở trong căn nhà hoang tại một con hẻm nhỏ vô danh, cảm giác giống như một con chim tước chiếm tổ chim gáy.

Tới hoàng thành một tháng nay, cũng thuận lợi tìm được chỗ đặt chân, vốn cho là mình sẽ ở nơi này lập được thành tích lớn, kết quả thì sao?

Mới tới chưa được mấy ngày, chợt nghe lão hoàng đế bệnh nặng, sợ là ngày giờ không nhiều.

Cuộc chiến đoạt vị chạm vào là nổ, toàn bộ hoàng thành trong nháy mắt bị mây đen bao phủ.

Dưới tình thế giương cung bạt kiếm, cảm xúc khẩn trương bắt đầu lan ra.

Những đám quan to hiển quý, không hẹn mà cùng củng cố công sự phòng ngự nhà mình, chiêu mộ thêm nhiều người hộ viện trông nhà, rất sợ ngày nào đó biến cố xảy ra, tự vệ không kịp.

Và kể từ đó, Chúc Cửu Hà hoàn toàn tắt lửa.

Làm ơn đi, hắn là đạo tặc đó! Mọi người cảnh giác như này, sao hắn trộm được?

Nên là, một tháng trôi qua, Chúc Cửu Hà chỉ có thể ở trong mảnh sân nhỏ tồi tàn này miệng ăn núi lở.

Ngay lúc hắn bắt đầu cân nhắc bán tài sản của mình, rốt cuộc cũng nhận được việc làm.

Thù lương cao, công việc đơn giản, trộm thư, địa điểm là hầu phủ cách đó hai con phố.

Hầu gia họ Thẩm, là một lão đầu đã bước nửa chân vào quan tài.

Đúng chuẩn: nhiều tiền, ít việc, gần nhà.

Việc này không nên chậm trễ, đêm hôm đó, Chúc Cửu Hà mặc y phục dạ hành xuất hiện trong hậu hoa viên Thẩm hầu phủ.

Chuyến này đối với hắn mà nói gần như không có khó khăn, căn cứ vào tình báo trước đó, hắn không mất bao lâu đã tìm được thư phòng, sau đó trong đám giá sách, tìm được bức thư kẹp giữa cuốn sách.

Bức thư kia gói trong một phong bì mỏng, Chúc Cửu Hà vuốt thử, xác nhận không có gì giả, liền cẩn thận xóa đi dấu vết mình để lại trong phòng, nhảy ra cửa sổ.

Khinh công cao thâm của hắn được sư phụ chân truyền, dù sao cũng là kỹ năng chạy trốn, phải được nâng lên tối đa.

Chỉ thấy hắn phi thân nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống đất, không tạo ra tiếng động nào.

Ngay lúc hắn đang định vỗ tay bỏ chạy, một giọng nói đột ngột từ cửa sổ truyền tới, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại giống như tiếng sấm nổ tung bên tai hắn.

“Ngươi là ai?”

Chúc Cửu Hà bị biến cố bất ngờ này kinh động, suýt chút nữa từ trên cửa sổ té xuống.

Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức lấy mặt nạ ra đeo lên, che gần hết nửa gương mặt, chỉ lộ ra khe hở cho mắt.

Là một đạo tặc, hành tẩu giang hồ tất nhiên là không được lộ mặt.

Sau khi định thần nhìn lại, chỉ thấy trên hành lang dưới cửa sổ chẳng biết từ lúc nào có một dáng người gầy gò nhỏ bé ngồi xổm ở đó.

Người nọ mặc chiếc áo choàng màu đỏ sậm, bọc cả người như cái bánh chưng, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng như tuyết, mi thanh mục tú, nhìn qua hình như là một tiểu cô nương.

Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất tiểu cô nương còn dễ đối phó.

Chẳng qua là câu hỏi kia của nàng, quả thực đã khiến Chúc Cửu Hà bị sợ tới mức cả người chảy mồ hôi lạnh, hắn cảnh giác lui về sau một bước nhỏ, sau đó rất bình tĩnh nâng tay lên, ấn vào hông mình.Cô nương kia thấy hắn không đáp lại, nghiêng đầu sang bên, nhìn hắn.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thanh tú, có điều hơi tái, mặc áo choàng mà còn lạnh run bần bật, hình như có chút ốm yếu.

Cánh tay đè bên hông Chúc Cửu Hà hơi buông lỏng ra, cũng không tính bới móc đến cùng, nhấc chân liền đi.

Nơi này không nên ở lâu, hắn chỉ muốn ra ngoài sớm, lĩnh bạc, ăn bữa ngon, trời mới biết hắn bây giờ đói cỡ nào.

Chỉ cần bay qua cái hành lang này, chính là hậu hoa viên.

Chúc Cửu Hà vừa bước hai bước, bỗng nghe một tiếng la từ hậu hoa viên truyền đến.

“Quản sự, nhanh lên, kêu nhiều người tới đây.”

Ngay sau đó, lại có tiếng bước chân hỗn tạp từ khắp nơi truyền tới.

Có người tới? Sao xui dữ vậy?

Chúc Cửu Hà dừng chân, im lặng không tiếng động lui về, đến khi lui đến cửa sổ ngay thư phòng.

Tiểu cô nương thấy hắn đột nhiên quay lại, lại lần nữa ngước mắt nhìn thoáng qua.

Chúc Cửu Hà vừa cảnh giác động tĩnh phương xa, vừa chăm chú nhìn cô nương khó hiểu này, đầu óc đồng thời nhanh chóng xoay mấy vòng.

Hậu hoa viên là lối thoát dễ dàng duy nhất, những nơi khác hoặc là có hộ viện canh phòng nghiêm ngặt, hoặc là tường rào cao vυ"t, muốn toàn thân rút lui đều có độ khó nhất định.

Mặc dù không biết trong hậu hoa viên xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn qua, hiện tại không thể rút lui từ hậu hoa viên, hắn nhịn không được than thở trong lòng, hôm nay ra cửa đại khái không coi ngày, sao đột nhiên lại mọc thêm nhiều chuyện vậy chứ?

Dù phát sinh biến cố nhưng Chúc Cửu Hà không hề lo lắng, trên thực tế, lấy công phu của mình, nếu cần thiết, hắn xông vào được cũng có thể xông ra được.

Chỉ là sợ phiền phức, hắn không muốn kinh động bất cứ ai, chỉ muốn im lặng làm việc lấy tiền, đánh nhau thì phải cần thêm tiền.

Cũng may là, tiếng huyên náo kia từ đầu đến cuối chỉ quanh quẩn trong khu vực hậu hoa viên, nơi này ít nhất có vẻ an toàn lúc này.

Vì vậy hắn quyết định cứ đợi ở đây một lúc.

Nhưng…

Hắn cúi đầu, nhìn tiểu cô nương chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, tình cờ tiểu cô nương cũng đang nhìn hắn, đôi mắt đen trắng phân minh, không nhúc nhích, trên mặt không có biết kỳ biểu cảm gì.

Tiểu cô nương này thật bình tĩnh, Chúc Cửu Hà nghĩ trong đầu,

Hắn chưa từng nghe nói trong hầu phủ có tiểu thiên kim gì đó, có lẽ là con của người hầu, con của người hầu mà cũng có thể dũng cảm đến vậy sao, nói thế nào thì đây vẫn là hầu phủ.

Với lại nàng cũng không la hét chói tai, địch không động ta không động, nước sông không phạm nước giếng.

Tuy trong đầu có nhiều suy nghĩ, nhưng trong mắt hắn lại không có chút dao động nào.

Chúc Cửu Hà giả bộ chững chạc, thu hồi tầm mắt thâm sâu, lại nghe thấy tiểu cô nương nói.

“Nhìn kìa, tuyết rơi rồi.”

Chúc Cửu Hà ngẩn ra.

Bốn phía thư phòng được bao quanh bởi hành lang đan chéo nhau, nếu không chú ý sẽ không thể nhận ra bầu trời bên ngoài.

Vừa rồi hắn chỉ một lòng xông về trước nên không để ý, giờ nghe tiểu cô nương nói, lại nhìn theo ánh mắt nàng, ở đầu hành lang đang chéo nhau, phát hiện ra một bầu trời nho nhỏ.

Mượn ánh nến mờ nhạt trong hành lang, có thể nhìn thấy, trong màn đêm vốn dĩ tối tăm, những bông tuyết lớn đang lưu loát bay xuống, lặng lẽ rơi trên đầu hành lang, rơi xuống đất, rơi đến… trước mặt hắn.

Tuyết ủ gần một tháng đột nhiên ập đến.

Xem ra, trước mắt chỉ có thể chờ đợi.

Thấy cô nương này dường như không có ác ý gì với hắn, Chúc Cửu Hà dứt khoát ngồi xuống cách nàng không xa, cùng nhìn chằm chằm bầu trời nhỏ trên đỉnh đầu.

Ngồi một lúc, hắn cảm thấy cảnh tượng lúc này có hơi buồn cười.

Đánh chết cũng không nghĩ đến mình sẽ có một ngày như này, trộm đồ của người ta, còn cùng tiểu cô nương nhà người ta ngồi trong hành lang ngắm tuyết.

Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, sợ bại lộ thân phận nên hắn không dám mở lời nói gì.

Lại yên tĩnh ngồi thêm một lúc, rốt cuộc tiểu cô nương cũng nói thêm một câu.

Nhưng vì thời tiết quá lạnh, giọng nói nghe dính dính và hơi khàn.

“Hầu phu nhân trồng rất nhiều hoa cỏ phương tây trong hậu hoa viên, bà ấy rất quý nó, hôm nay tuyết đột ngột rơi, các quản sự chắc chắn tìm người che luống hoa đó.”

Nàng nói đến đây, Chúc Cửu Hà liền biết. Đây là đang giải thích cho hắn nguyên nhân hậu hoa viên đột nhiên náo động.

Cô nương kia nói xong, muốn nói lại thôi nhìn hắn mấy lần, thận trọng hỏi: “Ngươi có phải…”

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nàng đang muốn hỏi gì, có phải muốn hỏi hắn là ăn trộm đúng không.

Cô nương đột nhiên ngừng nói, hình như cảm thấy mình dùng từ không ổn, ấp a ấp úng hồi lâu, căn cắn môi, sau đó đổi lời, hỏi nửa câu sau.

“Ngươi… Ngươi tới đây tìm cái gì?”

Chúc Cửu Hà không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Đôi khi, im lặng chính là câu trả lời, cô nương cười khổ.

Chúc Cửu Hà nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhanh như sao của nàng, nét mặt tuy yếu ớt nhưng lại rất kiên quyết.

Hắn lấy làm kỳ lạ, cô nương này nhìn thì có vẻ ốm yếu nhưng lại rất dũng cảm, có thể bình tĩnh ở chung với tên trộm lâu như vậy mà vẫn không sợ.

Đêm càng khuya.

Hậu hoa viên dần dần khôi phục yên lặng, đêm tối bao trùm, toàn bộ hầu phủ lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Chúc Cửu Hà vểnh tai nghe một lúc, xác nhận không còn tiếng động, lúc này không chạy còn đợi lúc nào, hắn theo bản năng đứng lên, lục tục chạy ra ngoài mấy bước.

Đột nhiên nhớ tới cô nương ngồi cùng hắn cả đêm ngắm tuyết, hắn chợt dừng bước, quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của nàng.

Cô nương vội nói nhỏ: “Ta không để lộ đâu, ngươi coi như… chưa từng thấy ta đi.”

Chúc Cửu Hà:...

Nói đi nói lại, hôm nay gặp phải cô nương này, cũng coi như kỳ ngộ.

Cả đêm không nói gì, trong lòng hắn khó chịu vô cùng, đến lúc sắp đi, rốt cuộc nhịn không được nữa, thấp giọng hỏi một câu.

“Ăn trộm ban đêm đột nhập vào hầu phủ, ngươi không sợ sao?”

Cô nương há to miệng, sau đó cúi đầu xuống.

Bông tuyết rơi lên chiếc áo choàng đỏ, giống nhưng những bông hoa nhỏ nở từ vũng máu.

Trong lúc nàng ngây ngốc, Chúc Cửu Hà không đợi nàng trả lời, bay lên không, nhảy ra khỏi hành lang, vững vàng đáp xuống hậu hoa viên, dưới chân phát ra thanh âm lạo xạo.

Cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện tuyết đã tích tụ sâu đến một ngón tay.

Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, tuyết là một điềm tốt.

Đây là đơn đầu tiên sau khi hắn đến hoàng thành, đó là một đêm tuyết rơi tán loạn, tuy có kỳ ngộ nhưng không có gì nguy hiểm.

Chúc Cửu Hà thở phào nhẹ nhõm, sau đó cố làm ra thái độ tự nhiên, phủi bông tuyết lẻ tẻ trên đầu vai, lòng tự tin nhanh chóng bành trướng, cảm giác càng tiến gần hơn một bước đến mục tiêu trở thành tên trộm hào nghiệp trưởng nghĩa trên giang hồ.

Trời vừa sáng, mọi chuyện đêm qua hết thảy đều là mây khói.

Hầu phủ im lặng chết người.

Hành lang bên ngoài thư phòng, tiểu công tử khoác áo choàng màu đỏ cuối cùng cũng từ từ đứng dậy.

Ngồi quá lâu, chân đã tê tê, hoạt động một lúc mới khôi phục cảm giác.

Tuyết lớn vẫn đang rơi.

Tuyết là một thứ vô cùng tốt, tuy nó có màu sắc thuần khiết nhất nhưng có đôi lúc nó cũng có thể che đậy những thứ u ám nhất trên thế gian này.

Y cảm thấy mình như một du hồn lang thang không có nguồn cội, lẳng lặng nhìn phương hướng tên ăn trộm mặc y phục dạ hành rời đi, trong lòng dâng lên nỗi buồn vô tận

Chờ trời sáng…

Y bất giác siết chặt áo choàng.

Lúc nãy, khi người kia hỏi y có sợ hay không?

Bây giờ có thể trả lời rồi.

Sợ…

Rất sợ…

Sợ vô cùng...