Chương 1

Lúc đích tỷ giành trước chọn tiểu binh thủ thành, ta liền biết tỷ ấy cũng được trùng sinh.

Tỷ ấy vênh váo tự đắc nói: "Lần này, năm nam hai nữ cùng ngự biển "Chung tư diễn khánh", đều là của ta."

Ta không nhịn được cười nhếch mép: "Đều là của tỷ, của tỷ hết!"

Tỷ ấy chế nhạo: "Muội cùng tiểu Hầu gia không thể có của muội, chuẩn bị trở thành trò cười của cả kinh thành đi!"

Ta ngoan ngoãn đáp lại: "Muội nào có phúc như tỷ tỷ, không sinh được con bị cười nhạo cũng đúng thôi."

Nói xong, ta che mặt giả vờ khóc rồi chạy ra khỏi phòng...

Nếu không chạy, tiếng cười như chuông bạc của ta sẽ không kiềm chế được nữa mất!

Đích tỷ ngu ngốc của ta à.

Cuộc sống nhàn nhã, phú quý thế này tỷ không muốn, lại muốn sinh năm nam hai nữ! Muốn cầu cái "Chung tư diễn khánh" bỏ đi kia!

Vậy tỷ thay ta trải qua mười năm mang thai, sẩy thai, sinh sớm, sinh non, khó sinh, cùng với nám sạm sau sinh, rạn da, rụng tóc, bệnh trĩ, sản giật, chuột rút, viêm v.ú, tiểu són, thiếu m.á.u, đau nhức xương cốt, hạ thể đỏ và đau đớn như bị xé rách đi!

Ta thong thả trở về thiên viện, cao hứng đến mức đứng ngồi không yên.

Đi lòng vòng trong viện, lên kế hoạch cho quãng đời nhàn nhã sau này.

Tương lai.

Mùa xuân phải đi đạp thanh ở đê phía Tây, gọi thêm Liễu gia tỷ tỷ.

Mùa hè phải đi chèo thuyền thưởng sen, kéo theo Dương gia muội muội.

Mùa thu nhất định phải uống rượu thưởng cúc. Đám tiểu tỷ muội kia của ta đều là đồ mê rượu, giờ cũng nên ủ chút rượu hoa cúc để chuẩn bị sẵn.

Còn mùa đông, nghe nói ở phía Nam bốn mùa như mùa xuân, từ lâu đã muốn đi xuống phía Nam để xem một chút...

Đúng rồi, lúc rảnh rỗi ta còn muốn học đánh mã cầu nữa! Đánh bóng, ném thẻ vào bình cũng chưa được chơi qua...

Không bị nôn nghén, không bị tiểu són, không có cơn đau rách da rách thịt...

Nghĩ đến đây ta bất giác bật cười.

"Cô nương, cô nương!"

Nha hoàn Tiểu Quất vội vã chạy từ ngoài viện vào.

"Chuyện gì vậy?"

Ta còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, miệng vẫn mỉm cười, lúc này mới chợt nhận ra trời đã tối.

Tiểu Quất thở hổn hển: "Tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia tới thoái hôn!"

Ta thất kinh: "Cái gì!"

"Tính thời gian, hẳn là Hầu phủ vừa mới nhận được tin định thân với cô nương, tiểu Hầu gia này một khắc cũng không ngừng liền chạy tới để thoái hôn!"

Tiểu Quất lau nước mắt, oán hận dậm chân: "Hầu phủ chết tiệt, không biết có phải ghét bỏ cô nương là thứ xuất hay gì không."

Ta cũng không thèm an ủi Tiểu Quất, xách váy vội vã rời khỏi viện.

Tiểu Hầu gia Lục Thừa Uyên đến đây một mình.

Huynh ấy đứng bên ngoài cửa hông nhỏ, ít khi được sử dụng của Thẩm phủ.

Trường bào xanh ngọc tôn lên dáng người cao ráo, đẹp trai sáng sủa của huynh ấy.

Chỉ là sắc mặt huynh ấy nhìn có hơi... đỏ?

"Thẩm Minh Nguyệt," huynh ấy đỏ mặt tiến lên một bước, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, "Muội đi nói với phụ mẫu của muội thoái hôn với ta đi. Cứ nói là muội không xem trọng ta, như vậy có thể bảo toàn được thể diện của muội và Thẩm gia."

"Tại sao?"

Ta sốt ruột, ngày tháng tốt đẹp còn chưa bắt đầu mà, sao lại đột nhiên muốn kết thúc chứ!

"Có phải huynh ghét bỏ ta là thứ xuất hay không?"

"Đương nhiên không phải!" Huynh ấy lắc đầu, "Đích thứ nào có liên quan gì?"

"Chính là..." Sắc mặt huynh ấy đỏ bừng, khẽ cắn răng: "Ta không muốn lừa gạt muội."

"Ta không thể vô duyên vô cớ trì hoãn cả đời của muội được, thật ra thì ta không thể..."

Ta nhìn vẻ mặt của huynh như thấy chết không sờn, đột nhiên phúc đến thì cũng thông minh ra: "Không thể có con phải không?"

Huynh ấy ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Sao muội biết..."

Mà ta đã kích động kéo tay áo huynh ấy.

"Ta gả! Ta gả! Ta gả!

"Ta Thẩm Minh Nguyệt, không phải là huynh thì ta sẽ không gả!"

Cười c.h.ế.t mất thôi, cảm xúc đã được sống lại rồi!