Chương 20

Cù thành.Cù là rồng con, “Bão Phác Tử” viết: mẹ rồng gọi là Giao, con gọi là Cù, thân như đuôi rắn, da có vảy, giáp sắt không bằng, cực kỳ quý giá.

Cù thành, nghĩa như tên, là nơi anh hùng tụ tập, long hổ đua tranh, lưng dựa núi, biển phía đông, còn có bình nguyên. Ngoài cửa thành là cửa khẩu pháo đài hiểm trở nhất của Vạn lý trường thành, Cư dung quan. Địa thế đặc thù, hiểm yếu, tập trung toàn anh hùng hào kiệt đóng quân, có thể hình dung bên trong rộng lớn, mạnh mẽ hùng hồn thế nào.

Xe lửa chạy suốt 8 giờ, rầm rập chạy thẳng đến thành phố này. Bên ngoài ga xe lửa Cù thành, có một chiếc Jaguar XJ màu đen đang đậu, kiểu dáng xe đặc thù có hơi hướng phong cách nhà giàu. Không gian bên trong xe rộng rãi, có thể thấy được cải tạo lại, mặt bàn màu xám ban đầu đã được thay thế bằng gỗ hồ đào, ghế tựa được bọc bằng da trâu màu nâu. Nhìn từ xa tới gần, từng chi tiết trong xe biểu thị rõ sự xa hoa kín đáo.

Trên ghế điều khiển có một người lười biếng dựa trên ghế. Một người đàn ông trẻ.

Họ Vệ, tên Nhuy.

Vệ Nhuy, ý nghĩa sum suê. Ý là cành lá tươi tốt, hoa tươi rực rỡ. Tên mang ý nghĩa hoa cỏ, mà lại xung khắc với anh ta.

Tầm tháng tư tháng năm, nhiệt độ Cù thành hơn 20 độ, trong thành tơ liễu bay đầy. Anh ta mở cửa xe một nửa, đeo kính râm, áo sơ mi trắng lỏng lẻo khoác trên người, cổ áo mở hai nút, lộ ra làn da trắng khác người của người đàn ông. Áo sơ mi nhãn hiệu Camicissima của Ý, giá cả không thấp, cho thấy chủ nhân là người có tiền. Bên trong xe bị gió thổi mấy sợi tơ liễu vào, người đàn ông yên lặng né về phía sau, có vẻ không thích mùa này.

Không chờ người đó có ý kiến, Bùi Thuận Thuận ngồi ở ghế phụ đã ngứa mũi hắt xì một cái “Mấy cái tơ liễu này không biết còn bay tới khi nào, làm người ta khó chịu quá, đóng cửa sổ lại đi, cậu nhìn qua cửa sổ cũng có khác gì đâu? Để vậy dị ứng lại mất nửa cái mạng”

Thuận Thuận nói không phải vì bản thân mà vì người ngồi bên cạnh.

Anh ta có cơ địa cực kỳ dễ dị ứng, đặc biệt là với phấn hoa và khói bụi, nghiêm trọng nhất cả người nổi mẩn đỏ. Thời tiết Cù thành lúc này là lúc hoa nở nhiều nhất, trắng, hồng, vàng, đỏ, nhiều tới mức giống như Lưu bà bà trên đầu gắn đầy trâm hoa; hoa thì cực kỳ quyến rũ, rất giống người đẹp ngây thơ đầy nét xuân thì; nhiều hoa thì cũng có thể lấy mạng anh ta!

Cho nên mỗi khi tới mùa này, gần như vào ban ngày anh ta không ra khỏi cửa, mỗi người bên cạnh chăm sóc anh ta đều hết sức chú ý cẩn thận, cẩn thận lại cẩn thận.

Lần trước có người mời anh ta ăn cơm, vì lấy lòng nên làm cái gì gọi là “Kính viên gia yến”, kính viên, cũng nghĩa như mặt chữ, tức là làm tại hoa viên nhà, đủ loại hoa, đủ loại cây, còn có một cái đình trên hồ nước, học đòi văn vẻ.

Anh đi, uống hai ngụm trà, trong bữa tiệc có một cô gái cực đẹp ngượng ngùng bưng lên một món ăn nhẹ, gọi là “Tình nữ nhi”, dùng tổ yến nấu lên, chế biến thành bánh, anh hào hứng nếm thử một miếng, kết quả ngất xỉu.

Chủ nhà lo lắng gọi cấp cứu, nâng lên xe đi đến bệnh viện, hỗn loạn thành một đống. Ở bệnh viện, bác sĩ hỏi rốt cuộc anh đã ăn những gì? Chủ nhà vò đầu, không ăn cái gì đáng ngờ mà, đều là những món ăn quý giá đặc biệt, người ta đã mời đầu bếp chuyên nấu những món ăn cho những nhà quyền thế, ngộ độc thức ăn là không có khả năng rồi.

Sau đó bạn anh ta tới hỏi, đồ ăn đó có món gì sử dụng hoa không. Chủ nhà vỗ đùi, hỏng rồi, hỏng rồi, cái món “Tình nữ nhi” kia không phải là lấy hoa thược dược mài nhỏ ra nấu nước làm thành sao?

Trận bệnh này của anh ta kinh động cả nửa giới chủ của Cù thành, từ đó về sau ai muốn mời anh ta dự tiệc đều phải xác nhận kỹ lưỡng, ngàn lần vạn lần đừng bày vẽ những món ăn đa dạng, ngay cả bông cải xanh cũng không được!

Thuận Thuận khuyên anh ta, Vệ Nhuy không thèm nghe, vẫn chăm chú nhìn vào con đường đối diện sân ga. Sau một lúc, anh mới hừ “Nói mấy giờ thì đến?”

“4 giờ 15”

Lại nhìn đồng hồ, nhíu mày “Cũng phải ra rồi chứ”

“Người đông, cậu ngồi máy bay nên không biết cảnh tượng ở ga xe lửa, dìu già dắt trẻ, bao to túi nhỏ thăm người thân, người đi công tác phía nam rồi bắc, muốn ra khỏi trạm phải một lúc lâu”

Vừa dứt lời, cửa ra ga xuất hiện một đống người, Vệ Nhuy tháo kính râm, nằm bò ra cửa xe nhìn. Thò tay ra “Nhanh lên, đưa ống nhòm cho tôi”

Bùi Thuận Thuận lắc đầu, đưa cho anh ta một cái ống nhòm bằng đồng thau cực kỳ đẹp.

Cái ống nhòm này là lúc cậu ta đi Nga mua ở chỗ bán đồ cổ, nghe nói là tướng quân thời Thế chiến thứ hai đã sử dụng. Ống nhòm không lớn, ở gần đầu có gắn một sợi xích bạc, Vệ Nhuy cầm trong tay ngồi trong xe nhìn tìm kiếm.

Bùi Thuận Thuận ngồi bên ghế phụ bắt chéo chân nhàn nhã dựa nửa ngồi nửa nằm “Muốn nhìn thì đợi khi cậu ta vào học, tìm cơ hội mà đưa tới cho cậu nhìn thoải mái, việc gì cậu phải làm thế này”

Vệ Nhuy không lên tiếng, tập trung đảo qua từng người, nhìn từng khuôn mặt. Bỗng nhiên phát hiện một dáng người cao cao. Ống kính dừng lại, nhanh chóng đánh giá người kia từ đầu đến chân. “Là cậu ta sao?” đưa ống nhòm tới cho Bùi Thuận Thuận “Người thứ hai bên trái trong cửa, mặc đồ xanh kia”

Bùi Thuận Thuận nhận lấy, đưa tới trước mắt nhìn, kích động nói “Là cậu ta! Là cậu ta!”

Vệ Nhuy giật lấy ống nhòm, đánh giá “Có chỗ giống, lại như không giống”

“Chỗ nào giống, chỗ nào không?”

“Đôi mắt, chân mày giống, da đen, dù sao thì không giống như hồi nhỏ”

“Hừ, cậu làm như cậu ta giống như cậu chắc, một con cú suốt ngày ở trong phòng”

Vệ Nhuy bối rối không phân biệt chính xác, lông mày nhíu chặt “Có thể chắc chắn không?”

“Đương nhiên, chú Nhạc tự mình cho người đi hỏi thăm, không phải thì chú ấy có thể tự mình đi tới Nhạn thành xa xôi vậy à?”

Vệ Nhuy im lặng gật đầu, vẫn không buông ống nhòm trên tay xuống. Trong ống kính, Hồ Duy hiện ra, mặc áo sơ mi xuân thu, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cầm túi, có vẻ đang xác định phương hướng.

Đôi mày rậm, mũi, môi…

Còn có dáng vẻ anh đang tự hỏi, ánh mắt hơi mờ mịt.

Vệ Nhuy bỗng nhiên bật cười. Là cậu ấy, không sai.

Bỏ ống nhòm xuống, anh thoải mái dễ chịu ngồi lại ghế lái, mặt mang ý cười đắm chìm trong quá khứ.

Bùi Thuận Thuận búng tay “Sao rồi? Còn đang suy nghĩ xem có phải cậu ta hay không à?”

Ngón tay gõ nhẹ lên quần jean, thong thả nói “Tôi nhớ cậu ta có cái bớt ở ngay mông gần với eo”

Khi đó, trong viện bọn họ ở có một nhà tắm công cộng. Mùa hè ở Cù thành nóng chết người, tới chạng vạng, mấy người già dẫn đám cháu mình tới bể tắm tắm, bồn tắm đơn sơ khi đó là thiên đường của bọn trẻ. Vốc lên một đống nước, cậu hắt tôi, tôi hắt cậu, lấy chậu đuổi theo nhau đùa giỡn, một đám nhóc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mang dép lên chạy dẫm lên nước, thường bị người lớn mắng cho mấy câu.

Thuận Thuận nằm dựa thẳng ra ghế hừ giọng “Chẳng lẽ lột quần cậu ta ra xem?”

Vệ Nhuy định thần lại, cười cười không nói, ý như kiểu “Cũng đâu phải là không được”. Anh gối lên cánh tay, khép hờ mắt hỏi Thuận Thuận “Nhà của cậu ấy bên Nhạn thành đông người lắm à?”

“Đông, sao mà không đông, mấy bác, mấy anh. Tính sơ cũng hơn mười người”

“Ba cậu ấy bên đó làm gì?”

“Cũng giống ba ruột, nghe nói cũng là bác sĩ, cũng là chủ nhiệm khoa”

Chậc chậc, cả một gia đình, nợ cả một gia đình.

“Vậy còn bạn gái?”

Thuận Thuận lắc đầu “Hình như không có, nghe Mạnh Đắc nói lúc trước hình như có người giới thiệu một người, nhưng mà không thành”

“Có điều…”

Nghe ra Bùi Thuận Thuận có điều ẩn ý, khẽ mở mắt, lười biếng hỏi “Có điều cái gì?”

“Nhưng mà…” Bùi Thuận Thuận cũng suy nghĩ nên nói hay không “Hình như có cô gái, khá thân thiết”

“Là ai?”

“… là con của một người trong nhà đã mất sớm, còn lại cô con gái”

“Ừm”

Nghe vậy cũng đáng thương.

Nhưng vậy thì có gì tốt? Một cô gái quê mùa, làm sao có thể so sánh với Tiểu Xuân. Nghĩ vậy, Vệ Nhuy cười “Tiểu Xuân mà biết cậu ta trở lại chắc sẽ mừng muốn chết”

Nghe vậy, Thuận Thuận quay mặt qua, ôm vai, vẻ mặt lạnh xuống “Cô ấy muốn gả, người ta có thể chưa đồng ý cưới, chỉ có một bên nhiệt tình”

“Điểm quan trọng nhất này cậu vẫn không vượt qua được? Trên đời này bao nhiêu cô gái tốt, cậu cần gì không phải cô ấy thì không được như vậy”

“Trên đời này đàn ông tốt nhiều như vậy, cô ấy tại sao không phải cậu ta thì không được chứ? Chỉ vì đã cứu cô ấy một lần? Đã là thời đại nào rồi mà còn muốn lấy thân báo đáp?”

“Có phải cậu không nói với Tiểu Xuân là cậu ấy đã tới Cù thành?”

Thuận Thuận cười châm biếm “Cần gì đợi tôi nói với cô ấy, cô ấy hận không thể để ba mình chui vào nhà chú Nhạc, cầu hôn thay cô ấy”

Vệ Nhuy nói “Cậu không nói thì tôi sẽ nói cho cô ấy”

Thuận Thuận không khỏi oán giận, phiền muộn dâng đầy trong mắt “Tôi biết cậu với Tiểu Xuân tốt, mặc chung cả cái quần, nếu không phải do cậu ảnh hưởng thì Tiểu Xuân sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ, người không ra người quỷ không ra quỷ”

Một câu lười biếng hỏi lại “Tiểu Xuân là cái dạng gì?”

Câu

“Tiểu Xuân là cái dạng gì?”, âm điệu hơi cao, nhẹ nhàng chậm chạp mà khiến Thuận Thuận giật mình.

Cù thành sao lại có người thế này, trái phải đen trắng lật ngược xuôi. Rõ ràng chính cậu ta xúi giục Tiểu Xuân, dạy cô uống rượu, dạy cô hút thuốc, con gái không nên học cái gì, cô đều học thành thạo cái đó.

Nhưng Vệ Nhuy mặt không đổi sắc tim không đập loạn, nói dối y như nói thật. Cậu ta mặc áo sơ mi sạch sẽ, quần jean bình thường, Bùi Thuận Thuận xém chút nữa tin cậu ta vô tội.

Lúc Thuận Thuận mới biết Tiểu Xuân, Tiểu Xuân là cô gái sáng sủa như ánh mặt trời, rất nhiệt tình, đáng yêu.

Từ khi có Vệ Nhuy!

Tiểu Xuân ở bệnh viện phẫu thuật mệt mỏi, đặt mông ngồi dưới đất, cậu ta liền tiến tới đưa cho Tiểu Xuân một điếu thuốc

“Giải lao”

Tiểu Xuân nhíu mày “Không hút, “Lâm đại nhân” đã nói, nếu chưa cai thuốc thì chưa trở về”

Cậu ta cười ha hả ngồi bên cạnh Tiểu Xuân, tự mình hít mây nhả khói “Lâm đại nhân còn nói, sao mọi chuyện có thể như ý người, chỉ cần không thẹn với lòng”

Phải biết rằng Tiểu Xuân là bác sĩ, là bác sĩ phụ sản.

Khoa phụ sản là làm gì, là chào đón sinh mệnh mới!

Lúc trước Tiểu Xuân chính vì ở đây đều là nữ bệnh nhân, lại có thể chào đón bọn trẻ ra đời, mới dứt khoát kiên quyết học y!

Nhưng mà việc không như ý người, cô vào khoa sản ba ngày, liên tiếp gặp hai sự việc đau lòng. Một là có sản phụ sinh con gái, gia đình trọng nam khinh nữ đem cô bé con mới sinh ném vào thùng rác bệnh viện. Một việc khác là thai nhi đã ở trong bụng mẹ được tám tháng, cả nhà vui vẻ chờ đợi đón thành viên mới, đột nhiên thai nhi tim ngừng đập, bất đắc dĩ phải phá thai.

Hia lần phẫu thuật, toàn bộ quá trình Tiểu Xuân đều có mặt, làm cho một cô gái như cô làm sao chịu nổi!

Một điếu thuốc đúng lúc Tiểu Xuân đau lòng đưa tới cho cô, cô học bật lửa, học bộ dáng đàn ông mà tự bật tự hút, vỗ vai Vệ Nhuy thật mạnh “Nếu có kiếp sau, Tiểu Xuân ta nhất định không làm phụ nữ!”

“Đúng đúng đúng, không làm phụ nữ, làm đàn ông, mùa hè ở trần mát mẻ hơn người”

Nói, lại đưa chai bia tới.

Tiểu Xuân uống ánh mắt mông lung, ôm Vệ Nhuy cười khanh khách “Là đàn ông, cũng không thể làm đàn ông giống như cậu”

“Hức!” Cô uống say, nấc một cái, nói năng lung tung “Quá là không được, năm đó cái mạng nhỏ của tôi xém chút nữa chôn vùi trong tay cậu”

Tiểu Xuân nói chuyện đó, thì không thể quên được.

Cô ghé vào cửa sổ nhìn Vệ Nhuy dưới laafi, khóc la cầu xin anh, cậu cứu tôi với!

Lửa cháy tỏng phòng vang tiếng tí tách, Tiểu Xuân còn nhỏ ôm cửa sổ, thê thảm mà kêu.

Nhưng anh làm gì.

Chỉ đứng dưới lầu, từ xa xa mà nhìn, đôi tay sợ hãi nắm chặt thành nắm đấm.

Hiện tại, tay nắm tay lái cũng nắm chặt thành nắm đấm.

Bỗng nhiên, Bùi Thuận Thuận cắt ngang “Cậu nói xem, nếu Hồ Duy không mặc đồ thế kia, nếu không có dáng vẻ vậy, nếu trưởng thành trở nên như vậy…” Bùi Thuận Thuận chỉ vào người ăn xin lem luốc bên ga tàu “Nếu trưởng thành trở thành vậy…” lại chỉ tay vào gương mặt ngăm đen, khiêng bao tải “Cô ấy có thể kiên trì đến bây giờ không? Phụ nữ đều là động vật cảm tính, cái gì mà năm đó có ơn cứu mạng, tất cả đều là đánh rắm, đã hơn 20 năm, ai mà còn nhớ rõ chuyện đó!”

Ai còn có thể nhớ rõ.

Ai cũng có thể nhớ rõ.

Vệ Nhuy từ từ nhìn ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng kia đang đứng bên đường, gọi chiếc taxi.

Chỉ vì những việc đó không xảy ra trên người cậu, nếu thật sự trải qua, những việc đó cả đời không thể quên.

Bởi vì liên quan đến thể diện đàn ông, liên quan đến sự dũng cảm, liên quan đến cả đời so sánh với người khác, tôn nghiêm thua chị kém em!

Vệ Nhuy này là ai.

Đúng là lúc trước Tiểu Hồ chưa rời Cù thành đi, chỉ là cậu bé chơi súng nước bò ở đầu tường, anh chính là người bạn tốt nhất, đồng bọn, tri âm!

Năm đó, Hồ Duy, Tiểu Xuân, còn có anh, đã từng có quãng thời thơ ấu vui vẻ. Hồ Duy đối với anh và Tiểu Xuân, có một ý nghĩa không thể nào thay thế.

Vệ Nhuy nở nụ cười thật lòng, khởi động xe. Nghĩ thầm “Năm đó đám chíp hôi chuyên làm loạn trong đại đội ở Cù thành. Hiện giờ, cuối cùng đã gom lại đủ”