24. Không phải cô nói sẽ rời đi hay sao?

Từ phòng tắm đến phòng thuê, Thẩm Lâm Bắc ước chừng lăn lộn gần một giờ.

Thẩm Nghênh Hòa thở hồng hộc nằm ở trên giường lớn, trên người đã sớm đã không còn chút sức lực nào.

Thẩm Lâm Bắc giống như người không có việc gì, xuống đất mặc quần áo, “Đúng rồi, sau bữa tiệc hôm nay, anh phải đi công tác một thời gian, khoảng chừng một năm, em muốn đi cùng anh không?”

“Hả?” Thẩm Nghênh Hòa chống thân thể từ trên giường ngồi dậy, “Anh muốn ra nước ngoài sao?”

Trách không được vừa rồi anh ấy liều mạng như vậy, thật là sẽ đi cũng không bỏ qua cho cô.

“Ừ, bên kia thành lập một công ty đầu tư, mới vừa khởi đầu, anh phải đi qua đó bận rộn một thời gian.”

Thẩm Nghênh Hòa “a” một tiếng, cúi đầu, tròng mắt loạn chuyển, kêu cô đi theo?

Thẩm Nghênh Hòa trừ phi điên rồi, cô muốn chạy trốn còn tìm không ra cơ hội kìa!

“Vậy anh ở bên kia chú ý giữ gìn sức khỏe!” Thẩm Nghênh Hòa rõ ràng lộ vẻ đi thong thả không tiễn.

Thẩm Lâm Bắc muốn nói cái gì nữa, nhưng lại im lặng.

Mang Thẩm Nghênh Hòa đi ra ngoài, đích xác hai người có thể ở bên nhau. Nhưng Thẩm Lâm Bắc biết lúc này anh không có thời gian phân tâm, càng không có thời gian chiếu cố một phụ nữ, thôi.

“Buổi tiệc tới 10 giờ mới kết thúc, em ở chỗ này nghỉ ngơi đi, xong việc anh lại đây đón em.” Thẩm Lâm Bắc đẩy cửa đi ra ngoài. Thẩm Nghênh Hòa nghiêng về phía sau, ngã thật mạnh lên giường.

Thẩm Nghênh Hòa có điểm do dự, người bình thường thì có lẽ nên đào tẩu cho nhanh, nhưng mỗi lần ở cùng với Thẩm Lâm Bắc, trong lòng cô lại một vạn lần luyến tiếc, loại cảm giác này rất quái lạ.

Cửa phòng lại một lần bị đẩy ra, Thẩm Nghênh Hòa đầu cũng không nâng, lười biếng một câu, “Lại trở về làm gì? Đã quên thứ gì?”

Không có tiếng trả lời, Thẩm Nghênh Hòa cảm thấy có điểm không thích hợp, cô lo lắng kéo cái chăn lên trên người, hoảng sợ nhìn về hướng cửa.

“Chị Tuyết Tình?”

Kỳ thật mấy năm nay, Thẩm Nghênh Hòa không thiếu tiếp xúc với Hà Tuyết Tình, tựa như trước khi cha cô qua đời, hai người tôn trọng nhau như khách, ít nhất Hà Tuyết Tình đối với cô còn khá khách khí.

Nhưng trước mắt Hà Tuyết Tình rõ ràng cảm xúc không đúng, cô ta không hé răng nói một lời, hướng về phía Thẩm Nghênh Hòa, đôi mắt đỏ bừng.

“Chị Tuyết Tình, sao chị lại tới đây.” Thẩm Nghênh Hòa biết mình mới vừa cùng Thẩm Lâm Bắc phát sinh chuyện đó, Hà Tuyết Tình hẳn là đã gặp được mới có thể như vậy, rốt cuộc quan hệ như vậy thật quá xấu hổ, cô ngồi thẳng lên, nhanh chóng mặc đồ vào.

“Kẻ lừa đảo!” Hà Tuyết Tình nghiến răng rít ra mấy chữ, nện bước nhanh tới trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, bàn tay như sét đánh giáng vào mặt cô một cái, Thẩm Nghênh Hòa lập tức ngây cả người ra.

“Chị Tuyết Tình, chị sao đột nhiên……”

Hà Tuyết Tình không phải không biết chuyện mình và Thẩm Lâm Bắc, trong quá khứ chị ta biểu hiện thập phần rộng lượng, cũng đồng ý cho mình duy trì quan hệ như vậy đến khi tốt nghiệp.

Thẩm Nghênh Hòa không hiểu, ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Thẩm Nghênh Hòa cô đừng giả vờ trước mặt tôi! Cô chịu rời Thẩm Lâm Bắc hay sao? Chỉ là đưa ra một lý do bậy bạ mà thôi!” Hà Tuyết Tình đoán ra cái đồng hồ giá rẻ trên tay Thẩm Lâm Bắc là từ Thẩm Nghênh Hòa.

Một thứ đồ vật không đáng tiền mang trên người Thẩm Lâm Bắc tựa như thuốc cao dán trên da chó, ở đáy lòng Hà Tuyết Tình, Thẩm Nghênh Hòa chính là một người như vậy.

Nói cái gì tốt nghiệp sẽ rời đi, một người lập tức phải rời khỏi sẽ tìm mọi cách lấy lòng đàn ông? Thật đáng chê cười, Thẩm Nghênh Hòa tuổi còn trẻ, nhưng đầy người thật giống hồ ly tinh.

Hà Tuyết Tình châm chọc trên dưới đánh giá Thẩm Nghênh Hòa, trong miệng cười nhạo ra một tiếng lạnh băng.

“Chị Tuyết Tình, chị hiểu lầm em, sao em lại lừa chị. Đúng! Em thừa nhận em có chút thích đại ca, nhưng thân phận của em không thể nào ở cùng với anh ấy, anh ấy hận mẹ em như vậy, có một số việc cho dù em muốn cũng không có khả năng.”

“Không có khả năng?” Hà Tuyết Tình ha hả cười, lại bước về phía trước một bước, ghé sát vào mặt Thẩm Nghênh Hòa, duỗi tay giúp Thẩm Nghênh Hòa sửa sang lại quần áo cổ áo, vẻ mặt cười như không cười.

“Tôi xem cô đang tìm biện pháp để lưu lại mới đúng!” Đột nhiên tay Hà Tuyết Tình căng mạnh lên, siết chặt cổ áo Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Nghênh Hòa tức khắc thở không nổi, bị nghẹn ho khan vài tiếng.

Hà Tuyết Tình chẳng lẽ hai năm vừa rồi đều là giả vờ? Một ý tưởng chợt lóe lên, Thẩm Nghênh Hòa ném tay Hà Tuyết Tình ra, “Tin hay không tùy chị! Điều cần nói em đã nói rõ ràng, hơn nữa sắp tới em cũng tính toán rời đi.”

Đột nhiên mọi thứ yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau.

Sắc mặt Hà Tuyết Tình hòa hoãn một ít, “Cô tốt nhất nên biết thân phận của mình.”

Cô ta cúi đầu nhặt túi của Thẩm Nghênh Hòa từ mặt đất lên, một hộp quà từ bên trong rơi ra.

Hà Tuyết Tình cười cười, “Cô đừng quên chuyện đã hứa với tôi là được. Lập tức đi liền, đúng không! Nếu nói không giữ lời, tôi cũng sẽ tự nhiên không cần cố kỵ cảm tình nhiều năm qua!”

Hà Tuyết Tình đem túi trong tay quất vào ngực Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Nghênh Hòa khuất nhục đỏ mặt lên, đây là uy hϊếp? Tuy rằng cô thật muốn phản bác, nhưng là lực bất tòng tâm.

Hà Tuyết Tình đi rồi, Thẩm Nghênh Hòa cả người đều không tốt.

Cái gì cảm tình lập tức bị quét sạch khỏi đầu.

Thẩm Nghênh Hòa sống ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, cứ việc ủy khuất, nhưng không ai sẽ tưởng vừa rồi Hà Tuyết Tình đối đãi với cô như vậy.

Nếu dựa theo tính tình của cô, cô hẳn là nên đối lại, đấu một trận với Hà Tuyết Tình.

Nhưng là kết quả cuối cùng thì thế nào? Thật tựa như Thẩm Nghênh Hòa nói, bởi vì cừu hận, ngay cả cô muốn, Thẩm Lâm Bắc cũng không có khả năng tiếp thu, như vậy hà tất tiếp tục làm gì.

Thẩm Nghênh Hòa than nhẹ một tiếng, “Sẵn lần này Thẩm Lâm Bắc đi công tác, chạy đi cho mau.”

……

Thẩm Nghênh Hòa theo Thẩm Lâm Bắc trở lại Thẩm gia, anh uống không ít, thân hình hơi lay động, sau khi dặn dò Thẩm Nghênh Hòa vài câu những đồ cần thiết mang theo cho chuyến công tác ngày hôm sau, anh ngả nghiêng đi lên lầu hai.

Thẩm Nghênh Hòa không đuổi theo, ngược lại chuyển đầu đi phòng khách.

“Nghênh Hòa, em đã về.” Thẩm Lâm Tu buông chén trà, nhìn Thẩm Nghênh Hòa vừa ngồi xuống kế bên, hơi cười cười, biểu tình hơi chút mất tự nhiên.

“Nhị ca, sao anh trở về sớm như thế? Anh có thấy chị Tuyết Tình không?”

Thẩm Lâm Tu sửng sốt, “Anh đưa cô ấy về nhà rồi.”

Thẩm Lâm Tu muốn nói lại thôi, Thẩm Nghênh Hòa cười nhẹ, chờ Thẩm Lâm Tu mở miệng.

“Nghênh Hòa, Tuyết Tình nói với anh, em có phải hay không nên……”

Thẩm Nghênh Hòa chờ chính là những lời này của Thẩm Lâm Tu, “Nhị ca, cho nên em nhờ anh giúp em một chuyện gấp.”

Thẩm Lâm Tu hơi hơi sửng sốt, “Gấp cái gì, em cứ việc nói.”

“Em nghĩ chị Tuyết Tình hẳn là đã nói nhiều chuyện với anh, em cũng biết chuyện này là do em dựng lên, cho nên em nghĩ thừa dịp đại ca đi công tác mà rời khỏi nơi này, nhị ca giúp em được không.”

Thẩm Nghênh Hòa biết, cho dù cô không nói, Thẩm Lâm Tu cũng sẽ đồng dạng khuyên như vậy. Cứ việc nhị ca từ trước đến nay đều xem mình như em ruột, nhưng thể diện nhà có tiền là quan trọng nhất.

Chuyện Thẩm Nghênh Hòa là chuyện đau đầu nhất của Thẩm Lâm Tu. Nhưng bao nhiêu năm cảm tình như anh em ruột, Thẩm Lâm Tu không nghĩ tới chuyện cực đoan.

“Nghênh Hòa, nhị ca kỳ thật cũng không muốn em rời khỏi Thẩm gia, có lẽ chúng ta còn có biện pháp khác khuyên nhủ đại ca.”

Thẩm Nghênh Hòa lắc đầu, Thẩm Lâm Tu cũng hiểu rõ Thẩm Lâm Bắc, nếu có thể hóa giải, ai nguyện ý rời bỏ Thẩm gia điều kiện tốt như vậy?

“Vậy em quyết định?” Thẩm Lâm Tu buồn bã, vẫn không muốn chấp nhận chuyện Thẩm Nghênh Hòa đề nghị.

“Nhị ca, em biết em làm như vậy sẽ làm anh khó xử, nhưng anh yên tâm, nếu sự tình bại lộ ra, em sẽ không nói là anh giúp em.”

Thẩm Lâm Tu nắm chặt tay Thẩm Nghênh Hòa, “Nghênh Hòa, nhị ca thật luyến tiếc em.”

Không có câu trả lời xác định, nhưng Thẩm Nghênh Hòa yên tâm nhiều, Thẩm Lâm Tu khác với Thẩm Lâm Bắc, có lẽ là do đại ca quá mức cường thế cho nên Thẩm Lâm Tu từ trước tới giờ làm gì cũng đều có thói quen giữ lại ba phần, nhưng theo ánh mắt của Thẩm Lâm Tu, cô biết chuyện đã thành công.

……

Ngày thứ ba sau khi Thẩm Lâm Bắc xuất ngoại, Thẩm Nghênh Hòa và mẹ tới Tứ Cửu Thành.

Lúc cô ở Bắc thành đã tìm hiểu qua, ở Tứ Cửu Thành cũng có một nơi gọi là Ngô thôn. Giống như một từ bần cùng, Ngô thôn ở Tứ Cửu Thành so với Bắc thành đông hơn một ít, nhưng vẫn như bên kia là dành cho dân nghèo bần cùng.

Lần này Thẩm Nghênh Hòa rời đi, Thẩm Lâm Tu giúp đỡ không nhỏ, ngoại trừ học phí còn lại, ngay cả tiền thuốc của mẹ cô cũng không ít, còn có Hà Tuyết Tình cũng giả mù sa mưa tới đưa tiễn Thẩm Nghênh Hòa, nhưng chi phiếu cô ta đưa ra bị Thẩm Nghênh Hòa trả trở về.

Tuy Thẩm Nghênh Hòa nghèo, nhưng trong lòng cũng có phần chấp nhất. Thu tiền của Hà Tuyết Tình, như vậy cô cũng không khác gì kỹ nữ, vậy thì cảm tình của cô để ở đâu?

Thẩm Nghênh Hòa ẩn nấp ở Tứ Cửu Thành hơn nửa năm, vừa lúc chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Mặt khác cũng không quên thăm dò động tĩnh của Thẩm Lâm Bắc ở bên kia.

Thẩm Nghênh Hòa sẽ thường thường gọi điện thoại cho Thẩm Lâm Tu, mỗi lần đều dùng điện thoại công cộng ven đường. Đã một thời gian, cô cũng an tâm xuống, biết Thẩm Lâm Bắc ở nước ngoài chưa có kế hoạch trở về, Thẩm Nghênh Hòa rốt cuộc cũng thả lỏng ra.

Thực tập tốt nghiệp, Thẩm Nghênh Hòa không thể không đi tìm, đương nhiên cũng vì tốt nghiệp, phần di thư của Thẩm Hậu Đức cũng mất đi hiệu lực, đường đi sau này phải nhờ vào chính sức mình, Thẩm Nghênh Hòa cần một công việc ổn định.