Chương 23: Lễ vật kia, anh sẽ xem như là quà tặng

"Vị tiểu thư này, nhìn qua thật lạ mặt! Trước kia hẳn là rất ít tham gia loại xã giao này phải không?"

Thẩm Nghênh Hòa quay đầu lại, trước mặt là một người đàn ông xa lạ, nhìn khá tuấn tú lịch sự. Anh ta mặc một bộ đồ tây màu bạc, nhìn qua là biết giá cả thật xa xỉ, nhưng cố tình trên chân lại mang một đôi vớ màu hồng phấn.

Ngại với lễ nghi, Thẩm Nghênh Hòa nhợt nhạt cười, "Tôi đích thực là không quá thích hợp với nơi này, cho nên muốn ở riêng một mình một chút."

Thẩm Nghênh Hòa nói lời này ý tứ thật rõ ràng, nhưng người đàn ông nhíu mày lại, như là nghe không hiểu tiếng người, tiến lại gần cô thêm một chút, "Một người là sao, muốn tôi làm bạn với cô không?"

Người đàn ông muốn ôm bả vai Thẩm Nghênh Hòa, cô muốn né tránh, một ly rượu được đưa đến trước mặt cô.

"Loại yến tiệc như thế này, một người uống thì gọi là mua say, hai người cùng uống mới là tình thú, tiểu thư xinh đẹp như vậy, cần gì phải tự thưởng thức một mình?"

Thẩm Nghênh Hòa xấu hổ, trong lòng còn nổi lên một tia chán ghét. "Thực xin lỗi, tôi không uống rượu."

Người đàn ông cười ha hả, giống như châm chọc Thẩm Nghênh Hòa giả vờ thanh cao, ly rượu không dời đi mà ngược lại được đưa đến tận miệng Thẩm Nghênh Hòa, dáng vẻ anh ta kiêu ngạo đến cực điểm.

"Lưu công tử, như thế nào, có hứng thú với em gái tôi?" Một thanh âm cất lên, Thẩm Nghênh Hòa ngẩng đầu, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ.

Cô thuận thế đẩy tay người đàn ông ra, đi vài bước đến bên người Thẩm Lâm Bắc, thân mật vịn vào cánh tay anh.

Vị Lưu công tử kia sửng sốt, quay đầu nhìn lại, sau đó sắc mặt chợt biến thành trắng bệch, "Thẩm tổng, anh nói vị tiểu thư này là em gái của anh?"

Lưu công tử vốn còn khí định thần nhàn, nhưng nhìn thấy Thẩm Lâm Bắc, lập tức âm điệu nói chuyện liền thay đổi.

Anh ta hôm nay có thể đến tham gia bữa tiệc này cũng là dựa vào có hợp đồng với Thẩm thị.

Thẩm thị là làm đầu tư, còn Lưu công tử là bên được đầu tư, tự nhiên nịnh bợ Thẩm thị còn không kịp.

"Thế nào? Anh em chúng tôi nhìn không giống nhau?"

Sắc mặt Lưu công tử căng thẳng, đôi nam nữ trước mặt này, nhìn kỹ thật đúng là không giống nhau chút nào, nhưng anh ta vẫn cười theo, "Giống, giống, đôi mắt tôi thật vụng về."

Thẩm Lâm Bắc đối xử với người có khác nhau, Lưu công tử này không phải là nhân vật quan trọng gì, tự nhiên anh chỉ đùa một chút. "Đây thật ra là em gái thứ ba của tôi, Thẩm Nghênh Hòa, còn chưa tốt nghiệp đại học, cho nên yến tiệc như thế này cũng ít khi nào tham gia."

"Nguyên lai......" Đôi mắt Lưu công tử chớp động vài cái, lại ý vị thâm trường nhìn Thẩm Nghênh Hòa vài lần, "Tôi thật có mắt không tròng, vẫn là không quấy rầy hai người."

Lưu công ty bỏ đi, trong miệng còn lải nhải, "Em gái thứ ba? Chẳng lẽ là đứa bé mà mẹ kế Thẩm Lâm Bắc mang vào nhà?"

......

Lưu công tử đi rồi, Thẩm Nghênh Hòa tự nhiên buông lỏng cánh tay ra, "Cảm ơn anh...... Đại ca."

Thẩm Lâm Bắc nhướng mày, ánh mắt tán dương dừng trên người Thẩm Nghênh Hòa.

Kích cỡ thật vừa vặn, nguyên lai chính mình đã hiểu biết Thẩm Nghênh Hòa rõ ràng đến như vậy.

"Hôm nay là sinh nhật anh, em không chuẩn bị cái gì sao?"

Thẩm Nghênh Hòa lo lắng giấu đôi tay ra sau, "Không... Không nha, phải chuẩn bị cái gì?"

Đầu nhỏ của cô hếch lên, tròng mắt bắt đầu nhìn đông nhìn tây, nhưng không dám nhìn thẳng Thẩm Lâm Bắc.

Thẩm Nghênh Hòa kỳ thật lúc vừa vào cửa đã phát hiện ở một bên chỗ vị trí khách quý có một cái bàn to, sớm đã chất đầy lễ vật lớn nhỏ. Không cần nghĩ đến bên trong là những thứ gì, chỉ thấy cái bàn cạnh đó có mấy chiếc chìa khóa xe sang bị ném tùy ý ở trên.

Lễ vật Thẩm Nghênh Hòa chuẩn bị, làm sao cô dám lấy ra!

Thẩm Lâm Bắc trên mặt âm dương quái khí, liền lúc Thẩm Nghênh Hòa chưa chuẩn bị đã duỗi tay ra đoạt lấy đồ vật phía sau lưng cô. Giỏ xách nhỏ bị nhét cái gì căng phồng. Tay Thẩm Lâm Bắc cầm lắc lắc giơ lên, khóe miệng cong cong.

"Anh trả lại cho em! Trả lại cho em!" Thẩm Nghênh Hòa sắc mặt ửng đỏ, không dám tiến lên đoạt, sợ động tác quá lớn sẽ làm khách khứa chú ý.

"Em nói cho anh biết, trong túi này có cái gì?"

Tròng mắt Thẩm Nghênh Hòa chuyển chuyển, "Băng vệ sinh."

Sắc mặt Thẩm Lâm Bắc muốn đen lại, "Thẩm Nghênh Hòa, anh chẳng lẽ chưa bao giờ nói với em? Em không thể nói dối! Bởi vì mỗi lần nói dối đều có sơ hở quá nhiều, tuần trước kinh nguyệt em vừa tới làm anh nghẹn năm ngày, chu kỳ sinh lý của em kiểu gì mà lại có?"

Sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa nghẹn đỏ, cứ như vậy nhìn Thẩm Lâm Bắc mở túi mình ra, đào ra một cái hộp gói thật đẹp.

"Đồng hồ?" Trên mặt Thẩm Lâm Bắc lộ ra một tia kinh hỉ, liếc liếc Thẩm Nghênh Hòa, "Kiểu dáng thực lưu hành, hơn nữa nhan sắc cũng không tệ lắm."

Thẩm Lâm Bắc có thể khen người, tỷ lệ giống như có xe lửa chạy trên đường cái. Thẩm Nghênh Hòa không xác định, anh ấy cái gì cũng không thiếu, sao có khả năng coi trọng đồ vật của cô.

"Uy uy! Anh làm gì! Cái kia không thể mang."

"Vì sao không thể?" Thẩm Lâm Bắc đẩy tay Thẩm Nghênh Hòa ra, cố chấp tháo đồng hồ của mình xuống, mang lễ vật của Thẩm Nghênh Hòa lên cổ tay.

"Đại thúc, em nói thật với anh," Thẩm Nghênh Hòa khó xử cúi đầu, "Đồng hồ kia là em mua ở chợ đêm, chỉ tốn có 20 đồng thôi."

Thẩm Lâm Bắc không cho là đúng, lắc lắc cánh tay trước mặt, "Đồ mà Thẩm Lâm Bắc anh mang vào, cho dù không đáng một đồng, người khác cũng sẽ cảm thấy là phiên bản giới hạn."

Thẩm Nghênh Hòa vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, vì sao cô đột nhiên cảm thấy đêm nay Thẩm Lâm Bắc phá lệ hiểu rõ lòng người, phá lệ thật ôn nhu nha!

Ảo giác này giằng co không đến năm phút, cho đến khi Thẩm Lâm Bắc đưa Thẩm Nghênh Hòa tới lầu hai vào một căn phòng yên tĩnh, mặt Thẩm Nghênh Hòa hoàn toàn đen.

"Lễ vật kia, anh coi như một tặng phẩm thôi, em cho rằng 20 đồng là có thể đủ cho anh sao?" Thẩm Lâm Bắc đẩy cửa ra, thuận thế đẩy Thẩm Nghênh Hòa vào trong, "Bên trong có phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ anh."

Phanh! Thật lớn một tiếng, Thẩm Nghênh Hòa đứng ở sau cửa, tức đến nhảy lên, "Thẩm Lâm Bắc! Anh chính là một tên hỗn đản không hơn không kém!"

......

"Lâm Bắc, sinh nhật vui sướиɠ."

Hà Tuyết Tình trang điểm thật lộng lẫy tỉ mỉ, bất quá với số tuổi của cô, trang điểm đích xác có hơi đậm một chút, Thẩm Lâm Bắc chỉ nhìn lướt qua khóe mắt cô không che được chỗ nếp nhăn, tức khắc chuyển tầm mắt đi qua một bên.

"Nếu đã tới thì tùy ý đi dạo khắp nơi đi, bữa tiệc như thế này có rất nhiều người cùng tuổi với cô, đàn ông hoàng kim độc thân đầy ở đó, nếu cô coi trọng ai, tôi có thể giúp cô giới thiệu."

Hà Tuyết Tình cúi đầu, bả vai không tự giác run rẩy một chút, nhưng khi ngẩng đầu lên lại nở nụ cười tươi đẹp như cũ, "Được, để một mình em là được, anh không cần lo lắng cho em."

Thẩm Lâm Bắc muốn đi, Hà Tuyết Tình lại duỗi tay bắt được cánh tay anh, động tác thực nhẹ lại làm Hà Tuyết Tình kinh ngạc, ngây ngẩn cả người.

"Còn có chuyện gì?"

Hà Tuyết Tình ngơ ngác nhìn cổ tay Thẩm Lâm Bắc, anh đeo cái đồng hồ hơn mười năm, là quà tốt nghiệp mà Thẩm Hậu Đức tặng cho. Tuy rằng hơi cũ, nhưng Thẩm Lâm Bắc chưa từng gỡ xuống. Mà cái đồng hồ trước mắt này, thủ công đích xác có chút thô ráp.

"Không...... Không có gì." Sắc mặt Hà Tuyết Tình thập phần khó coi, cô thuận thế đưa tay kia qua, "Em chuẩn bị một món quà cho anh, hy vọng anh có thể thích."

Thẩm Lâm Bắc không quan tâm, duỗi tay chỉ hướng xa xa, "Tay tôi không tiện nhận quà, bên kia có cái bàn, để bên đó là được."

Thẩm Lâm Bắc ném tay Hà Tuyết Tình ra, vội vã đi lên lầu hai.

Hà Tuyết Tình vẫn luôn nhìn theo người đàn ông đi vào phòng nào đó ở lầu hai, nước mắt ủy khuất đảo quanh vòng mắt, "Vì sao lại không thể lấy của em?"

......

Thẩm Lâm Bắc vào cửa, Thẩm Nghênh Hòa hoàn toàn không biết, bởi vì giờ phút này cô đang gội đầu dưới vòi sen, vò vò đầu tóc mình, "Thật là biếи ŧɦái, đi thì đi đi, như thế nào còn khóa trái cửa phòng. Tẩy tẩy tẩy! Ta tẩy cho tróc da ra."

Cửa phòng tắm vừa mở ra, một thân ảnh cường tráng xuất hiện trong hơi nước. Tay Thẩm Nghênh Hòa dụi dụi mắt, tức khắc bị dầu gội làm bỏng rát, nước mắt chảy choàm ngoàm.

Cô hét lên một tiếng!

Thẩm Lâm Bắc tiến lên lập tức che miệng Thẩm Nghênh Hòa, "Em kêu cái gì mà kêu, ngoại trừ anh còn ai có thể tiến vào."

Hai cái lỏa thể gắn với nhau dưới vòi sen, chặt chẽ tương quấn, khắp nơi đầy hơi ẩm ái muội.

"Em làm sao biết, trong TV đều diễn như thế. Đàn ông chơi đủ rồi, tìm cái cơ hội gì đó trong mấy bữa tiệc, đưa phụ nữ lên giường người khác. Anh xấu xa như vậy, nói không chừng cũng làm được."

Thẩm Lâm Bắc gõ gõ cái đầu nhỏ dưới cằm một chút, "Em có thể học được cái gì tốt hơn không?"

Thẩm Nghênh Hòa ăn đau quay đầu lại, hung hăng muốn đánh vào thân thể người đàn ông, nhưng lại cảm giác có nơi nào đó có chút không thích hợp... Cô cúi đầu, phát hiện nơi nào đó đang bị thứ gì đó của người đàn ông ngạnh cứng chống lên.

"Em yên tâm, anh không bỏ được đưa em cho người khác."

Thanh âm mông lung phát ra từ trên đỉnh đầu, trên người Thẩm Nghênh Hòa như có dòng điện chạy qua. Cô ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, muốn tìm một đáp án trên mặt người đàn ông, anh ấy yêu cô sao?

Thẩm Nghênh Hòa không biết, giờ phút này cô ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ dụ hoặc đến cực điểm. Mái tóc dài ướt dính ở gương mặt, hơi ẩm phủ trên khuôn mặt nhỏ, đôi môi hơi hơi mở ra no đủ ướŧ áŧ.

Thẩm Lâm Bắc nhẹ nhàng đẩy tới từ phía sau, Thẩm Nghênh Hòa liền dán lên vách tường bóng loáng, đôi tay cô mở ra, đầu ngả sang một bên. Thẩm Lâm Bắc kêu lên một tiếng, đẩy mạnh về phía trước.

"Thân thể thả lỏng ra, em cắn anh thật chặt......"