Từ sau cái tát đó, quan hệ hai người chuyển biến thật vi diệu.
Thẩm Nghênh Hòa không thể nói trong lòng là cảm thụ gì, bất quá có thể tiếp tục như vậy ít nhất lúc rời đi sẽ không quá rối rắm, cũng xem như là chuyện tốt.
Sắp tới tốt nghiệp, bởi vì muốn chuẩn bị luận văn, Thẩm Nghênh Hòa trong khoảng thời gian này trở nên càng ngày càng vội.
Mà bên Nguyễn thị này tuy rằng hai năm làm việc, công tác là có thành thạo, nhưng không biết vì cái gì, công ty giống như đặc biệt coi trọng cô, dần dần giao cho cô không ít các case quan trọng.
Buổi tối 8 giờ, Thẩm Nghênh Hòa như cũ cúi đầu trước bàn làm việc, nghiêm túc chuẩn bị một kế hoạch.
Một thân ảnh lay động đứng trước mặt, Thẩm Nghênh Hòa ngẩng đầu, mang theo một nụ cười, "Nguyễn Hàng, cậu còn chưa tan tầm..."
Thẩm Nghênh Hòa biểu tình ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn Thẩm Lâm Bắc trước mặt.
Anh rũ đầu, mái tóc trên trán hơi lay động, bộ dáng như không đứng vững được.
Thẩm Nghênh Hòa lo lắng đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đỡ lấy thân thể Thẩm Lâm Bắc.
"Sao anh lại đột nhiên đến công ty em? Trước đó cũng không gọi điện thoại?"
Thẩm Nghênh Hòa mới vừa nói xong câu đó, cái mũi nhỏ nhếch lên, ngửi ngửi trên người Thẩm Lâm Bắc, "Anh uống rượu?"
Một bàn tay cô quơ quơ trước mặt anh, nghĩ thầm Thẩm Lâm Bắc này rốt cuộc là uống nhiều hay ít rượu, cư nhiên trắng, hồng, đủ loại hương vị hỗn tạp ở bên nhau...
Đột nhiên, cánh tay Thẩm Nghênh Hòa bị nắm chặt, Thẩm Lâm Bắc hơi hơi ngẩng đầu, "Tan tầm chưa? Anh tới đón em."
Thẩm Lâm Bắc nói chuyện đầu lưỡi đều như muốn đớt, say thành như vậy còn có thể lái xe?
Thẩm Nghênh Hòa nhấp nháy mắt, đẩy Thẩm Lâm Bắc ngồi xuống trên sô pha.
"Em còn rất nhiều việc, anh muốn chờ thì chờ. Nhưng hiện tại ngồi đây thành thật cho em, em đi lấy cho anh chút nước trà."
Thẩm Nghênh Hòa vừa định rời đi, tay Thẩm Lâm Bắc lôi kéo, làm cô ngã trở về, "Anh làm gì! Nơi này là công ty của em, anh cũng không thể xằng bậy."
"Thẩm Nghênh Hòa......" Thẩm Lâm Bắc đầu lưỡi đích xác có chút không linh hoạt, anh nghiêng đầu nhìn phía người phụ nữ, ánh mắt mê ly, "Em thiếu anh, em vẫn luôn đều thiếu anh. Cho nên...... Em đừng nghĩ chạy ra khỏi tay anh, có biết không?"
Thẩm Nghênh Hòa có lệ gật đầu, còn may thời gian này người công ty đều đã tan tầm, nếu không bị người khác nghe được hai người nói chuyện, còn không biết nháo ra tới cái gì.
"Đã biết đã biết. Anh ngồi yên đây một chút, em đi tìm chút đồ cho anh tỉnh rượu, OK?"
Bàn tay Thẩm Lâm Bắc lại dùng một chút lực, kéo Thẩm Nghênh Hòa vào trong lòng ngực, tiếp theo mùi rượu ập vào trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, thiếu chút nữa làm cô hít thở không thông.
"Nghênh Hòa, vẫn là em tốt nhất, em vẫn luôn ở bên anh..."
Thẩm Nghênh Hòa cười khổ một tiếng, trong lòng lướt qua một trận đau.
Mùi rượu vòng qua mặt cô, gào thét tới bên tai, người Thẩm Nghênh Hòa cứng đờ ra.
Thẩm Lâm Bắc tham lam ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi linh hoạt đảo vòng quanh, tiếp theo phát ra tiếng nước tấm tắc.
Thẩm Nghênh Hòa chỉ là dại ra một chút, sau đó liều mạng giãy giụa lên, "Thẩm Lâm Bắc, anh buông em ra! Nơi này là công ty, còn có người chưa có tan tầm đâu!"
Nhưng Thẩm Lâm Bắc tựa như không nghe thấy gì, bàn tay anh tìm tòi, trực tiếp đi vào dưới váy ngắn của Thẩm Nghênh Hòa, tiếp theo váy bay lên, cặp đùi trơn bóng của cô bạo lộ ra trong không khí.
"Các người đang làm gì!"
Đột nhiên một tiếng quát làm hai người đang hỗn độn ngẩn ra, Thẩm Nghênh Hòa thuận thế đứng lên, hoảng loạn sửa sang lại quần áo.
Ngẩng đầu lên, Nguyễn Hàng đang đứng ở cửa, kinh hoàng nói không ra lời.
"Lại là cậu!" Thẩm Lâm Bắc loạng choạng đứng dậy, một bàn tay chỉ vào mặt Nguyễn Hàng.
Một màn Thẩm Nghênh Hòa lo lắng nhất vẫn là đã xảy ra, cô không rảnh lo giải thích gì nữa, kéo Thẩm Lâm Bắc đi ra ngoài, "Đại ca, anh uống nhiều, chúng ta trở về nhà rồi nói."
Hai người ngả nghiêng ra tới cửa, cánh tay Nguyễn Hàng chắn lại, chặn đường đi của Thẩm Nghênh Hòa.
"Nghênh Hòa, đây là thật sao?" Ngữ khí tuy rằng như cũ ôn nhu, nhưng rõ ràng Nguyễn Hàng chấn động không nhỏ.
"Thật xin lỗi, đại ca tôi uống nhiều quá, tôi không có biện pháp giải thích với cậu." Thẩm Nghênh Hòa hoảng loạn trốn tránh ánh mắt Nguyễn Hàng, cho dù cảm tình của cô cùng người thanh niên trước mặt này không có quan hệ gì, nhưng rốt cuộc Thẩm Lâm Bắc là đại ca của cô, như vậy chuyện anh em một nhà cũng đích xác làm người khác không tiếp thu được.
Thẩm Lâm Bắc nhìn hai người trước mặt, khóe miệng cong lên, sau đó thuận thế đưa tay vào trong bên hông Thẩm Nghênh Hòa, tiếp theo đầu anh cúi xuống, trên cổ Thẩm Nghênh Hòa nhẹ nhàng mổ một cái.
Con ngươi Nguyễn Hàng tối sầm lại, bả vai trong nháy mắt gục xuống, cánh tay buông thõng bên người.
Sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa đỏ lên, kéo Thẩm Lâm Bắc hướng đi ra ngoài cửa......
Ra khỏi tòa nhà Nguyễn thị, Thẩm Nghênh Hòa cảm thấy trên người đột nhiên nhẹ hẳn, khi cô còn đang ngạc nhiên, Thẩm Lâm Bắc tựa như người không có việc gì, đứng thẳng lên, thậm chí bước chân nhìn qua so với Thẩm Nghênh Hòa còn muốn bay bổng hơn.
"Thẩm Lâm Bắc, anh!"
Thẩm Lâm Bắc quay đầu lại cười xấu xa. "Anh làm sao? Anh tới đón em tan làm, em còn lần chần cái gì?"
Thẩm Nghênh Hòa kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, ngay sau đó đầu quay lại, "Thẩm Lâm Bắc! Anh mấy ngày nữa đã 35, có thể đừng làm việc ấu trĩ như vậy nữa được không?"
"Em là sợ người khác biết được chuyện của chúng ta? Hay là em thật sự coi trọng cậu ta?" Thẩm Lâm Bắc không nhanh không chậm khởi động xe, nhìn lướt qua Thẩm Nghênh Hòa, sắc mặt kéo xuống.
Thẩm Nghênh Hòa vô ngữ hừ ra một tiếng, biểu tình này là Thẩm Lâm Bắc nhắc nhở cô sao? Làm kỹ nữ cũng đừng dựng cho mình đền thờ trinh tiết.
Dù sao đã sắp tốt nghiệp, mình sẽ cao chạy xa bay, phía Nguyễn Hàng còn cần gì phải giải thích thêm?
Thẩm Nghênh Hòa giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn là Thẩm Lâm Bắc đánh vỡ xấu hổ.
"Mấy ngày nữa là sinh nhật của anh, em tặng anh lễ vật gì?"
Thẩm Nghênh Hòa liếc mắt lại, "Nào có ai chủ động muốn người khác tặng quà sinh nhật? Em không có tiền, dù sao anh đừng hy vọng em đưa anh thứ gì tốt."
Thẩm Lâm Bắc nhún nhún vai, lái xe nghênh ngang đi.
...
Sân thượng công ty Nguyễn thị. Hai người đang đứng đón gió.
"Nghênh Hòa, sau ngày hôm đó, đại ca cậu có uống rượu đến điên nữa hay không?" Nguyễn Hàng tìm từ thật cẩn thận, lúc nói chuyện thỉnh thoảng trộm ngắm cô gái đứng bên cạnh.
Thẩm Nghênh Hòa tay đỡ lan can, tóc đen dài bay bay như múa trong gió, nhìn ra vẻ thật nhiều tâm sự.
Kỳ thật Nguyễn Hàng đã sớm muốn hỏi cô chuyện này, cho dù là thật sự đã bắt gặp, nhưng cậu không tin mình sẽ nhìn lầm người, Thẩm Nghênh Hòa là bạn đại học, vừa hoạt bát lại mang vẻ quật cường, tuyệt đối không nên là một cô gái bị thế tục lây dính.
Thẩm Nghênh Hòa chậm rãi quay đầu lại, "Cậu sao lại không trực tiếp hỏi tôi, có phải tôi và Thẩm Lâm Bắc rốt cuộc có làm chuyện đó hay không?"
Nguyễn Hàng mặt đỏ lên, "Không không! Nghênh Hòa, tôi tin tưởng cậu."
Thẩm Nghênh Hòa tự trào phúng cười, "Tôi và anh ấy đã hơn hai năm, thậm chí có lẽ còn lâu hơn..."
Hơn hai năm, Nguyễn Hàng suy nghĩ ngược lại, cả người cứng đờ ra, giống như thấy một đồ vật hoàn mỹ bị vỡ nát trước mặt, ánh mắt Nguyễn Hàng mang theo mất mát không hề che lấp.
"Thật xin lỗi, Nguyễn Hàng. Đây là sự thật, nhưng tôi nghĩ chuyện tình cảm không có quan hệ gì đến công việc, tôi giải thích cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Thẩm Nghênh Hòa muốn chạy, Nguyễn Hàng đột nhiên giữ cánh tay cô lại, có thể bởi vì hoảng loạn, Nguyễn Hàng sốt ruột, "Nghênh Hòa, sao cậu lại ngu như vậy, cậu làm như vậy thật là phá vỡ luân lý."
"Phá vỡ luân lý?"
Thẩm Nghênh Hòa gật gật đầu, cả người như bị tạt gáo nước lạnh, thật lạnh xuyên tâm.
Tựa như Hà Tuyết Tình, tựa như nhị ca, tựa như Thẩm gia mỗi người đều nhìn cô lạnh lùng như vậy.
Cô không thể yêu cầu Nguyễn Hàng quá nhiều. Người hiểu biết mình, không cần giải thích, người không hiểu biết, giải thích cũng vô dụng.
Thẩm Nghênh Hòa lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp tề chỉnh, đưa tới tay Nguyễn Hàng.
"Xem ra, tôi không thể ở lại đây làm việc tiếp. Cảm ơn cậu mấy năm qua chiếu cố cho tôi rất nhiều."
......
Thẩm Nghênh Hòa đi lang thang ngoài đường cả ngày, đến thời gian tan tầm mới về Thẩm gia. Mới vừa vào cửa, dì Ngô đi đến khom lưng nói với Thẩm Nghênh Hòa:
"Tam tiểu thư, đại thiếu gia có dặn, đêm nay yến hội bắt đầu lúc 8 giờ tại khách sạn Wilson, lễ phục của cô đã đặt ở trong phòng. Cô chuẩn bị sớm một chút đừng để trễ."
Giọng dì Ngô lạnh băng, nói xong liền xoay người rời đi, Thẩm Nghênh Hòa gọi bà trở lại:
"Dì Ngô, trong mắt dì, cháu là người phá vỡ luân thường đạo lý, phải không?"
Dì Ngô xoay người đi, sắc mặt vẫn khó coi, "Mặc kệ như thế nào, đại thiếu gia cũng là đại ca của tiểu thư, tên hai người cùng tồn tại trong một hộ khẩu."
Thẩm Nghênh Hòa gật đầu, yết hầu có điểm nghẹn ngào.
Trong phòng, trên giường để lẳng lặng một khoản lễ phục rực rỡ cùng đôi giày thục nữ, còn có một cái túi thật tinh xảo. Thẩm Nghênh Hòa ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng sửa soạn. Đi làm hơn hai năm, tuy rằng kỹ thuật trang điểm không tính là thuần thục nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Thẩm Nghênh Hòa đứng dậy, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô kéo bàn trang điểm ra, cầm lên một hộp quà gói tinh xảo.
Thẩm Nghênh Hòa xuất hiện, làm cho cả hội trường yến hội hội trường sáng ngời. Mọi người đều sôi nổi nhìn xem cô gái như đẹp như hoa phù dung là thiên kim quý tộc nhà ai.
Ánh mắt Thẩm Nghênh Hòa bình tĩnh nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng chạm vào ánh mắt Thẩm Lâm Bắc, cô gật gật đầu, tự giác đi đến một hướng không có người.