Chương 21: Em cần tiền phải không? Anh cho em!

"Ai da, nhức đầu quá." Thẩm Nghênh Hòa miệng khô lưỡi khô, cả người uể oải ngồi dậy từ trên giường.

Tóc trên đầu rối tung, đôi mắt đẹp hơi trĩu xuống, lười nhác nhìn quanh phòng.

Vừa chuyển đầu thấy Thẩm Lâm Bắc đang ngủ say bên cạnh mình, Thẩm Nghênh Hòa mở to mắt, từ trên giường bật dậy.

Cô nhớ rõ ràng chính mình đi theo công ty du lịch vùng ngoại ô mà!

Như thế nào hiện tại lại ở nhà? Thẩm Nghênh Hòa lúc lắc cái đầu nhỏ, một bàn tay xoa xoa nắn nắn sau cổ, đột nhiên động tác dừng lại.

Uống rượu, cây táo, Thẩm Lâm Bắc, ven đường, trong xe......

Thẩm Nghênh Hòa hít sâu một hơi, che miệng. Trời ơi! Mình đã làm gì? Thẩm Nghênh Hòa cảm thấy trên đầu một trận choáng váng, tay vỗ vỗ vào má mình.

"Xong rồi, xong rồi." Thẩm Nghênh Hòa nhón chân lên, loạng choạng đứng xuống đất, lấy một bộ quần áo tròng lên người, rón rén đi đến cách cửa phòng khoảng một mét.

"Em đi đâu?" Đằng sau vang lên một tiếng lạnh băng, Thẩm Nghênh Hòa tức khắc run rẩy, mặt đông cứng lại, đôi môi nặn ra một nụ cười, quay đầu lại, "Anh tỉnh rồi à, em... em đi làm nha!"

"Sau này em không cần đi làm nữa!" Thẩm Lâm Bắc ngồi dậy, biểu tình trên mặt có thể cạy ra vài ký băng.

"Vì cái gì? Vì uống rượu?" Thẩm Nghênh Hòa đứng thẳng người, trên mặt có chút không vui, "Được rồi! Em biết sai rồi, em không nên uống rượu, nhưng anh nhất định là hiểu lầm, Nguyễn Hàng chỉ muốn nói chuyện với em, cậu ấy không làm chuyện gì quá phận cả."

Nhiều lời giải thích đến tai Thẩm Lâm Bắc đều trở thành che dấu, anh không nói một lời, đứng dậy, đi vài bước đến trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, kéo túi xách cô xuống.

"Anh làm gì!" Thẩm Nghênh Hòa hô hô thở dốc, hai người kéo qua lại cái túi, ai cũng không buông tay.

"Em cần tiền phải không? Anh cho em! Cho nên, em không cần phải đi câu dẫn đàn ông khác, hơn nữa tuổi cậu ta cũng căn bản không tính là một người đàn ông."

Vốn trong lòng Thẩm Nghênh Hòa còn tràn đầy áy náy, nghe Thẩm Lâm Bắc nói một câu như vậy, tâm lại bi thương lên.

Trong mắt Thẩm Lâm Bắc, mình là bất kham như vậy sao?

Tiền, cố nhiên quan trọng, nhưng còn không đến mức làm cô đến lễ nghĩa liêm sỉ đều từ bỏ.

Yết hầu Thẩm Nghênh Hòa lăn lộn, cô cố nén cảm xúc của mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với Thẩm Lâm Bắc.

"Có cái gì không thể? Em chỉ là một kỹ nữ, ở chỗ anh không lấy được tiền, em đến nơi khác suy nghĩ biện pháp thì có gì không đúng?"

Bang!

Thẩm Nghênh Hòa quay đầu lại, một bàn tay che mặt, trong vành mắt có một ít nước trong suốt, nhưng lại quật cường không rơi xuống.

"Như vậy là đủ rồi!" Thẩm Nghênh Hòa dùng tay kéo thật mạnh túi về phía mình, đi ra ngoài, phanh một tiếng khép cửa lại.

Thẩm Lâm Bắc ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình.

Lòng bàn tay hơi hơi có chút sưng đỏ, Thẩm Nghênh Hòa nhất định rất đau, nhưng mà, Thẩm Lâm Bắc cũng rất đau.

"Thẩm Lâm Bắc, đồ rùa đen, vương bát đản! Em uống rượu thì làm sao? Em uống rượu cũng cường đại hơn so với anh, mỗi ngày giả vờ cái gì đại thiếu gia lãnh khốc, còn không phải một người trước giả vờ cao thượng, sau lưng xấu xa tiểu nhân!" Thẩm Nghênh Hòa bước chân vội vàng, vừa thấp giọng mắng, vừa căm giận vò túi xách trong tay.

"Còn không phải là thiếu các người Thẩm gia hay sao? Chờ tôi tốt nghiệp về sau rời đi, hết thảy trả lại cho anh là được! Về sau tôi không bao giờ còn muốn gặp lại anh..."

Thẩm Nghênh Hòa dừng bước lại, trên mặt ủy khuất rơi vài giọt nước mắt, cô hít hít mũi, ngẩng cằm lên, "Kệ đi, còn có 3 năm thôi, nhẫn nhẫn đi."

......

"Nghênh Hòa mặt cậu......" Nguyễn Hàng đứng ở cửa phòng kế hoạch, không tự giác thở dài một tiếng, bởi vì chuyện tối hôm qua, cậu cho rằng Thẩm Nghênh Hòa sẽ không tới đi làm.

Tự nhiên khi Thẩm Nghênh Hòa đi rồi, cậu cũng không còn tâm tư gì cùng nhóm nhân viên vui chơi, một mình trở về công ty đi làm

Nhưng vừa mới đi ngang qua phòng kế hoạch, Nguyễn Hàng liếc mặt liền thấy trong văn phòng trống rỗng, Thẩm Nghênh Hòa mặt đầy tâm sự ngồi một mình ở đó.

Thẩm Nghênh Hòa thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, một bàn tay che che gương mặt, "Không có việc gì, tối hôm qua uống nhiều quá, không cẩn thận đυ.ng phải lan can."

Thẩm Nghênh Hòa đứng lên, trợn mắt hỏi, "Nguyễn Hàng, cậu không phải hiện tại nên ở ngoại thành chơi sao, như thế nào lại quay trở về đi làm?"

Nguyễn Hàng sắc mặt ửng đỏ, "Thực xin lỗi, ngày hôm qua tôi thật sự không phải cố ý bảo cậu uống rượu."

Thẩm Nghênh Hòa không sao cả khoát tay, "Không có việc gì! Đúng rồi, ngày hôm qua cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"

Nguyễn Hàng có vẻ có chút hoảng loạn, "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ nghĩ nói đến chuyện công việc thôi, vừa lúc hôm nay không có ai, để tôi giải thích đơn giản cho cậu."

"À!"

Vừa nói chuyện, Nguyễn Hàng nhịn không được trộm ngắm Thẩm Nghênh Hòa vài lần, tuy rằng rất cẩn thận nhưng vẫn bị Thẩm Nghênh Hòa cơ linh phát hiện.

"Cậu nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có chữ?"

Nguyễn Hàng buông giấy tờ trong tay ra, chậm rãi ngồi ngay ngắn, "Nghênh Hòa, đại ca cậu vì sao lại trông giữ cậu nghiêm như vậy?"

Thẩm Nghênh Hòa khẩn trương, tay lung tung tìm đồ trên mặt bàn, "Đương nhiên, anh ấy là đại ca của tôi, quản tôi cũng là chuyện bình thường mà!"

"Nhưng theo tôi được biết, các người cũng không phải anh em ruột, không phải sao?"

Thẩm Nghênh Hòa ngạnh trụ không nói lời nào, sau đó phẫn nộ đem văn kiện vung vẩy, "Nguyễn Hàng! Cậu rốt cuộc có phải tới dạy tôi công việc hay không, như thế nào lại quan tâm đến chuyện nhà của tôi!"

Lúc hai người đang giằng co, ở cửa phòng kế hoạch xuất hiện một người phụ nữ.

"Nghênh Hòa!"

Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Hà Tuyết Tình đang đứng ở cửa. Nguyễn Hàng liếc Thẩm Nghênh Hòa một cái, cô lo lắng vòng qua bàn làm việc chạy ra.

"Tuyết...... Chị Tuyết Tình, sao chị lại tới đây."

Hà Tuyết Tình sắc mặt không được tốt lắm, phỏng chừng là lại bị Thẩm Lâm Bắc cấm cửa.

Nguyễn Hàng chậm rãi đi tới, "Xin hỏi, vị tiểu thư này, cô là nhân viên của công ty sao?"

Hà Tuyết Tình một cúi đầu, nho nhã lễ độ, "Thực xin lỗi đã quấy rầy, tôi là tới tìm Nghênh Hòa, tôi là chị dâu tương lai của cô ấy."

Nguyễn Hàng nhíu mày lại, cậu nghe nói Thẩm Lâm Bắc có một vị hôn thê đã nhiều năm, nhưng trước nay lại không thấy đem ra giới thiệu trước mọi người, hơn nữa thái độ của Thẩm Nghênh Hòa đối với người phụ nữ này vì sao thấy có điểm chột dạ?

"Nguyễn Hàng, tôi đi ra ngoài một chút, tôi và chị Tuyết Tình có chút việc." Thẩm Nghênh Hòa đẩy Hà Tuyết Tình đi ra ngoài, rõ ràng động tác có điểm hoảng loạn.

《《《《《

Ở nhà ăn dưới lầu Nguyễn thị, cả hai người phụ nữ đều thật cẩn thận.

"Nghênh Hòa, thực xin lỗi, tôi không nên mạo muội tới công ty tìm cô, nhưng trong lòng tôi quá khổ sở, có chút lời nói cũng không biết nên nói với ai."

Thẩm Nghênh Hòa trong lòng nghĩ, từ khi nào quan hệ của cô và Hà Tuyết Tình lại trở thành gần gũi như vậy? Hơn nữa mới trước đây, người phụ nữ này còn tay đấm chân đá mình...

Tuy nghĩ như vậy nhưng Thẩm Nghênh Hòa như cũ bất động thanh sắc, kỳ thật Hà Tuyết Tình cũng coi như là một người đáng thương, "Chị Tuyết Tình, có chuyện gì sao?"

"Đại ca cô hôm nay không biết vì cái gì phát giận, tôi chẳng qua là đi đến Thẩm gia, còn chưa vào cửa đã bị anh ấy đuổi ra."

Thẩm Lâm Bắc phát giận, Nghênh Hòa là rõ ràng nhất.

Bất quá, Thẩm Lâm Bắc có lý do gì phát giận? Rõ ràng là anh ta hùng hổ doạ người, lại còn thưởng cho mình một cái tát......

"Chị Tuyết Tình, chị không cần để ý đến anh ta, anh ta chính là bị bệnh tâm thần."

Hà Tuyết Tình chua xót cười, duỗi tay kéo tay Thẩm Nghênh Hòa, "Nghênh Hòa, cô rời Thẩm gia đi có được không, coi như tôi cầu xin cô, từ khi cha cô rời đi, chẳng lẽ cô không cảm thấy hương vị trong nhà này đã thay đổi sao?"

Thẩm Nghênh Hòa không nghĩ tới, cho nên cả kinh hơi hơi mở ra đôi môi, "Tôi... không phải không nghĩ đi, tôi sẽ ở đây ít nhất cho tới khi tốt nghiệp đại học, cô cũng biết điều kiện của tôi..."

Con ngươi Hà Tuyết Tình đột nhiên chợt lóe, "Cô nói thật sự?"

Thẩm Nghênh Hòa gật gật đầu, "Chị Tuyết Tình, tôi biết chuyện này tôi cũng thật xin lỗi chị, nhưng tôi cũng có chỗ khó xử của tôi, chỉ cần tốt nghiệp, tôi sẽ nhất định rời Thẩm gia, rời khỏi Thẩm Lâm Bắc."

Hà Tuyết Tình trên mặt cười âm dương quái khí, rõ ràng là kích động không nhỏ, "Nghênh Hòa, chỉ cần cô chịu rời đi là tốt rồi."

Hà Tuyết Tình nói xong, rút bàn tay về đào đào trong túi, lấy ra một phong thư đẩy đến trước mặt Thẩm Nghênh Hòa.

"Tôi có hỏi qua nhị ca, cũng biết mẹ cô bệnh không nhẹ, chút tiền này cô cầm trước đi, chỉ cần cô mau mau rời khỏi, điều kiện gì thì cô cứ nói ra."

Thẩm Nghênh Hòa hoảng loạn đẩy phong thư trở về, "Chị Tuyết Tình, sao lại làm vậy. Chị yên tâm, tôi không lấy tiền của chị cũng nói được sẽ làm được."

Hà Tuyết Tình nhướng mày, sau đó đem nhét phong thư lại vào túi mình, khóe miệng khe khẽ cười.

......

Ngày tháng qua nhanh, trong hai năm Thẩm Nghênh Hòa tính ra còn sóng êm gió lặng, cô mỗi ngày theo lệ thường đi làm, chỉ có cuối tuần mới có thể cả ngày đắm mình trong thư viện ở trường học.

Thẩm Lâm Bắc vẫn là mỗi ngày đều yêu cầu cô đến phòng mình, nhưng ngoại trừ đòi hỏi cũng là đòi lấy, anh không can thiệp chuyện của cô nữa, tự nhiên nói chuyện với nhau cũng ít đi rất nhiều.

Thẩm Nghênh Hòa tuy rằng không muốn làm loại chuyện này, nhưng cô ăn nhờ ở đậu, ở Bắc thành cô không phản kháng qua được Thẩm Lâm Bắc một tay che trời. Cô chỉ có thể ở dưới thân anh làm một món đồ chơi lụn bại.

Cô không biết người này khi nào sẽ chán ghét mình.

Cũng không biết khi nào, anh ta sẽ buông tha cho mình.

Duy nhất làm cho cô có chút an tâm chính là thời gian dài như vậy, cô trộm tránh thai vẫn có tác dụng, ít nhất không có loại phiền não bị hoài thai.