Chương 19: Cô có thể tha thứ cho tôi không? Cũng xin cô tha thứ cho anh ấy

Thẩm Lâm Bắc lại liếc mắt một cái, ánh mắt do dự, không đi lên ghế lái mà đặt mông ngồi xuống ghế sau bên người Thẩm Nghênh Hòa.

Có thanh hương nhã khí, như một khối ngọc chưa được mài giũa, nói thật Thẩm Nghênh Hòa cũng không phải quá xinh đẹp, thứ làm người quyến luyến không quên là đôi mắt linh động như biết nói, còn có dáng người no đủ mượt mà.

Thẩm Lâm Bắc nghĩ đến như vậy liền cảm thấy khô nóng khó nhịn, một bàn tay lại bắt đầu không an phận, cho đến khi đυ.ng phải ánh mắt hoảng sợ của Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Nghênh Hòa lập tức ngồi thẳng lên, nhanh chóng kéo váy xuống cho thẳng thớm. "Đại ca, đây là bãi đậu xe."

"Khụ khụ......"

Thẩm Lâm Bắc cũng biết chính mình có chút quá mức túng dục, bất đắc dĩ chịu đựng đè xuống, đẩy cửa đi đến ghế điều khiển, "Cho nên, dưới tình huống như thế còn dám ngủ, em thật là quá phóng khoáng."

"Em......" Thẩm Nghênh Hòa 囧 không lời gì để nói, rõ ràng chính là anh ta xấu xa, như thế nào lại đẩy lên trên người mình.

Xe khởi động, bắt đầu phóng nhanh. Thẩm gia tọa lạc ở khu biệt thự độc lập ở ngoại ô thành phố, cho nên từ trung tâm đến bên kia còn một khoảng rất dài, khi Thẩm Nghênh Hòa lại lần nữa mơ màng sắp ngủ, xe lại đột nhiên dừng lại, làm cái trán đáng thương của Thẩm Nghênh Hòa lại một lần nữa bị chạm đau.

"Thẩm Lâm Bắc! Anh điên rồi sao! Lái xe cho đàng hoàng! Anh sao lại dừng xe kiểu vậy!" Thẩm Nghênh Hòa che lại đầu, tức giận dậm chân, nhưng một loạt tiếng rít gào, phía trước cư nhiên không có phản kháng, thậm chỉ tiếng trả lời cũng quá nhỏ.

Thẩm Nghênh Hòa kỳ quái chồm lên, thấy đầu Thẩm Lâm Bắc nặng nề dựa trên tay lái, người cứ như vậy mà rũ đi.

Thẩm Nghênh Hòa tức khắc bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cô hoảng loạn xuống xe, kéo ra cửa ghế lái, "Anh thế nào? Có bị thương ở đâu không?"

Thẩm Lâm Bắc hơi ngẩng đầu, sắc mặt trong màn đêm nhìn trắng bệch một mảnh, hơn nữa từng giọt mồ hôi lớn từng giọt chảy qua trán xuống dưới.

"Nói chuyện đi! Rốt cuộc anh bị đau ở chỗ nào?"

Thẩm Lâm Bắc lắc đầu, một bàn tay rũ xuống, dùng sức xoa xoa ngực mình.

Thẩm Nghênh Hòa hư ra một tiếng thật dài, sau đó có chút oán trách trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Bắc, "Cả đêm không ăn cơm, lại uống rượu nhiều như vậy, anh đây là bị đau dạ dày. Hay quá, uống rượu còn dám lái xe, thật không muốn sống nữa!"

Thẩm Nghênh Hòa kéo Thẩm Lâm Bắc xuống xe, cố hết sức đỡ anh tới phía sau. "Anh nằm đây đi, em vừa có bằng lái nửa năm nay, còn chưa sờ qua xe."

Xe tắt máy, sau đó lại khởi động, giật giật như một con trâu già khụ khụ.

Bất quá còn tốt, xe chưa ra khỏi nội thành, tìm một bệnh viện cũng không quá khó.

Nửa giờ sau, xe vẫn luôn trong trạng thái chậm rãi bò bò, Thẩm Nghênh Hòa có chút nôn nóng vừa lái xe vừa liếc mắt về phía sau, Thẩm Lâm Bắc cau mày, gắt gao cắn răng.

"Còn không tốt được chút nào sao?"

"Vô nghĩa!" Giọng Thẩm Lâm Bắc nghe thập phần không kiên nhẫn, âm nghe khàn khàn, "Tốc độ như của em tới sáng mai có thể về tới nhà sao? Thẩm Nghênh Hòa có phải em cố ý hay không, muốn anh chết sớm một chút thì nói."

Thẩm Nghênh Hòa thè lưỡi, "Còn có thể mắng chửi người, hẳn là không chết được. Bất quá anh đừng lo lắng, em thấy phía trước không xa có bệnh viện."

Hồi lâu, Thẩm Lâm Bắc lạnh lùng ném ra một câu, "Anh không đi bệnh viện, lập tức gọi về nhà báo cáo vị trí, kêu người tới đón anh! Anh không muốn chết trong tay em!"

......

Thẩm Nghênh Hòa đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn sang cửa sổ đối diện, ánh đèn mờ mờ, tựa hồ có người ở đó đi tới đi lui. Thẩm Nghênh Hòa cúi đầu, cắn cắn môi.

Anh ta cứ việc bá đạo như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Nghênh Hòa cảm thấy chính mình là thích người đàn ông đó, nhưng chỉ trong tình huống như vừa rồi, cô mới có thể rõ ràng ý thức được, mình sẽ không đứng ở bên cạnh người đó.

Vừa rồi Thẩm Nghênh Hòa tìm được người đem Thẩm Lâm Bắc về nhà, vừa vào cửa liền thấy được Hà Tuyết Tình vẻ mặt nôn nóng.

Nhị ca đi công tác, có lẽ những người làm bình thường không quen nhìn thấy mình đã trộm gọi điện thoại cho Hà Tuyết Tình.

Tự nhiên, vì Thẩm Lâm Bắc đau đớn chưa nói cái gì, Thẩm Nghênh Hòa cũng thức thời đi về phòng mình.

Vẫn là phải đi, không có gì thay đổi.

Bởi vì cả đời này cô đều không thể ở cùng với anh, bọn họ chi gian có quá nhiều chướng ngại.

...

Chuông báo thức liên tiếp vang lên, Thẩm Nghênh Hòa đều không nghe thấy, cho đến khi cô tỉnh lại, xoa xoa nắn nắn hai mắt cư nhiên phát hiện bên cạnh lại có một người!

Thẩm Nghênh Hòa lập tức ngồi dậy, hoảng hốt nhìn bốn phía. Đúng vậy, là phòng của mình... Thẩm Nghênh Hòa đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm lên tường.

"Cái gì! Đã 9 giờ! Đã 9 giờ rồi!"

Hôm nay Thẩm Nghênh Hòa ước định với Nguyễn Hàng đi làm ngày đầu tiên, mình như thế nào lại ngủ quên đi như vậy? Đúng là hôm qua ngủ muộn, nhưng rõ ràng chính mình đã định đồng hồ báo thức lúc 5 giờ nha!

Thẩm Nghênh Hòa duỗi tay sờ soạng trên giường, cuối cùng phát hiện cái di động kia trong tay Thẩm Lâm Bắc, ngay sau đó sắc mặt cô đen hơn phân nửa.

"Mới buổi sáng, em sảo cái gì mà sảo." Thẩm Lâm Bắc chậm rãi vương người, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Thẩm Nghênh Hòa, giống như chuyện làm sai là do cô gái này gây ra.

"Anh sao lại ở trong phòng của em! Còn có, còn có! Báo thức trong di động của em, có phải anh nhấn tắt hay không?" Thẩm Nghênh Hòa đoạt lấy điện thoại từ tay Thẩm Lâm Bắc, tiếp theo đỉnh đầu lại thêm một trận choáng váng.

Đâu chỉ là đồng hồ báo thức, bên trên còn có hơn 20 cuộc điện thoại nhỡ của Nguyễn Hàng, Thẩm Nghênh Hòa thật sự tức điên lên.

"Anh là người bệnh, em chẳng lẽ không quan tâm chút nào?" Thẩm Lâm Bắc không cho là đúng, khinh miệt nhìn Thẩm Nghênh Hòa liếc mắt một cái, sau đó đầu lại lần nữa chìm vào trong giường.

"Quan tâm anh cái P, anh thiếu người quan tâm sao? Để một vị hôn thê trên giường không ngủ chung, êm đẹp chạy ra tới chỗ em làm gì!"

Thẩm Nghênh Hòa vừa hoảng loạn tìm quần áo, vừa tức giận nói.

"Ngày hôm qua vì sao đem Hà Tuyết Tình lưu lại bên người anh?"

Thẩm Nghênh Hòa hừ một tiếng, "Người ta là vị hôn thê của anh, chẳng lẽ em đuổi đi được? Lúc trước nói sai một câu là đã bị hành hung, trừ phi em thật sự không muốn cái mạng nhỏ này."

"Ngốc, em có thể đánh trả."

Thẩm Nghênh Hòa ngừng động tác, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, Thẩm Lâm Bắc lời này là có ý tứ gì, tiểu não cô làm việc cật lực, đoán tới đoán lui, nhưng lại có điểm không dám xác nhận.

"Em yên tâm đi, anh đã nói cho Nguyễn Hàng, nói hôm nay thân thể em không được thoải mái, ngày mai đi làm cũng được." Thẩm Lâm Bắc thật mặc kệ cái người ngu ngốc này, anh kéo chăn lên, trùm qua đầu. Thẩm Nghênh Hòa lúc này mới phát hiện, trừ bỏ hơn hai mươi cuộc điện thoại, thật đúng là có một tin nhắn.

"Nếu anh tỉnh lại có nghĩa là không có việc gì, em đi làm đây." Thẩm Nghênh Hòa đơn giản vuốt vuốt tóc, cột lên đuôi ngựa, cả người nhìn qua thật lưu loát. Cô vừa nói vừa lấy cặp sách, không quay đầu lại đi ra cửa.

"Em đi làm mặc như thế này?"

Thẩm Nghênh Hòa quay đầu lại, không rõ lý lẽ liếc mắt nhìn người ở trên giường, "Như thế nào? Sạch sẽ lại hào phóng, có cái gì không thể?"

Thẩm Lâm Bắc xoay người ngồi dậy, "Em xuống dưới nhà ăn cơm trước, một hồi anh dẫn em ra ngoài đi dạo, anh không muốn bị em cứu được một mạng rồi lại thua thiệt em."

Thẩm Nghênh Hòa có điểm ngoài ý muốn mở miệng, nhưng bị Thẩm Lâm Bắc rống giận một câu, "Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa thì quay trở lại đây nằm lên giường!"

Thẩm Nghênh Hòa liền cất bước chạy, tâm bị dọa một trận kinh hoàng.

"La cái gì mà la! Trừ bỏ uy hϊếp, anh còn biện pháp gì khác sao? Biếи ŧɦái!" Thẩm Nghênh Hòa đi ra cửa phòng, phun ra một ngụm, ngay sau đó hếch mặt tỏ vẻ xem thường.

"Chào buổi sáng, Nghênh Hòa."

Thẩm Nghênh Hòa cúi đầu xuống lầu, nghe được một giọng nói ngoài ý muốn một tiếng, cô dừng bước, vẻ mặt mờ mịt.

Khóe miệng trừu động lên, Thẩm Nghênh Hòa chất phác trả lời, "Chào buổi sáng, Tuyết... Chị Tuyết Tình."

Đây là tình huống gì? Thẩm Nghênh Hòa trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, theo lý thuyết Thẩm Lâm Bắc chạy tới phòng mình, nhất định là đã đuổi Hà Tuyết Tình đi mới đúng.

Thẩm Nghênh Hòa nghĩ tới đây lại chột dạ thêm một chút, mình và Thẩm Lâm Bắc vừa rồi trong phòng nói lớn tiếng như vậy, hẳn là ở ngoài không nghe thấy đi...

Thẩm Nghênh Hòa trên mặt âm tình bất định, cẩn thận liếc Hà Tuyết Tình ngồi ở bàn ăn. Cô ta có vẻ hơi suy sút, đặc biệt đôi mắt sâu hoắm lại, vừa thấy đã biết tối hôm qua ngủ không được tốt.

Nhưng mà... Ngày hôm qua cô ta ngủ ở đâu? Cùng Thẩm Lâm Bắc đã xảy ra chuyện gì?

"Thực xin lỗi."

Thẩm Nghênh Hòa lại ngẩn ra, thậm chí khẩn trương đến lập tức đứng dậy.

Hà Tuyết Tình rũ mắt, ánh mắt có chút đình trệ, "Lúc trước tôi ra tay đánh cô là tôi không đúng. Giống như cô đã nói, là chính tôi không biết cố gắng, cho nên đại ca cô mới không cần tôi."

Nếu đối cứng với nhau, Thẩm Nghênh Hòa cảm thấy cô sẽ không bại trước người phụ nữ này, đặc biệt mới vừa rồi ở trong phòng Thẩm Lâm Bắc đã nói làm cô càng cảm thấy nắm chắc phần thắng, nhưng cô trăm triệu không nghĩ tới, Hà Tuyết Tình sẽ xin lỗi mình...

"Chị Tuyết Tình, tôi..." Thẩm Nghênh Hòa nhất thời chân tay luống cuống. Rốt cuộc cô năm nay mới 19 tuổi, tâm tính vẫn còn đơn thuần.

Hà Tuyết Tình đi vòng qua bàn ăn đến bên người Thẩm Nghênh Hòa, cô kéo tay Thẩm Nghênh Hòa lên, có chút kích động, "Tôi biết đại ca cô không thích cô, anh ấy hận mẹ cô đến tận xương, tôi cũng biết anh ấy làm như vậy kỳ thật chính là để cho tôi xem, nhưng tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình, cô có thể tha thứ cho tôi không? Cũng xin cô tha thứ cho anh ấy."

Trong lòng Thẩm Nghênh Hòa như bị người hung hăng nhéo một cái, Hà Tuyết Tình là muốn cho cô thấy rõ vị trí của chính mình, như vậy cũng là một nhắc nhở thật tốt.

"Tôi biết." Thẩm Nghênh Hòa quay mặt đi, "Cái gì tha thứ không tha thứ, trước kia là do tôi thiếu Thẩm gia, tôi thiếu đại ca, tôi chẳng qua chỉ là bồi thường thôi."

Thẩm Nghênh Hòa nói không được nữa, cô xấu hổ đẩy tay Hà Tuyết Tình ra, ngồi xuống ghế, muốn cười với Hà Tuyết Tình dù chỉ một cái cười gượng ép, nhưng thật sự là cười không nổi.

"Cô sao lại còn ở đây?"

Từ thang lầu truyền tới thanh âm của Thẩm Lâm Bắc, ngay tức khắc, nước mắt trong mắt Hà Tuyết Tình lập tức rơi lộp bộp xuống, mà cùng lúc đó ngược lại Thẩm Nghênh Hòa lại vẻ mặt oán khí, méo mó ngạnh cổ. Thẩm Lâm Bắc chỉ nhìn lướt qua, trong lòng cười thầm một tiếng.

"Thật xin lỗi, Lâm Bắc. Em lo lắng anh buổi tối có chuyện cho nên tự tiện lưu lại." Hà Tuyết Tình lau vội nước mắt trên mặt, nhanh chóng xách túi từ bàn ăn đứng lên, "Chỉ cần thân thể anh không có việc gì thì tốt rồi, em đi liền đây."

Thẩm Lâm Bắc đương nhiên không gọi cô ta lại mà tâm tình như cũ thật tốt mà ngồi vào bàn ăn.

"Tại sao lại không ăn?"

"Không có tâm tình." Thẩm Nghênh Hòa không liếc tới Thẩm Lâm Bắc một cái, "Không phải anh nói muốn mang em ra ngoài dạo hay sao? Vậy bây giờ đi ngay thôi, thời gian đã không còn sớm."

......

Khu phố tài chính Bắc thành, lầu cao san sát, thẳng cắm đến tận trời. Đầu phố là chỗ văn phòng đầu tư Thẩm thị, thật có địa vị bá chủ, phía sau đó có rất nhiều kiến trúc có thể nói nhiều ít đều có quan hệ với Thẩm thị. Ở giữa đoạn đường là báo nghiệp Nguyễn thị, cho dù mấy năm nay báo nghiệp có chút ít đình trệ, nhưng do căn cơ thâm hậu mà ở Bắc thành vẫn là một nhà độc đạo.

Thẩm Nghênh Hòa mặc đồ có điểm quái, rõ ràng là một bộ đồ hàng hiệu nhưng cô cố tình cắt đi nhãn hiệu. Thẩm Nghênh Hòa sửa sang lại quần áo, tóc đuôi ngựa vung lên, vẻ mặt sáng lạn đi vào tòa cao ốc.

"Xin chào, tôi tên Thẩm Nghênh Hòa hôm nay tới nhận việc, xin hỏi phòng nhân sự ở đâu?"

Ở quầy phục vụ là một cô gái trẻ khéo léo cười, cúi đầu mở ra ghi chép trên bàn, "Thẩm Nghênh Hòa..." Biểu tình cô gái có chút căng thẳng, hơi mất tự nhiên, "Thẩm Nghênh Hòa tiểu thư, cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho phòng nhân sự."

Không lâu sau một trước một sau hai người đàn ông bước đi vội vàng tới trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, cô liếc mắt một cái liền nhận ra một người trong đó, mặc đồ tây trang nghiêm chỉnh Nguyễn Hàng.