Thẩm Lâm Bắc như cũ chỉ làm theo ý mình, có lệ nói một câu, "Em về đã tắm chưa?"
"Đã tắm rồi. Không không không! Anh có thể nói chuyện bình thường được không! Anh vì sao lại để chị Tuyết Tình đi, em nghĩ chị ấy hôm nay tới nhất định là đoán được cái gì, không phải sao?"
Môi Thẩm Lâm Bắc đã đáp lên ngực của cô, đôi tay cũng không nhàn rỗi, sờ soạng phía bên dưới.
"Lần sau ở nhà không cần mặc quần, váy càng dễ dàng hơn chút."
Đây là cái dạng đối thoại kiểu gì? Thẩm Nghênh Hòa quay đầu sang một bên, thanh âm thấp xuống, "Anh làm như vậy làm em cảm thấy em như là kỹ nữ."
Động tác Thẩm Lâm Bắc đột nhiên dừng lại, anh chống tay ở hai bên sườn Thẩm Nghênh Hòa, ánh mắt đầy ý vị sâu xa nhìn chằm chằm mặt cô.
Vốn định nói cái gì đó, lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Thẩm Lâm Tu đứng ở đó sắc mặt thập phần khó coi.
"Đại ca, em muốn nói chuyện với anh."
Thẩm Lâm Bắc quay đầu lại thật nhanh, quát ra một tiếng như sấm, "Hiện tại em có thể tùy tiện vào phòng anh sao?"
Thẩm Lâm Tu nhìn cô gái bên dưới đại ca, sau đó hít một hơi thật sâu, nói một câu, "Em ở thư phòng chờ anh!"
Shit!
Thẩm Lâm Bắc nhảy lên, nhìn cũng không nhìn Thẩm Nghênh Hòa một cái, sửa sang lại quần áo rồi ra cửa.
Thẩm Nghênh Hòa gục mặt xuống, cô hiện tại đã không biết cái gì gọi là thể diện.
......
"Đại ca! Anh rốt cuộc muốn làm sao? Anh có biết hay không hôm nay chị Tuyết Tình rời nơi này vừa đi vừa khóc."
Nhìn thấy Thẩm Lâm Bắc vừa vào cửa, Thẩm Lâm Tu lập tức mở miệng, trên mặt mang theo chút nôn nóng.
Sắc mặt Thẩm Lâm Bắc tuy cũng khó coi, nhưng không đến mức ném đi thân phận, anh bước đến bàn làm việc ngồi xuống, thuận tiện bật cho mình một điếu thuốc.
"Thì sao?"
Thẩm Lâm Tu vỗ trán, có chút vô ngữ, "Đại ca, anh cùng Thẩm Nghênh Hòa rốt cuộc là chuyện như thế nào, chẳng lẽ anh không nên giải thích một chút sao? Anh có biết không, chuyện anh và em ấy, hiện tại Thẩm gia trên dưới không ai không biết, anh làm mọi người cảm thấy thế nào? Mọi người sẽ suy nghĩ gì về quan hệ của hai người?"
Thẩm Lâm Bắc búng búng tàn thuốc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn em trai, "Là anh bức nha đầu kia, như vậy em vừa lòng chưa?"
Thẩm Lâm Tu hơi lặng đi, như vậy hoàn toàn ra ngoài tưởng tượng của anh. Anh vốn tưởng rằng Thẩm Nghênh Hòa bởi vì chuyện của mẹ mình An Mai bị Thẩm Lâm Bắc ghi hận trong lòng, cho nên mọi người đều cho rằng cô làm ra chuyện tham lam như vậy.
Bởi vì khi ba mình qua đời, ai ai cũng nhìn ra Thẩm Lâm Bắc chán ghét mẹ con Thẩm Nghênh Hòa, lại có ai sẽ nghĩ việc là do Thẩm Lâm Bắc tự làm?
"Anh... Anh đừng nói cho em, anh cừu hận An Mai rồi đổ lên người Nghênh Hòa, em ấy năm nay mới 19 tuổi, tương lai còn rất dài, anh cũng thật quá..."
"Quá ác độc đúng không?" Thẩm Lâm Bắc đạm đạm cười, bóp tắt thuốc lá trong tay, "Nếu em đã biết sự tình là như thế nào, về sau không cần đi theo quấy rối nữa. Đặc biệt là như hôm nay kêu Hà Tuyết Tình tới, làm như vậy chỉ làm tổn thương cảm tình anh em chúng ta thôi."
Thẩm Lâm Bắc không nhanh không chậm đi đến trước mặt Lâm Tu, một bàn tay đáp lên vai em trai, "Nếu em tin người đại ca này, em nên đứng ở bên anh, có một số việc không phải như em tưởng tượng."
Vỗ vỗ vai Thẩm Lâm Tu, Thẩm Lâm Bắc thong dong đi ra khỏi thư phòng, để lại Thẩm Lâm Tu một người đứng hỗn độn.
......
Chủ nhật đối với học sinh là một ngày đáng cao hứng.
Thẩm Nghênh Hòa sáng sớm đã dậy, thu thập đồ vật định đi Ngô thôn thăm mẹ, lần này vội vàng trở Thẩm gia, lúc đó Thẩm Nghênh Hòa cũng chỉ gọi một cú điện thoại cho An Mai, hơn nữa đã trộm đem tiền tiêu vặt Thẩm Lâm Bắc cho mình chuyển cho mẹ.
Nhưng An Mai có vẻ không vì Thẩm Nghênh Hòa rời đi mà bực bội, ngược lại trong điện thoại nghe hơi hưng phấn, mười phần khen ngợi Thẩm Nghênh Hòa biết tranh đua, tự nhiên An Mai là do có tiền nên gió êm sóng lặng.
Thẩm Nghênh Hòa xách túi ra cửa, vừa đến dưới lầu đã bị dì Ngô ngăn lại.
"Tam tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Dì Ngô nhìn túi xách trên tay Thẩm Nghênh Hòa, mặt vô biểu tình hỏi.
"Cháu đi thăm mẹ, thân thể mẹ vẫn chưa tốt, cả tuần nay chưa gặp cháu rất lo." Thẩm Nghênh Hòa tự nhiên không kiêng dè, rốt cuộc trước kia cô quan hệ thật tốt với dì Ngô.
Trên mặt dì Ngô hơi biến động một chút, nhưng chỉ là chợt lóe qua.
"Tam tiểu thư, cô hôm nay không thể ra ngoài. Vừa rồi đại thiếu gia gọi điện thoại nói hôm nay cậu ấy không có việc gì ở công ty, kêu cô chờ trong phòng cậu ấy."
Khi dì Ngô nói chuyện cố ý cường điệu "phòng cậu ấy" mấy chữ này, Thẩm Nghênh Hòa tức khắc sắc mặt đỏ bừng, chỉ là vâng một tiếng liền lập tức quay đầu đi trở lại lên lầu.
"Xú biếи ŧɦái, không đứng đắn! Hiện tại cư nhiên công khai như vậy!" Nhưng Thẩm Nghênh Hòa không dám cường chống mà chuồn đi ra ngoài, Thẩm Lâm Bắc sau khi trở về không biết sẽ phát sinh sự tình gì.
Thẩm Nghênh Hòa đẩy cửa phòng Thẩm Lâm Bắc ra, vừa mắng vừa tùy ý ném túi xách sang một bên, sau đó cũng thật tự giác, cởϊ qυầи áo đi tắm rửa. Thuần thục đến không thể thuần thục hơn.
Thẩm Nghênh Hòa có đôi khi khó có thể lý giải chính mình, nguyên lai là do cô có bản chất không biết xấu hổ như vậy, nếu Thẩm Lâm Bắc muốn chính là thân thể của cô, cô ngoan ngoãn đưa ra là được, phản kháng ngược lại có vẻ chính mình để ý quá nhiều, hà tất cô phải làm thế?
Thẩm Nghênh Hòa tắm rửa xong xuôi đi ra, trên người vây một cái khăn tắm vừa qua khỏi cái mông vểnh, đôi chân dài còn hơi đọng nước dưới ánh sáng nhìn qua vô cùng gợi cảm.
Vừa đẩy cửa ra, sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa chợt trở nên trắng bạch, một tay đang đỡ đầu tóc ướt dầm dề, cả người biến thành một cọc gỗ.
Trước mặt cô, Hà Tuyết Tình đang dùng một cái cây chọc chọc qυầи ɭóŧ Thẩm Nghênh Hòa, trên mặt âm trầm làm người khó tránh khỏi phát run lên.
"Chị Tuyết Tình..." Thẩm Nghênh Hòa nhược nhược một tiếng.
Ngày hôm đó Hà Tuyết Tình rời đi sở dĩ không phát giận là bởi vì Thẩm Lâm Tu cũng không nói nhiều, Thẩm Lâm Tu người kia vẫn là người tâm địa tốt nhất Thẩm gia, ngày đó ngẫu nhiên gặp Hà Tuyết Tình cũng chỉ nói không có việc gì khuyên cô đi đi lại lại nhiều hơn.
Tự nhiên Hà Tuyết Tình thấy được dấu vết để lại trong phòng Thẩm Lâm Bắc cũng không thể kết luận được gì, chỉ là đoán trong nhà này có thể ngủ ở nửa giường bên kia của Thẩm Lâm Bắc cũng chỉ có Thẩm Nghênh Hòa người phụ nữ duy nhất ở đây.
Hà Tuyết Tình suy xét không sai, thừa dịp cuối tuần Thẩm Nghênh Hòa ở nhà, cô ta tới một chuyến, kết quả khiến cho mình thấy một màn trước mắt.
Hà Tuyết Tình nửa ngày không nói lời nào, nhưng Thẩm Nghênh Hòa nhìn ra, cô ta rõ ràng là giận tới cực điểm, đôi mắt phượng thon dài, đáy mắt một mảnh huyết hồng, tuy không nói tiếng nào nhưng miệng phùng phùng đang rung lên.
"Chị Tuyết Tình, nghe em giải thích..." Thanh âm Thẩm Nghênh Hòa cực nhỏ, vừa nói vừa che che phía trước ngực. Mảnh khăn tắm chỉ che được một ít phía dưới, lộ ra da thịt nõn nà càng làm đau đôi mắt Hà Tuyết Tình.
"Giải thích cái gì? Phòng tắm trong phòng cô hỏng rồi, cho nên cô chạy tới mượn dùng ở phòng đại ca?" Hà Tuyết Tình hừ lạnh một tiếng, tiếp theo cô ta ném đồ vật trong tay ra, bước nhanh đến trước mặt Thẩm Nghênh Hòa.
"Bang" cực kỳ vang dội.
Thẩm Nghênh Hòa chỉ cảm thấy một bên mặt như bị lửa táp, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
"Cái thứ tiện loại này cũng chỉ biết làm ra chuyện hạ tiện thôi! Tôi cho rằng cô ở Thẩm gia cũng nên thỏa mãn, không nghĩ tới cô lại không biết tự kiểm điểm như vậy." Thanh âm Hà Tuyết Tình có chút cuồng loạn, có thể là bởi vì giận tới cực điểm.
Một bàn tay giơ lên, mắt thấy lại muốn dừng ở trên mặt Thẩm Nghênh Hòa, Thẩm Nghênh Hòa không quản nữa, một tay giơ lên, trong không trung nắm lại tay Hà Tuyết Tình.
Thẩm Nghênh Hòa đẩy về phía trước, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Hà Tuyết Tình, sau đó cô cũng tức muốn mệnh. Dựa vào cái gì! Bởi vì thua thiệt trở thành bạn giường của đàn ông, cô Thẩm Nghênh Hòa mới là ủy khuất nhất! Dựa vào cái gì phải chịu khi dễ?
Nếu nói đến cùng, ít nhất cô cũng có cảm tình với Thẩm Lâm Bắc, đây thì có gì sai?
"Cô có bản lĩnh động thủ với tôi thì sao cũng không đi cho Thẩm Lâm Bắc hai bàn tay? Xin lỗi cô phải là anh ta, cô dựa vào cái gì phát giận với tôi?"
"Tốt... Tốt... Tốt..." Hà Tuyết Tình phe phẩy, thân thể run rẩy, "Cô cái đồ kỹ nữ còn đầy miệng nói lý, đúng không?"
Bị mất mặt Thẩm Nghênh Hòa còn thiếu sao? Mặt mũi hiện tại đối với cô mà nói như một tờ giấy rách, "Tôi là kỹ nữ cũng là việc riêng của tôi. Cô không cần cảm thấy Thẩm Lâm Bắc không cưới cô là do vấn đề từ tôi, trong lòng cô rõ ràng nhất vì sao 6 năm vẫn không vào được cửa Thẩm gia. Đừng đem xì hơi ở chỗ tôi."
Hà Tuyết Tình bị Thẩm Nghênh Hòa nói đến sắc mặt lúc đó lúc trắng, đặc biệt câu cuối cùng này rõ ràng chọc trúng chỗ đau lòng nhất của cô ta. Hà Tuyết Tình không nói hai lời, người lần nữa lại vọt lên. Đổ ập xuống, cũng không quản đánh trúng nơi nào, toàn bộ hướng trên người Thẩm Nghênh Hòa mà tung ra toàn bộ sức lực.
Đột nhiên, đau đớn trên người đã không còn, Thẩm Nghênh Hòa kinh ngạc ngước mắt lên. Trước mặt không biết từ khi nào đã nhiều hơn một người.
Thẩm Lâm Bắc một tay kẹp Hà Tuyết Tình đang giãy giụa, trên mặt lạnh như băng, anh đẩy một cái, Hà Tuyết Tình liền ngã gục lên giường lớn.
"Cô đủ rồi!"
Một tiếng gầm thật lớn làm hai người phụ nữ đồng thời ngây ngẩn cả người.
"Lâm Bắc, đừng trách em, anh hỏi xem cô ta đã nói gì? Là cô ta độc miệng mắng em trước." Hà Tuyết Tình vẻ mặt ủy khuất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, mà khi Thẩm Lâm Bắc quay đầu trở lại, trên người Thẩm Nghênh Hòa chỗ xanh chỗ tím, nhưng khuôn mặt nhỏ như cũ vẫn ngạo khí bừng bừng.