Chương 12: Ham chơi rời nhà trốn đi

Đôi tay Thẩm Nghênh Hòa vuốt ve phong thư, lại nghĩ đến khoảng thời gian ba còn sống, trong lòng lại nhè nhẹ nổi lên vài phần thê lương.

Thẩm Nghênh Hòa ngồi xếp bằng dưới đất, tinh tế mở thư ra, đem tờ giấy để trước mắt mình, đọc dưới ánh đèn mỏng manh trong phòng.

Lạch cạch...... Lạch cạch...

Nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống mặt đất lạnh băng, Thẩm Nghênh Hòa còn chưa đọc xong, đôi môi đã run rẩy không nhịn được nữa.

Nước mắt che mờ cả hai mắt, Thẩm Nghênh Hòa ngã xuống, nằm trên mặt đất mà khóc nức nở.

Hồi lâu, cô đứng dậy lau nước mắt trên mặt, đem tờ giấy chỉ có vài hàng chữ dán lên ngực mình, "Cảm ơn ba."

Sau khi khóc, Thẩm Nghênh Hòa như tỉnh người lại, khó khăn trước mắt dường như không còn là khó khăn nữa.

......

"Nghênh Hòa?" Thẩm Lâm Tu từ trên bàn cơm đứng lên, mặt đầy kinh ngạc, "Mấy hôm nay em ở đâu, sao lại gầy đi nhiều thế này."

Thẩm Nghênh Hòa cởi giày dưới chân ra, đi vào phòng khách Thẩm gia, cảm giác lạnh băng từ trên đỉnh đầu tỏa xuống làm người cô hơi run rẩy một chút.

"Nhị ca, em tới tìm đại ca." Thẩm Nghênh Hòa chỉ đạm đạm cười với Thẩm Lâm Tu, ánh mắt dừng lại ở trên người Thẩm Lâm Bắc đang ngồi ở bàn ăn vừa uống sữa vừa đọc báo kinh tế tài chính.

Thẩm Lâm Tu trên mặt hiện lên một tia thất vọng, hiển nhiên tại đây giữa hai người kia, anh là dư thừa.

"Cũng vừa lúc, công ty hôm nay có chút việc, anh phải đi sớm." Thẩm Lâm Tu vội vàng tìm cho mình một lý do, vội vã đi về phía cửa, thuận tay xách lên áo khoác cùng tập hồ sơ.

Ra tới cửa, anh xoay người lại, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Cuối cùng chỉ xấu hổ nghẹn ra mấy chữ, "Nghênh Hòa, nếu đã trở về thì đừng đi nữa, không có em ở đây, nhà mấy ngày nay thật quạnh quẽ."

Thẩm Nghênh Hòa không biết nói lời gì.

"Như thế nào, nghĩ thông suốt?" Thẩm Lâm Bắc buông báo trong tay xuống, tiếp theo lộ ra gương mặt tươi cười thật khoa trương trước mặt Thẩm Nghênh Hòa.

Anh vẫy vẫy tay với cô, sau đó lại vỗ vỗ đùi mình, động tác thật tùy tiện.

"Anh tưởng tượng thật quá nhiều, em hôm nay tới là muốn cho anh xem đồ vật này."

Thẩm Lâm Bắc nhướng mày, ánh mắt trên dưới đánh giá, sau đó trong miệng nhẹ nhàng thổi một tiếng huýt sáo.

Sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa tức khắc đen thui.

"Trong đầu anh có cái gì? Ngoại trừ sắc cũng chỉ có sắc thôi sao?" Thẩm Nghênh Hòa thật sự vô ngữ với người đàn ông này, vì cái gì mỗi lần gặp mặt mình đều bị nhìn như một con dê béo!

"Bằng không thì sao?"

Thẩm Nghênh Hòa quật cường đi đến trước mặt Thẩm Lâm Bắc, lấy từ trong túi ra phong thư ba cô để lại, vỗ vỗ trước mặt Thẩm Lâm Bắc.

"Anh đọc cái này trước đi rồi nói sau! Em nghĩ anh hẳn là nhận ra chữ viết của ba!" Thẩm Nghênh Hòa nói đúng lý hợp tình, thậm chí chưa bao giờ kiêu ngạo như thế trước mặt Thẩm Lâm Bắc.

Thẩm Lâm Bắc hai mắt chuyển động, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, tay duỗi ra lấy phong thư kia.

Chỉ là giản lược vài dòng, Thẩm Lâm Bắc sắc mặt đại biến, "Xem ra ba anh thật sự thích em, cư nhiên loại di chúc tư mật này cũng để lại."

Thẩm Lâm Bắc không phải không nghĩ tới, anh kỳ thật có chút thương tâm, đây là ba không tín nhiệm mình hay sao?

"Nếu đọc rồi thì theo di chúc mà làm đi. Theo ý của ba, anh cần phải phụ trách học phí đại học của em, cũng như sinh hoạt và học tập của em trong thời gian này. Em nghĩ ba nói thì anh hẳn là sẽ nghe theo."

Thẩm Nghênh Hòa khóe miệng hơi hơi gợi lên, cô biết Thẩm Lâm Bắc là một người con có hiếu, cho nên trận này cô là tất thắng!

"Ha hả." Thẩm Lâm Bắc nhìn biểu tình Thẩm Nghênh Hòa, ngược lại vẻ mặt nhẹ nhàng xuống, anh không nhanh không chậm gấp tờ di chúc lại, lần nữa đẩy về trước mặt Thẩm Nghênh Hòa.

"Đây đúng là chữ viết của ba, anh không biết mẹ con em dùng biện pháp gì để ba viết cái này, nhưng anh có nghĩa vụ nhắc nhở em một việc."

Tình huống có biến?

Thẩm Nghênh Hòa hơi hơi mở ra đôi môi, tròng mắt loạn chuyển, "Anh muốn nói cái gì?"

"Em có thấy di chúc không cần công chứng sẽ có hiệu lực sao?"

Di chúc có yêu cầu công chứng sao? Thẩm Nghênh Hòa rõ ràng là bị câu nói này của Thẩm Lâm Bắc làm cho ngốc. Cô là sinh viên vừa mới vào đại học làm gì biết pháp luật, cứ cho rằng di chúc như vậy là đã đủ.

Giây tiếp theo, Thẩm Nghênh Hòa hô to một tiếng, "Thẩm Lâm Bắc! Anh cái tên đại hỗn đản này, anh chính là cố ý."

Thẩm Lâm Bắc ngửa đầu cười gượng hai tiếng, thân mình nghiêng về phía trước kéo Thẩm Nghênh Hòa ngồi xuống đùi mình, "Gấp cái gì, anh chưa nói là không giúp em."

"Thật sự?" Thẩm Nghênh Hòa có điểm buồn bực, Thẩm Lâm Bắc đại ma đầu này khi nào trở nên tốt như vậy, chẳng lẽ thật là vì hiếu thuận?

"Em dọn về đây ở, học phí sinh hoạt phí tự nhiên anh trả, đây còn gì khó khăn đâu?"

Thẩm Nghênh Hòa vươn tay cánh tay đánh một quyền thật mạnh vào đầu vai Thẩm Lâm Bắc, tiếp theo người cũng lập tức nhảy xuống đùi anh, "Đừng tưởng bở! Anh chỉ cần làm theo di chúc là được rồi, em vẫn là có tự do của mình!"

Thẩm Lâm Bắc nhún nhún vai, "Tùy tiện, dù sao y theo pháp luật đây không phải là nghĩa vụ của anh, nếu em không muốn, vậy không tiễn!"

Thẩm Lâm Bắc giơ tay lên, sau đó bộ dáng như tâm tình cực vui vẻ xoay người lại cầm báo trên bàn lên đọc tiếp, thậm chí không liếc mắt nhìn đến Thẩm Nghênh Hòa cái nào.

Thẩm Nghênh Hòa xấu hổ đứng vài giây, sau đó phẫn nộ cầm lại di chúc, xoay người lại chạy đi mất.

Thẩm Nghênh Hòa căm giận ra cửa, trong miệng còn huyên thuyên cái gì.

Không cần tưởng, tuyệt đối đều là mắng mình, Thẩm Lâm Bắc buông đồ vật trong tay ra, hứng thú nhìn theo cô gái vừa đi ra cửa.

"Muốn thu phục nha đầu này thật là phải động tâm tư, sao mà quật cường như vậy! Bất quá, ta thích." Thẩm Lâm Bắc cười hắc hắc, cầm lấy di động trên bàn, "Lâm Tu, em đang ở đâu?"

"Đại ca, em đang trên đường tới công ty, anh... cùng Nghênh Hòa nói chuyện như thế nào?" Thẩm Lâm Tu chần chờ hỏi, trong giọng có chút xấu hổ.

"A, em ấy hả," Thẩm Lâm Bắc ra vẻ chuyện không có liên quan gì đến mình, giống như chuyện đêm đó bị Lâm Tu phát hiện căn bản là không tồn tại.

"Anh tìm em cũng vì em ấy, em cho người đến trường học hỏi han một chút, học phí mọi chuyện là như thế nào, nhưng mà khoan hãy chuyển tiền cho trường, anh còn có chút việc phải xử lý."

Thẩm Lâm Tu dài một tiếng phục tùng, cuối cùng do dự hỏi ra một câu, "Đại ca, anh thật sự muốn để em ấy trở về? Vậy Tuyết Tình bên kia..."

"Đi làm trên đường chú ý an toàn, lúc lái xe cố gắng đừng dùng di động." Thẩm Lâm Bắc quyết đoán cắt đứt điện thoại.

......

Thẩm Nghênh Hòa vẻ mặt tâm sự đứng trước mặt giáo sư Trương, hai tay dâng lên giấy kiểm điểm, nhưng tâm tư cô rõ ràng không ở tại đây.

"Không tồi, kiểm điểm viết được sâu sắc." Giáo sư Trương nhìn qua, sau đó mặt vô biểu tình gật gật đầu.

"Di chúc phải có công chứng mới có hiệu lực sao?"

Giáo sư Trương sửng sốt "A?" một tiếng, "Thẩm Nghênh Hòa! Em rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Tôi hiện tại đang nói chuyện em và bạn học đánh nhau!"

Giáo sư Trương tức giận cầm giấy kiểm điểm gõ lêи đỉиɦ đầu Thẩm Nghênh Hòa một cái.

Thẩm Nghênh Hòa ăn đau một chút, rụt rụt cổ, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Giáo sư Trương tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Nghênh Hòa, đem phần kiểm điểm nhét vào ngăn kéo mình, "Đúng rồi, học phí của em khi nào mới đóng, bên tài vụ mỗi ngày thúc giục tôi, chuyện này không thể kéo dài nữa."

Thẩm Nghênh Hòa trên mặt ngượng ngùng nửa ngày, "Cho nên, thầy không phê chuẩn cho em vừa học vừa làm, em làm sao có tiền học phí giao ra."

Giáo sư Trương giơ tay lên, "Đừng vô nghĩa với tôi! Hôm đó tôi gọi cho anh của em, anh ta nói rõ ràng là chính em ham chơi không chịu về nhà, cho nên một đồng cũng sẽ không cho em, tôi nói em, em, em! Em đã bao lớn rồi! Cư nhiên tùy hứng như vậy, tôi mà là anh của em cũng không quản em!"

Giáo sư Trương chọc chọc vào trán Thẩm Nghênh Hòa, miệng cô một oai, tức khắc vô ngữ.

Thẩm Lâm Bắc! Thẩm Nghênh Hòa cúi đầu nghiến răng nghiến lợi, cái gì trốn nhà đi chơi! Anh ta hùng hổ dọa người như vậy, còn đem mọi sai lầm đổ lên đầu mình.

Cái gì! Ngày hôm trước lúc ăn cơm còn mặt dày nói rằng mình là người thành thật! Thẩm Nghênh Hòa một tay đỡ ra sau cổ, thiếu chút nữa tức muốn điên lên.

"Uy! Thẩm Nghênh Hòa! Tôi nói em rốt cuộc có nghe được hay không!"

Thẩm Nghênh Hòa lại là bị dọa một trận, "Đã biết, đã biết, vấn đề học phí em sẽ mau chóng giải quyết......"

......

Khuôn mặt thật hắc, Thẩm Nghênh Hòa từ chỗ giáo vụ đi ra. Thẩm Lâm Bắc còn không phải muốn mình khuất phục hay sao? Cô cứ không chịu, cũng không tin ở Bắc thành này anh ta có thể một tay che trời.

Loại ý tưởng dốc lòng này, bất quá Thẩm Nghênh Hòa chỉ có thể duy trì được nửa ngày, buổi tối khi cô chạy đến cửa hàng tiện lợi 7-11 mới rõ ràng ý thức được: Thẩm Lâm Bắc quả nhiên ở Bắc thành này có thể một tay che trời.

Mới đi làm được hai ngày, cô lại thất nghiệp.

Thẩm Nghênh Hòa trong tay nhéo nhéo 120 đồng tiền công, đặt mông ngồi xuống lề đường. Đèn đường đã lên rực rỡ nhưng hẻm nhỏ Ngô thôn có điểm tối tăm, càng làm cho mọi thứ có vẻ thật thê lương.