Trước bàn ăn, Thẩm Nghênh Hòa nhìn thức ăn đầy bàn mà nuốt nước miếng, nhưng cô chỉ xem chứ không có ý đυ.ng đũa.
"Thế nào? Sợ anh hạ độc em?" Thẩm Lâm Bắc bóc vỏ một con tôm, quơ quơ trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, sau đó nhét vào miệng mình.
Thẩm Nghênh Hòa hơi nóng mặt lên, thôi được rồi, cô thật là là rất không có tiền đồ.
"Anh lại muốn làm cái gì? Anh không nói rõ ràng, em kiên quyết sẽ không ăn."
Thẩm Lâm Bắc vừa lòng cười, dùng khăn giấy ưu nhã lau ngón tay thon dài, "Được rồi, anh cũng không quanh co lòng vòng, anh lại đây muốn hỏi em, em suy xét điều kiện anh đưa ra thế nào rồi?"
"Điều kiện gì?" Thẩm Nghênh Hòa giả vờ không biết, mặt cao ngạo quay sang một bên.
"Nghe nói em ở đại học tính toán xin vừa học vừa làm?" Thẩm Lâm Bắc nói một câu ra vẻ vô hại, nhưng đủ để Thẩm Nghênh Hòa mở to mắt ra.
"Anh có thể không làm ra mấy việc theo dõi linh tinh xấu xa không, Thẩm Lâm Bắc! Anh còn có thể lại biếи ŧɦái hơn hay sao?"
Thẩm Lâm Bắc nhún nhún vai, vẻ mặt oan uổng, "Lần này anh không theo dõi em, là do trường học gọi điện thoại cho anh, nói muốn xác minh thân phận của em."
Tim Thẩm Nghênh Hòa đột nhiên trầm xuống, sắc mặt cũng hơi hơi trắng theo, "Cho nên...... Anh nói như thế nào?"
"Em biết mà, anh từ trước tới nay là người thành thật!"
Thẩm Nghênh Hòa nắm lấy trên bàn nĩa, hận không thể lập tức quăng nó tới người ngồi đối diện.
Xong rồi...... Xong rồi...... Thẩm Nghênh Hòa quả thực muốn khóc tới nơi, bả vai gục xuống, cả người hoàn toàn không còn thần thái.
"Cho nên mới nói, em đáp ứng điều kiện anh đưa ra thì tốt rồi. Ít nhất loại chuyện vừa học vừa làm này về sau không cần làm nữa, vừa rồi ở hẻm nhỏ kia, buổi tối 12 giờ đích xác có điểm làm người sợ hãi, phải không?"
Thẩm Nghênh Hòa bị chọc tức, sắc mặt đỏ lên, tay nắm nĩa nắm chặt đến nổi các khớp xương lên, giây tiếp theo, Thẩm Nghênh Hòa hung hăng một cái, đem một miệng bò bít tết thật lớn nhét vào miệng mình.
Bộ dáng giận dỗi này thật sự buồn cười, nhưng Thẩm Nghênh Hòa bất chấp tất cả.
Thẩm Nghênh Hòa vừa mắng thầm vừa ăn ngấu nghiến, Thẩm Lâm Bắc ngồi đối diện vẫn tay chống cằm nhìn cô chằm chằm, trên mặt không lộ ra biểu tình gì.
"Bang!" Thẩm Nghênh Hòa quăng cái nĩa trong tay, dẩu đầu nhìn Thẩm Lâm Bắc, thổi râu trừng mắt, "Em ăn xong rồi, anh còn có chuyện gì sao?"
"Khụ khụ......" Thẩm Lâm Bắc cúi đầu dùng một bàn tay sờ sờ mũi mình, như là muốn nói ra lời không được tốt đẹp. Nhưng Thẩm Nghênh Hòa không cho anh có cơ hội này.
Cô đùng đùng đứng dậy, "Chầu này anh trả, coi như bồi thường cho chuyện em không thể đi làm thêm, em đương nhiên cũng không cần cảm ơn."
"Thẩm Nghênh Hòa!"
Thẩm Lâm Bắc gọi lại cô gái đang muốn đi ra cửa, từ ghế đứng dậy chậm rãi đi theo, "Em hận anh như vậy sao!"
"Em chỉ thật chán ghét thái độ của anh như vậy. Nếu anh là bởi vì thích em, anh có thể dùng phương pháp khác, nhưng mà anh lại bức hϊếp em như vậy." Thẩm Nghênh Hòa nói lời thật, chỉ là, vào lúc này nghe ra giống như có vẻ như giận dỗi.
Thích? Thẩm Lâm Bắc lạnh lùng cười, rõ ràng là bị Thẩm Nghênh Hòa chọc trúng chỗ đau, nếu anh Thẩm Lâm Bắc có thể thích con gái của kẻ thù, anh mới là thứ đáng chê cười nhất Bắc thành này.
Thẩm Lâm Bắc thích nghe Thẩm Nghênh Hòa nói thẳng, nhưng ý đồ cô cũng có chút quá nhiều.
"Không có khả năng? Như thế thật có tính khiêu chiến. Thẩm Nghênh Hòa, muốn thử xem hay không?" Trong mắt Thẩm Lâm Bắc có phần thanh lãnh, anh cũng không rõ chính mình vì sao đối với một cô gái lại có tính chiếm hữu mãnh liệt đến như vậy, nhưng nghe Thẩm Nghênh Hòa nói, anh thật sự có hứng thú thật lớn.
Thân thể Thẩm Nghênh Hòa run lên, tiền đặt cược lấy là không lấy?
Thẩm Nghênh Hòa giận trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Bắc một cái, sau đó không quay đầu lại đi ra khỏi nhà hàng.
......
Không ngoài dự liệu, Thẩm Nghênh Hòa bị gọi vào phòng giáo vụ.
"Em đã điền bảng biểu xong chưa?" Giáo vụ thay đổi thái độ so với ngày hôm trước, nhìn qua hôm nay có chút tức giận.
"Em không có chứng minh tài chính, chủ nhiệm, chẳng lẽ cần thiết phải có chứng minh kia mới được sao? Tình huống của em thực tế là như vậy mà!" Thẩm Nghênh Hòa hơi kích động, đồng thời cũng có tia chột dạ.
"Em đương nhiên là không có!" Chủ nhiệm thuận tay vứt lên mặt bàn một xấp văn kiện, hung hăng đáp, "Thẩm Nghênh Hòa, ngày hôm qua tôi xem bảng điểm ưu việt của em mà tin tưởng em, em lại cư nhiên lừa gạt trường học!"
Thẩm Nghênh Hòa run lên, ánh mắt thoáng nhìn qua chỗ văn kiện trên mặt bàn, tiếp theo trên đầu lại có một ít choáng váng.
Trên bàn để một phần tư liệu về Thẩm thị, mà trang nhất chính là giới thiệu về quan hệ trong Thẩm gia, bên trên đương nhiên còn có ảnh chụp của Thẩm Nghênh Hòa.
"Chủ nhiệm, thầy nghe em giới thiệu, kỳ thật tình huống không phải như thế!"
"Được rồi! Em không cần phải nói! Mới vừa khai giảng đã phát sinh chuyện như vậy làm cho không khí trong trường thật không tốt chút nào, chuyện của em, lãnh đạo trường đã thương lượng rồi, để làm gương cho các bạn học khác, lần này em phải cố gắng có thành tích tốt hơn!" Giáo vụ chủ nhiệm tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Nghênh Hòa, sau đó xoay người trở lại bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc sửa sang lại văn kiện trên bàn.
"Cái gì!" Thẩm Nghênh Hòa hoàn toàn thất thần, việc đã đến nước này còn có biện pháp nào hơn, hết thảy đều là do cái tên biếи ŧɦái Thẩm Lâm Bắc kia ban tặng...
"Thành tích tốt hơn em có thể cố gắng, nhưng vừa học vừa làm..."
"Thẩm Nghênh Hòa! Em rốt cuộc còn có điểm tự tôn hay không! Đi ra ngoài!"
......
"Tới tới." Trong phòng học không biết ai đột nhiên hô một tiếng, tiếp theo toàn bộ lớp nhanh chóng vây quanh cửa lớp. Thẩm Nghênh Hòa rũ đầu đi đến trước cửa, vô lực liếc mắt nhìn mọi người một cái.
"Vui lòng nhường một chút." Thẩm Nghênh Hòa nghiêng người đi định tìm một khe hở lách qua để tiến vào phòng học, lại bị nhóm bạn tức khắc vây xung quanh.
"Thẩm Nghênh Hòa, anh của cậu không có kết hôn hay sao? Nghe nói vị hôn thê và anh ta đã ở chung với nhau 6 năm, có phải quan hệ hai người có gì ẩn tình hay không?"
Thẩm Nghênh Hòa sửng sốt, sắc mặt miễn bàn có bao nhiêu khó coi, "Tôi không hiểu cậu đang nói gì, vui lòng nhường đường." Thẩm Nghênh Hòa tiến về phía trước một bước, lại bị bạn học vừa hỏi dùng bả vai hích một cái.
"Thẩm Nghênh Hòa, cậu rốt cuộc sao lại thế này, đừng tưởng rằng mình là tam tiểu thư Thẩm gia thì có thể kiêu ngạo, cậu làm những chuyện như vậy chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt hay sao?" Nữ sinh vẻ mặt tức giận, cô ta chẳng qua muốn moi một ít tin tức từ chỗ Thẩm Nghênh Hòa, bây giờ bị làm lơ như vậy dĩ nhiên tràn ngập địch ý.
"Đúng vậy! Tam tiểu thư Thẩm gia đương nhiên khinh thường nói chuyện với bạn học như chúng ta, cậu chẳng lẽ không biết cô ta, ngày thường tan học liền vội vã rời đi, sợ bị chúng ta chiếm mất đồ tốt của Thẩm gia hay sao ấy! Có tiền thì ghê gớm lắm sao?"
Một nữ sinh khác lại nói âm dương quái khí, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt đánh giá qua lại trên người Thẩm Nghênh Hòa.
Thẩm Nghênh Hòa tâm tình vốn đã không tốt, nghe những lời này thật càng kí©h thí©ɧ. Đầu cô như muốn nổ mạnh.
"Có tiền chính là ghê gớm, có bản lĩnh cậu cũng sinh ra trong một hoàn cảnh tốt đi! Không ăn được nho thì nói nho còn xanh, các người còn không cảm thấy chính mình đáng thương!"
Thẩm Nghênh Hòa một câu rít gào, làm mọi người đen mặt mà nhao nhao lên.
"Cậu nói ai!"
"Nói cậu đấy!"
Mấy nữ sinh xô đẩy nhau lên, Thẩm Nghênh Hòa đang một bụng đầy khí không có chỗ xả, ước gì thống thống khoái khoái đánh nhau một trận.
"Dừng tay!"
Một tiếng hét to làm tất cả mọi người dừng động tác lại, Thẩm Nghênh Hòa thở hồng hộc, sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn, hướng về phía tiếng nói.
"Các em đều không muốn tốt nghiệp phải không? Còn không chạy nhanh trở về phòng học?" Giáo sư Trương lại nói một câu, tiếp theo đám người dần dần tản ra, để lại một mình Thẩm Nghênh Hòa chật vật đứng ở đó.
"Em ngày mai viết cho tôi một phần kiểm điểm, bây giờ về phòng học đi." Giáo sư Trương tuy rằng tức giận, nhưng nhìn thoáng qua Thẩm Nghênh Hòa sau đó có chút không đành lòng, thật ra giáo sư Trương rất rõ ràng, chuyện của Thẩm Nghênh Hòa bị lộ ra, mình xác thực có chút xin lỗi em học sinh này.
"Dạ." Thẩm Nghênh Hòa rũ đầu, theo giáo sư Trương đi vào phòng học, chung quanh lại là tiếng xầm xì, Thẩm Nghênh Hòa quả thực muốn hỏng mất đi...
......
Ban đêm, ngay cả ngoài cửa sổ cũng đều là đen nhánh một mảnh, Thẩm Nghênh Hòa nằm trên cái giường nhỏ, lẳng lặng nhìn trần nhà.
Cô chờ đợi đại học biết bao nhiêu, cư nhiên lại bắt đầu như vậy, ai nói cuộc sống mới tươi đẹp đâu? Quan hệ trong trường học hỏng bét cả, vô luận là bạn học hay là giáo sư. Này đó còn chưa tính, tính cách Thẩm Nghênh Hòa rộng rãi, mâu thuẫn sớm hay muộn sẽ được giải hòa, nhưng trước mắt sốt ruột nhất chính là sinh hoạt của cô và mẹ.
Lấy không được cho phép vừa học vừa làm thì không thể đi ra ngoài làm thêm, mà không làm thêm thì ăn cái gì uống cái gì, lần trước tiền thuê nhà còn dư cũng chỉ có thể duy trì sinh hoạt của hai người khoảng hai tháng, còn học phí của cô thì sao?
Thẩm Nghênh Hòa chậm rãi nhắm mắt lại, tưởng thoát khỏi hết thảy chuyện không vừa ý, nhưng tàn khốc chính là tàn khốc luôn ở trước mắt
Đột nhiên, Thẩm Nghênh Hòa trợn mắt, tựa hồ nhớ tới cái gì. Cô xoay người xuống đất, đi đến cái rương nho nhỏ cách đó không xa.
Một phong thư mỏng đặt trên lòng bàn tay, đây là đồ vật ba để lại cho cô.
Thời gian trước vì Thẩm gia xảy ra quá nhiều chuyện cho nên Thẩm Nghênh Hòa hầu như quên mất, vẫn chưa mở ra xem.