Nhung Âm: “...”
Đúng lúc nhớ đến kích thước của mình, Nhung Âm lập tức nổi giận, thế mà vừa rồi y còn hơi đau lòng khi có suy nghĩ muốn hại hoàng đế.
Nhung Âm chua xót: [Lớn như vậy là muốn hù chết ai hả?!]
Giọng điệu này, ghen tị trong đó sắp trào ra ngoài đến nơi rồi.
Khác với cung nhân, tuy bọn họ phụ trách cởϊ qυầи áo cho Tông Chính Tiêu, nhưng ánh mắt luôn rũ xuống không dám liếc loạn, mà tầm mắt Nhung Âm trực tiếp quá mức, đánh giá Tông Chính Tiêu từ trên xuống dưới một lần.
Mặc dù Tông Chính Tiêu không thể nghe thấy tiếng lòng của y lúc này, nhưng cũng không thể bỏ qua ánh mắt có thể coi là lửa nóng của y khi nhìn chằm chằm vào mình.
Tông Chính Tiêu không cảm thấy ngượng ngùng, Nhung Âm tức giận chính là khẳng định lớn nhất đối với hắn.
Thay quần áo xong, Tứ Hỉ dẫn các cung nhân lui ra ngoài điện.
Tầm mắt Nhung Âm đuổi theo Tông Chính Tiêu, chỉ thấy Tông Chính Tiêu đi tới chiếc giường mềm rộng thùng thình bên cạnh hồ tròn ngồi xuống, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
“Lại đây.”
Nhung Âm cố nén xúc động cắn đứt ngón tay Tông Chính Tiêu, chậm rãi lắc lư cái đuôi bơi qua.
Đến gần Nhung Âm mới phát hiện, từ bồn tắm đến trước mặt Tông Chính Tiêu có một sườn dốc thoải giống như cầu trượt, nếu nằm ở phía trên, hai chân bị nhấn chìm trong nước.
Trong lúc Nhung Âm nhìn về phía mình, Tông Chính Tiêu chỉ vào sườn dốc, nói: “Đi lên.”
Nhung Âm leo lên dốc thoải, Tông Chính Tiêu khẽ ngửi, đưa tay ra hiệu: “Lên thêm chút nữa.”
Nhung Âm nghiến răng nghiến lợi đi lên.
“Được rồi.” Tông Chính Tiêu lộ ra biểu cảm hài lòng, vừa cởi giày nằm trên giường mềm vừa nói với Nhung m: “Sau này ngươi ngủ ở đây đi.”
Nghe xong, suýt chút nữa Nhung Âm đã bật ra câu ‘Ta không thèm’.
Y không vui, không phải bởi vì y cảm thấy nơi này không thích hợp ngủ, ngược lại trong trí nhớ của nguyên chủ, bọn họ sẽ thường xuyên tụ tập ở trong vịnh, nằm trên tảng đá nghỉ ngơi.
Mỹ nhân ngư khác con người, bọn họ không cần giường mềm, chăn bông, gối đầu, nơi nào có nước có chỗ nằm, nơi đó chính là giường của bọn họ.
Nằm ở trên sườn dốc thoải này, đuôi vừa vặn có thể ngâm trong nước, thật ra ngủ ở chỗ này là nơi thích hợp nhất.
Nhưng điều Nhung Âm để ý đó là, ban ngày bị tên hoàng đế xấu xa kia trêu đùa bắt nạt còn chưa trả thù, buổi tối lại phải ngủ cùng hắn trong một không gian!
Cái gì đây? Bồi chơi bồi ăn bồi ngủ?
Y không đồng ý!
Nhung Âm: [Ngủ cùng hắn ư, ta không gặp ác mộng mới lạ đó!]
Tông Chính Tiêu nhìn vẻ mặt thối tha của Nhung Âm, vô cùng hiểu ý nói: “Không muốn à? Ngươi cũng có lựa chọn khác.”
Nghe xong, đầu tiên Nhung Âm cảm thấy vui vẻ, ngay sau đó cẩn thận nhớ lại những lời này của Tông Chính Tiêu, y mới cảm thấy không thích hợp.
Tên hoàng đế xấu xa này sẽ không trêu cợt y nữa chứ?
Quả nhiên, trong ánh mắt cảnh giác của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu không biết lấy từ đâu ra một con dao găm, mũi dao sắc bén chĩa thẳng vào Nhung Âm, “Lựa chọn này, ngươi muốn không?”
Nhung Âm: “...”
Nhung Âm: [Lần này thật sự gặp ác mộng rồi.]
Thấy Nhung Âm không có động tĩnh, Tông Chính Tiêu làm động tác ấn dao xuống, ra lệnh: “Nằm xuống.”
Điều này có khác gì việc thuần dưỡng thú cưng chứ?
Chưa từng thấy ai phải chịu nhục nhã như vậy, Nhung m nổi giận!
Gương mặt y lộ ra vẻ hung ác, hai tay nhào về phía trước… Nằm xuống.
Gối lên cánh tay, Nhung Âm tránh ánh mắt an ủi chính mình: [Cá thông minh phải học được cách xem xét thời thế, hôm nay nằm gai nếm mật, ngày sau mới có thể báo thù rửa hận!]
Nghe tiếng lòng tự lừa dối mình của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu không nhịn được nhếch môi.
Mỹ nhân ngư này, chẳng khác nào kẻ dở hơi.
*
Bóng đêm dần dần bao phủ, mọi âm thanh đều yên tĩnh, Nhung Âm nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng hô hấp của Tông Chính Tiêu dần dần trở nên bằng phẳng kéo dài, xem ra đã ngủ rồi.
Điều này khiến Nhung Âm cảm thấy khó hiểu, lúc ăn cơm tối tên hoàng đế xấu xa cũng có thể ngủ gật nửa canh giờ, hiện tại chưa qua bao lâu đã đi vào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ rõ ràng rất tốt mà, vậy sao còn có mắt gấu trúc?
Chẳng lẽ lúc trước hắn bị ép thức đêm tăng ca?
Nếu chuyện này là thật thì tốt rồi, loại người xấu xa này, nên để hắn chịu chút đau khổ.
Nhung Âm thì thầm ở trong lòng, y tưởng mình đổi hoàn cảnh thì phải đợi lâu nữa thì mới ngủ được, ai ngờ sườn dốc này còn có độ cong, rất phù hợp cơ thể người công trình học, y thoải mái nằm ở phía trên, ý thức mắng tên hoàng đế hư hỏng dần dần trở nên mơ hồ.
Đợi đến khi trời sáng ngày hôm sau, y mới từ từ mở mắt trong cơn đói.
Y vừa ngồi dậy nhìn, thì thấy trên giường đã không còn bóng người, mặt trời bên ngoài cũng sắp lặn rồi, có lẽ giờ này tên hoàng đế xấu xa đi vào triều rồi.
“Ọc…” Bụng không chịu thua kém bắt đầu kháng nghị.
Nhung Âm nhìn trái nhìn phải, đừng nói đồ ăn, ngay cả người thật y cũng không nhìn thấy.
Chẳng lẽ muốn y tự mình đi ra ngoài kiếm ăn?
Cũng không phải không được.
Khi còn bé ở cô nhi viện ăn không đủ no, ngay cả cỏ dại trong đình viện y cũng len lén nhét vào trong miệng, sau khi lớn lên cũng quen tay làm việc, có tay có chân, không đúng, có tay có đuôi, còn có thể khiến mình chết đói?
Nhung Âm bò ra khỏi ao, đợi mình thích ứng khi dùng đuôi cá hành động trên đất liền, sau đó hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chạy về phía cửa lớn.
Ai ngờ y vừa đi được một nửa, cửa lớn bỗng nhiên bị đẩy ra, Tông Chính Tiêu một thân huyền y sải bước đi tới, phía sau còn có mấy cung nhân bưng thức ăn đi theo, đồng thời đυ.ng phải Nhung Âm kích động.
Nhung m và Tông Chính Tiêu bốn mắt nhìn nhau, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Tông Chính Tiêu nhìn Nhung Âm, ánh mắt tối sầm: “Ngươi đây là…”
Hắn còn chưa nói xong, Nhung Âm đã quay đầu trở về, dùng tốc độ cực nhanh vọt vào trong nước.
Tông Chính Tiêu không đuổi theo, ngược lại lững thững đi tới bên hồ, nhưng mà sắc mặt âm trầm đến dọa người.
Cung nhân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, đặt đồ ăn lên bàn rồi yên lặng lui đến bên cạnh cửa ra vào.
Nhung Âm giấu bản thân vào trong nước, tim đập thình thịch, qua thật lâu mới kịp phản ứng, tại sao mình phải chạy trốn?
Y nghĩ: [Ta chỉ đói bụng muốn ra ngoài tìm đồ ăn mà thôi, lại không làm chuyện xấu, thấy hoàng đế xấu tại sao phải chột dạ?]
Cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, Nhung Âm cảm thấy có lẽ do ánh mắt tên hoàng đế xấu xa quá hung, trước đó hắn cũng thích uy hϊếp y, cho nên y đã hình thành điều kiện phản xạ, thấy hắn có biểu cảm gì không đúng, nên mới theo bản năng cơ thể mà thoát đi.