Chương 7

Dưới ánh đèn này nhìn mỹ nhân, như thể mang theo mười tám tầng kính lọc, Nhung Âm cảm thấy dung mạo Tông Chính Tiêu vô cùng xuất chúng, lông mày rậm mũi cao, khí vũ hiên ngang, là loại người đàn ông mạnh mẽ đẹp trai, thuộc loại rất được phụ nữ yêu thích.

Lúc hắn an tĩnh, so với gấu trúc hư hỏng chỉ biết uy hϊếp người khác thì tốt hơn nhiều.

Không chỉ riêng Nhung Âm nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, mà dư quang của Tông Chính Tiêu cũng rơi thẳng trên người Nhung Âm.

Bởi vì là nam nhân, nên Nhung Âm để trần trụi nửa thân trên, dưới ánh đèn da thịt trắng như tuyết tỏa ra vầng sáng nhu hòa, tóc đen dài đến thắt lưng thuận lợi buông xuống đầu vai như tơ lụa, vừa vặn che khuất hai điểm phấn hồng.

Phía dưới là vòng eo gầy gò, cơ bụng mỏng manh thoắt ẩn thoắt hiện, là một người am hiểu cưỡi ngựa, thắt lưng bụng như vậy có thể có chừng nào lực, không ai rõ ràng hơn Tông Chính Tiêu.

Muốn nhìn xuống nữa, nhưng lại bị mặt nước ngăn cản tầm mắt, Tông Chính Tiêu nuốt một ngụm canh cuối cùng, lại tiếp nhận nước nóng Tứ Hỉ đưa tới súc miệng, lúc này mới bảo cung nhân rút lui.

Đây là bữa cơm Tông Chính Tiêu ăn thoải mái nhất trong gần nửa năm qua.

Nhung Âm vốn tưởng rằng Tông Chính Tiêu cơm nước xong sẽ đi, ai ngờ hắn vẫn ngồi ở đây, còn bảo cung nhân bỏ tấm ngăn ở giữa bọn họ.

Đột nhiên trực tiếp mặt đối mặt với Tông Chính Tiêu, Nhung Âm không biết phải làm sao, theo bản năng rút về trong nước, chỉ cẩn thận ghé vào bờ, lộ đầu nhìn Tông Chính Tiêu.

“Trốn cái gì? Chẳng phải lúc nãy quang minh chính đại nhìn trẫm à?” Tông Chính Tiêu có hơi buồn cười nói.

Nhung Âm phản bác ở trong lòng: [Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là hiện tại, tình huống lại không giống nhau.]

Nghe vậy, ý cười trong đáy mắt Tông Chính Tiêu càng lớn.

Nhung m không hiểu vì sao hắn lại cười, y nghi hoặc nghiêng đầu.

Đèn đuốc chiếu vào trong đôi mắt Nhung Âm, giống như ngọn lửa dấy lên trên mặt biển, hấp dẫn sự chú ý của người ta, sau đó rơi vào tay giặc.

Gió đêm phất qua, thổi lọn tóc rơi trên trán Nhung m, mùi thơm ban ngày hắn ngửi thấy lại bay tới.

Tông Chính Tiêu nói: “Lấy lư hương đi.”

Các cung nhân nghe lệnh, dùng tốc độ nhanh nhất ổn định nhất dời lư hương đi.

Mùi hương lưu lại rất nhanh liền tiêu tán, ngược lại mùi hương trên người Nhung Âm bay tới càng ngày càng rõ ràng.

Ngửi mùi thơm ngát này, Tông Chính Tiêu không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại.

Dần dần, hắn thả lỏng bản thân mình ở trong mùi hương, quên mất mình ở nơi nào, có thân phận gì, trong lòng lại có khát vọng gì…

Tiếng hô hấp có quy luật truyền vào tai tất cả mọi người bao gồm cả lỗ tai Nhung Âm, Nhung Âm không ngờ hoàng đế gấu trúc lại ngủ nhanh như vậy, mà tâm trạng của Tứ Hỉ lúc này không thể dùng từ ngạc nhiên miêu tả, mà là khϊếp sợ, còn là loại khϊếp sợ long trời lở đất.

Lúc trước mặc kệ uống thuốc gì, hoàn cảnh nghỉ ngơi an tĩnh thoải mái bao nhiêu, Tông Chính Tiêu cũng không thể ngủ bình thường, cho dù ngủ cũng sẽ thường xuyên bừng tỉnh, căn bản không thể ngủ trọn một giấc.

Nhưng giờ này khắc này, trong hoàn cảnh thô ráp như vậy, ngọn đèn gần như chói mắt, hắn chỉ lấy tay chống đầu, qua mấy giây đã tiến vào mộng đẹp!

Tứ Hỉ không dám động đậy, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi rất nhiều, ánh mắt hắn ta ý bảo những cung nhân khác cũng thành thật đứng vững, không được phát ra bất cứ động tĩnh gì.

Lúc nhớ đến chuyện trong ao còn có một nhân tố không ổn định, Tứ Hỉ cũng mặc kệ chuyện Nhung Âm có nghe hiểu ý của mình hay không, nhìn về hướng Nhung Âm bắt đầu nháy mắt ra hiệu, hi vọng y cũng đừng nhúc nhích, đỡ phải gây ra động tĩnh khiến Tông Chính Tiêu tỉnh giấc.

Nhung Âm hay gọi Tông Chính Tiêu là hoàng đế gấu trúc, là vì y phát hiện chuyện đã lâu rồi hắn chưa từng được ngủ ngon giấc.

Hiện tại nếu hắn đã an ổn ngủ thϊếp đi, Nhung Âm cũng không đành lòng đánh thức hắn, dù sao hắn cũng là hoàng đế, hơn nữa hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì, không cần thiết phải trả thù người ta ở trong thời điểm này.

Trong vườn yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy, cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng côn trùng kêu, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.

Tứ Hỉ và cung nhân bình thường trực đêm cũng không khác nhiều so với tình huống hiện tại, cho nên không cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng Nhung Âm thì khác, đứng yên không nhúc nhích, một lúc sau y đã cảm thấy khó chịu, hơn nữa y cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nhung Âm ở trong lòng than vãn: [Tên hoàng đế gấu trúc này, ngươi định ngủ tới khi nào hả!]

Y vừa nghĩ xong, Tông Chính Tiêu vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt.

Trước khi bị tiếng lòng Nhung Âm đánh thức, Tông Chính Tiêu thậm chí còn không ý thức được mình đã ngủ.

Hắn chỉ cảm thấy mình giống như được ngâm trong bọt nước ấm áp, ngăn cách tất cả âm thanh ồn ào trên thế gian, trong đầu cũng không nghĩ gì, mùi thơm thấm vào ruột gan kia như thể đã xuyên thấu tứ chi bách hài của hắn, làm hắn cảm nhận được thả lỏng chưa bao giờ có.

Mỗi lần tỉnh lại giữa đêm, đau đầu đến mức không thể phục hồi, Tông Chính Tiêu đã từng nghĩ nếu mình mà chết thì sẽ không cần phải chịu thống khổ như vậy nữa đúng không?

Cảm giác bây giờ, chẳng khác nào sự thoải mái có trong tưởng tượng của hắn sau khi chết.

Nếu không nghe thấy giọng nói của Nhung Âm, có lẽ hắn đã quên chuyện thật ra mình còn sống.

Chờ cơn buồn ngủ rút đi, hoàn toàn khôi phục thanh tỉnh, Tông Chính Tiêu mới phát hiện xung quanh an tĩnh đến thần kỳ.

Hắn nhìn về phía Nhung Âm, Nhung Âm cũng đang nhìn hắn.

Gương mặt Nhung Âm thoáng kinh ngạc, còn ở trong lòng nói: [Làm ta sợ muốn chết, tỉnh nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng ta nói lên thành tiếng đấy chứ.]

Nghĩ như vậy, Nhung Âm còn nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực trấn an mình.

Quả nhiên nhát gan - - Tông Chính Tiêu vô tình cười nhạo.

Cười nhạo xong, Tông Chính Tiêu ngồi thẳng người, tầm mắt dời về phía Tứ Hỉ, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Trẫm ngủ bao lâu rồi?”

Gương mặt Tứ Hỉ không che giấu được kích động: “Bệ hạ, ngài đã nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ.”

Nghe vậy, trong lòng Tông Chính Tiêu cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng mình chỉ ngủ mấy hơi thở, ai mà ngờ đã qua lâu như vậy.

Không uống thuốc, không có ác mộng, không có áp lực sau khi bừng tỉnh, lần gần nhất ngủ thoải mái như vậy, là trước khi phụ thân qua đời.

Mặc dù tâm trạng phức tạp, nhưng trên mặt Tông Chính Tiêu vẫn không có biểu cảm gì, hắn lại nhìn về phía Nhung Âm, trong con ngươi là vẻ trịnh trọng chưa bao giờ có.

Hắn vốn tưởng rằng đây chỉ là một sủng vật đặc biệt, không nghĩ tới lại mang đến cho hắn một kinh hỉ lớn như vậy.

Từ sau khi Tông Chính Tiêu tỉnh lại, ánh mắt Nhung Âm không rời khỏi mặt hắn, thấy hắn bỗng nhiên dùng loại ánh mắt nói không rõ này nhìn về phía mình, sống lưng y bỗng nhảy ra một cỗ cảm giác mát mẻ.