May mắn cuối cùng khống chế được, nếu không thì ngụy trang không hiểu tiếng người của y đã sụp đổ rồi.
Tông Chính Tiêu thấy Nhung Âm mặc dù sắp khóc cũng không né tránh hay mở miệng mắng chửi người, chỉ dám tức giận nhìn dáng vẻ của hắn, thầm nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn nữa có lẽ mình sẽ không nhàm chán.
“Được rồi, người này trẫm giữ lại.” Tông Chính Tiêu nói chuyện đồng thời buông tay ra đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Tưởng Tuần.
Nhung Âm vội vàng che mặt xoa xoa, lén lút trừng mắt nhìn Tông Chính Tiêu, sau đó mạnh mẽ rút về trong nước.
Tưởng Tuần đang ghen tị nhìn Tông Chính Tiêu có thể tùy ý chạm vào Nhung Âm, nghe vậy vội vàng thu hồi ánh mắt, quỳ xuống đất nịnh nọt nói: “Mỹ nhân ngư được bệ hạ yêu thích là phúc phận tu luyện mấy đời của hắn, nếu vương gia biết được tin tức này, chắc chắn sẽ vô cùng vui sướиɠ.”
Tông Chính Tiêu biết Tưởng Tuần muốn gì, hắn cũng không lập tức đáp lại, chỉ nói: “Đã xem mỹ nhân ngư rồi, về ngự thư phòng đi.”
Xoay người đi được hai bước, Tông Chính Tiêu lại dặn dò nội thị bên cạnh: “Lệnh quản sự Bách Thú Viên chăm sóc mỹ nhân ngư thật tốt, nếu mỹ nhân ngư mà bệnh chết, trẫm hỏi tội hắn.”
“Nô tài tuân mệnh.” Tứ Hỉ công công rũ mắt nhận lệnh.
Đám người đi rồi, trên mặt nước nổi lên mấy bong bóng, Nhung Âm từ đáy nước chui ra.
Xa xa đã không thấy bóng dáng Tông Chính Tiêu, Nhung Âm nhìn phương hướng kia cảm thán, e rằng một năm nữa y sẽ không dễ chịu.
*
Ra khỏi Bách Thú Viên thì hắn đuổi Tưởng Tuần đi, rồi đến ngự thư phòng, trong khoảng thời gian này, bởi vì có liên quan đến mỹ nhân ngư, tâm trạng Tông Chính Tiêu coi như vui vẻ.
Đến khi hắn bắt đầu xử lý chính vụ, thấy đông đảo thần tử nhao nhao dâng tấu thỉnh cầu hắn quảng nạp hậu cung, khai chi tán diệp cho hoàng thất.
Tông Chính Tiêu tiện tay ném tấu chương như rác rưởi, cười lạnh, sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, các cung nhân hầu hạ trong ngự thư phòng nhao nhao sợ hãi cúi đầu, ngay cả Tứ Hỉ được nể mặt nhất trước mặt Tông Chính Tiêu cũng yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Tông Chính Tiêu đăng cơ lúc 25 tuổi, hiện giờ đã mới qua 3 năm, hậu cung vẫn để trống, cũng chưa từng nói muốn tuyển tú.
Hồi trước cha hắn cũng từng nói muốn đính hôn cho hắn, nhưng mà hắn một lòng chỉ muốn kiến công lập nghiệp, nên không đáp ứng.
Sau khi trở thành hoàng đế, Tông Chính Tiêu càng không có phần tâm tư này, bởi vì hắn biết, hậu cung của mình cũng chỉ là một địa phương tranh quyền đoạt lợi của các đại tộc trong triều, những phi tử kia không phải phi tử của hắn, mà là công cụ của các thế gia dùng để giám thị hắn.
Lúc trước khi Tông Chính gia khởi nghĩa ở bản địa chỉ được coi như một tiểu gia tộc, luôn luôn bị các thế gia khinh thường, mặc dù hắn làm hoàng đế, những đám thế gia này vẫn kiêu ngạo như thường, cảm thấy nội tình nhà mình thâm hậu, cao quý hơn Tông Chính gia bọn họ nhiều.
Đâu biết rằng, bởi vì khoa cử tiền triều hưng thịnh, văn hóa không hề bị đám sĩ tộc môn phiệt lũng đoạn, sau 100 năm phát triển, thực lực và lực ảnh hưởng của các thế gia đều giảm xuống trên diện rộng, đã không còn huy hoàng như năm đó.
Mà trong vòng 10 năm phát sinh khởi nghĩa này, thế gia cũng nhận trùng kích không nhỏ, có vài quân khởi nghĩa không có tiền lương, nên chọn ra tay với mấy thế gia giàu đến chảy mỡ, gϊếŧ người cướp bóc, phóng hỏa đốt nhà, tích lũy mấy đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không ít thế gia bởi vậy mà xuống dốc.
Tông Chính gia chưa từng có hành vi như thế, nhưng các thế gia cũng sẽ không vì vậy mà cảm kích kính trọng bọn họ, ngược lại vẫn cảm thấy bối cảnh Tông Chính gia bạc nhược, tân triều lại vừa mới thành lập không lâu, bọn hắn vẫn đắn đo vị hoàng đế này, muốn tái hiện lại cảnh sự rầm rộ khi thế gia nắm trong tay hoàng thất và thiên hạ.
3 năm qua Tông Chính Tiêu chấn hưng khoa cử, chọn lựa những người trong công thần đi theo Tông Chính gia có năng lực bồi dưỡng thành thế lực của mình, một mực chu toàn với các thế gia trong triều.
Mà vụ án lúc trước của Hộ quốc tướng quân, người ngoài nghĩ hắn gϊếŧ người như ngóe, trừng trị cả công thần, nhưng trên thực tế đây cũng chỉ là ván cờ của đám thế gia mà thôi.
Do tướng quân hộ quốc là người của hắn, làm như vậy vừa có thể châm ngòi quan hệ giữa hắn và công thần, cũng có thể ô danh hắn.
Mà tên võ tướng có thư từ lui tới với Tông Chính Thanh kia, đã đầu nhập vào thế gia từ lâu, tịch thu nhà lão ta chỉ vì chèn ép thế gia.
3 năm qua, chuyện tương tự không chỉ có một hai chuyện này, bởi vậy người chết trong tay hắn cũng không ít, cho nên các thế gia đều âm thầm đặt cho hắn cái danh bạo quân.
Sửa trị thế gia, gánh nặng mà đường lại xa!
Lúc nghĩ đến đây, đầu Tông Chính Tiêu không tránh khỏi đau nhói, hắn không nhịn được đỡ trán, mất ngủ thời gian dài đã khiến thân thể hắn tổn hại nghiêm trọng.
Tứ Hỉ muốn đi truyền thái y, nhưng lại bị Tông Chính Tiêu ngăn lại, chỉ là bệnh cũ, nếu có thể chữa khỏi thì đã chữa khỏi từ lâu rồi.
Chờ sau khi qua trận kia, Tông Chính Tiêu gác tấu chương thúc giục hắn nạp phi sang một bên, nhìn sang những tấu chương khác.
Xử lý chính vụ cả buổi chiều, thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, Tông Chính Tiêu mới buông bút son.
Tứ Hỉ tiến lên, hỏi: “Bệ hạ, có muốn truyền đồ ăn không?”
Tông Chính Tiêu cử động chân, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt xanh nhạt hàm chứa tức giận, khóe môi không tự chủ được mà giương lên.
“Tối nay trẫm dùng bữa ở Kim Lân Trì, thuận tiện nhìn xem mỹ nhân ngư kia có ngoan không.”
Kim Lân Trì thuộc về Bách Thú Viên, ban đầu là nơi nuôi cá chép gấm, hiện tại là nơi ở của Nhung Âm.
“Vâng, bệ hạ, nô tài đi an bài.” Tứ Hỉ công công cười híp mắt đáp ứng, sau đó phân phó các phòng các ti chuẩn bị sẵn sàng.
Tông Chính Tiêu là hoàng đế, đừng nói Kim Lân Trì, cho dù hắn muốn ngồi trên nóc nhà ăn cơm, những cung nhân như bọn họ cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc, còn phải làm việc thật hoàn hảo.
Vì thế Nhung Âm đang ở trong hồ thổi bong bóng chơi đùa, thì thấy một đống cung nhân vừa chuyển đồ vừa đốt đèn l*иg đốt hương, biến một khu vườn yên tĩnh thành một hội chợ náo nhiệt.
Những cung nhân này qua lại vội vàng nhưng ngay ngắn trật tự, Nhung Âm giấu người ở trong rừng trúc nhìn những cảnh được phản chiếu ở trên mặt nước, thấy mặt đất bên bờ được trải thảm, phía sau dựng một tấm bình phong hoa quý.
Trên thảm đặt mấy cái ghế nhỏ thấp và hoa quả, mùi hương đuổi mấy con muỗi vo ve, đèn l*иg chiếu sáng xung quanh.
Rất nhanh lại có cung nhân bưng đồ ăn đặt lên trên bàn, Nhung Âm đứng từ xa liếc mắt nhìn, đều là chút đồ ăn thanh đạm.
Làm xong tất cả, các cung nhân đều lui ra, chỉ còn lại hai gã cầm đèn cung nữ đứng ở hai bên bình phong.
Ai xuất hành có thể có trận thế lớn như vậy, không cần nói cũng biết.
Nhung Âm không hiểu, đêm hôm khuya khoắt tên hoàng đế gấu trúc kia chạy đến chỗ mình làm gì?