Tuy nhiên, lúc này trong lòng Nhung Âm không hề có tâm trạng để thưởng thức, vì chiếc đuôi cá này lại mọc trên cơ thể của chính y, nói cách khác, Thiên Đạo để y xuyên vào thân thể của một nhân ngư.“Bùm!”
Đuôi cá đình trệ ở giữa không trung một vài giây rồi lại rơi xuống nước một lần nữa, phong cảnh chói mắt bị nước sâu che giấu, tựa như tâm trạng Nhung Âm, cũng đã trải qua thay đổi rất nhanh.
Vì Nhung Âm chết đuối, cho nên Thiên Đạo mới để y xuyên thành nhân ngư không bị chết đuối ư?
Chu đáo đến mức khiến Nhung Âm có chút dở khóc dở cười.
Khi Nhung Âm đã tiêu hóa xong chuyện mình thay đổi giống loài, tiếp nhận sự thật, thì ký ức của mỹ nhân ngư cũng tuôn vào trong đầu của y.
Nhân Ngư còn được gọi là Giao Nhân, vốn dĩ sinh hoạt ở trong biển sâu cách xa đại lục, một ngày nọ nguyên chủ và đám bạn bè đi tới vùng biển nông thám hiểm, ngoài ý muốn cứu một nhân loại rơi từ trên thuyền lớn xuống.
Khi nhân loại kia được cứu vẫn chưa hoàn toàn ngất đi, thấy rõ người cứu mình chính là Giao Nhân.
Dung mạo khuynh thành, khi khóc rơi ra ngọc trai, còn có được giọng hát tự nhiên, truyền thuyết về Nhân Ngư trong thế giới nhân loại nhiều không đếm xuể.
Lòng người tham lam, người được cứu bẩm báo với chủ thuyền những gì mình đã trải qua, vì thế bọn họ cùng nhau thiết kế, giả vờ rơi xuống nước, dụ dỗ nhân ngư đến cứu viện, muốn nhân cơ hội này bắt sống nhân ngư.
Sau khi bị thuyền bè và đám người vây quanh, nguyên chủ bảo đám bạn đi trước, còn mình ở lại ngăn cản đám nhân loại tham lam, cuối cùng bất hạnh bị bắt.
Mỹ nhân ngư không nghe hiểu cũng không biết nói ngôn ngữ nhân loại, chủ thuyền dùng đủ loại phương pháp tra tấn nguyên chủ, muốn nhìn xem y có thể khóc thành ngọc trai hay không, nhưng nguyên chủ cứng đầu, dù chịu tra tấn cực hình cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Chủ thuyền là một thương nhân, biết sau khi lên bờ, dựa vào bản lĩnh của mình không giữ được bảo bối này, nên chủ động dâng mỹ nhân ngư cho quyền quý địa phương, mưu cầu tiền đồ.
Mà vị quyền quý này, cũng chính là Cảnh vương có đất phong ở phía nam.
Trùng hợp lúc này chẳng biết vì sao Cảnh vương đắc tội với Hoàng đế, sắp gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nên muốn dùng mỹ nhân ngư đi lấy lòng Hoàng đế, hy vọng hắn có thể buông tha mình.
Vì thế nguyên chủ lại được đưa đến kinh thành.
Trên đường xóc nảy, nguyên chủ sinh bệnh, hơn nữa biết mình không thể trở về quê hương, giận buồn đan xen, lại không chịu ăn cơm, vừa đến kinh thành đã ngừng thở, nhưng mà đám người vận chuyển đều không phát hiện, chỉ cho rằng mỹ nhân ngư hôn mê bất tỉnh.
Nguyên chủ không còn, tỉnh lại lần nữa thành Nhung Âm.
Mà sau khi Nhung Âm tỉnh lại thì ở trạng thái tốt đẹp, có lẽ là công lao của Thiên Đạo, dù sao Thiên Đạo đã nói sẽ cho y một thân thể khỏe mạnh.
Nói đi cũng phải nói lại, nguyên chủ không hiểu tiếng người, nhưng trí nhớ rất tốt, những tin tức này được Nhung Âm lấy ra từ trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nguyên chủ đáng thương, đến tận khi chết rồi cũng không hiểu tại sao những người này lại đưa mình đi tới đi lui, cũng không hiểu tại sao bọn họ có thể xấu thành như vậy, lại lấy oán trả ơn.
Dường như cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ vẫn còn đọng lại ở trong lòng, vành mắt Nhung Âm phiếm hồng, có loại xúc động muốn rơi lệ, nhưng cuối cùng y vẫn không khóc.
Tộc Giao Nhân không dễ dàng rơi lệ, nguyên chủ cũng chỉ dự cảm được mình sắp chết thì rớt một viên trân châu nhỏ, nhưng mà một lúc sau lặng lẽ vứt bỏ, không để cho những người xấu kia biết.
Nhung Âm ôm ngực, yên lặng cầu nguyện cho linh hồn nguyên chủ có thể trở về cố hương.
Nhung Âm điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bên ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, có người đến, hơn nữa không chỉ một người.
“May mà có chân long khí của bệ hạ phù hộ, thì Vương gia mới tìm được mỹ nhân ngư trân quý bực này, Vương gia hạ lệnh bảo chúng ta thúc ngựa đưa mỹ nhân ngư đến kinh thành tiến cống cho bệ hạ, chính là vì tỏ rõ quốc uy Đại Thịnh ta mênh mông cuồn cuộn, mặc dù nhân ngư ở biển sâu xa xôi, cũng không nhịn được cập bờ triều bái!”
Câu nào câu nấy đều có ý vuốt mông ngựa, đương kim bệ hạ chán ghét nhất quan viên phát biểu loại ngôn luận không thiết thực, Tưởng Tuần biết rõ điều này, nhưng hắn ta không thể không nói như vậy mà.
Hắn ta là nội huynh (anh vợ) của Cảnh vương, chẳng có bản lĩnh gì, chỉ am hiểu nịnh nọt, Cảnh vương để hắn ta phụ trách việc đưa mỹ nhân ngư lên kinh, cũng là bởi vì cảm thấy mồm mép hắn ta lợi hại.
Ai bảo Cảnh vương bị tóm nhược điểm, hoàng đế biết được năm xưa lão ta có liên quan đến âm mưu ám sát mình.
Mười năm trước, hoàng đế tiền triều ngu ngốc bạo chính, triều đình hỗn loạn, quan viên địa phương ức hϊếp bóc lột thôn quê, dẫn đến tiếng oán than dậy đất trong dân gian, dân chúng không sống nổi, chỉ có thể khởi nghĩa vũ trang.
Quy mô quân khởi nghĩa tương đối lớn tổng cộng có mười chi, Tông Chính gia là một chi không đáng chú ý nhất trong đó, nhưng theo thời gian trôi dần đi, những quân khởi nghĩa kia không chết dần thì cũng tan rã, chỉ có Tông Chính gia càng bị áp chế càng dũng cảm, cuối cùng thành công leo lên ngôi vị hoàng đế, thành lập tân triều.
Mà người đứng đầu nghĩa quân Tông Chính gia tên là Tông Chính Minh, là phụ thân của đương kim hoàng đế Tông Chính Tiêu, thật ra lão mới là hoàng đế đầu tiên của Đại Thịnh.
Thật không may bất hạnh xảy ra, trước khi quân khởi nghĩa vào kinh thành, Tông Chính Minh bị bệnh cấp tính không cứu được, ngã xuống ngay trước ngưỡng cửa xưng Đế.
Tông Chính Minh và chính thê tổng cộng có bốn trai một gái, chính thê mất sớm, nữ nhi gả cho thuộc hạ đắc lực của mình, bốn đứa con trai đều dũng mãnh thiện chiến, nhiều lần lao tới chiến trường chém gϊếŧ, lập được chiến công hiển hách.
Tuy nhiên đại nhi tử bị quân địch chặt đứt một chân, thành tàn phế, đương nhiên vô duyên ngôi vị hoàng đế, người cạnh tranh còn lại ba vị.
Bởi vì Tông Chính Minh chết quá vội vàng, không để lại di ngôn, cho nên ba người bọn họ đều có thể đi tranh đoạt vị trí kia.
Ba huynh đệ đều có dã tâm, Tông Chính gia bị ép chia làm ba đại phái, trong đó tranh đấu kịch liệt như thế nào chỉ có chính bọn họ hiểu rõ, thế nhân chỉ biết kết cục của trận đấu huynh đệ này là lão Nhị chết bởi vì ‘bệnh’, lão Tam chủ động rời khỏi, lão Tứ Tông Chính Tiêu trở thành người thắng cuối cùng.
Sau khi Tông Chính Tiêu đăng vị, truy phong phụ thân làm thái thượng hoàng, mẫu thân làm hoàng thái hậu, ba năm qua cần chính yêu dân, dân gian đánh giá hắn coi như không tệ.
Mà các quan viên Đại Thịnh, đặc biệt là trọng thần trong triều, vừa vặn tương phản so với cái nhìn của dân chúng, ấn tượng của bọn họ đối với Tông Chính Tiêu chỉ có hai chữ - - sợ hận.
Tông Chính Tiêu tiếp thu giáo huấn diệt vong tiền triều, đối đãi với quan viên vô cùng nghiêm khắc.
Không chỉ những thần tử cũ của tiền triều, ngay cả công thần đã cùng Tông Chính gia giành thiên hạ cũng không được đối xử đặc biệt. Nếu phạm lỗi thì sẽ bị trừng phạt, người trung thành cũng bị quản lý nghiêm ngặt.
Hộ quốc tướng quân đã từng cứu mạng Tông Chính Tiêu ở trên chiến trường, nhưng con cháu chi thứ nhà lão ỷ thế cường chiếm thổ địa bách tính, đả thương tính mạng người khác, mặc dù Hộ quốc tướng quân tự mình diện thánh cầu tình, Tông Chính Tiêu vẫn ra lệnh xử trảm cả chi thứ đó.