- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
- Chương 54: Chớ có sờ cái đuôi
Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
Chương 54: Chớ có sờ cái đuôi
Mặc dù Mục Viêm Khiếu cho rằng mười phần thì cũng hết tám chín phần là mình đã đi nhầm phòng, nhưng hắn vừa mới lui về sau một bước, đã bị Mục Nhị cùng Mục Ngũ đi theo nhắc nhở kéo trở về hiện thực tàn khốc.
“Ông chủ? Sao mới vào đã lui ra rồi? Trong nhà có chuyện gì không?” Mục Nhị vừa nói vừa kêu Mục Ngũ nhanh đi xem xem chuyện gì xảy ra, kết quả Mục Ngũ vào nhanh mà ra cũng nhanh, vẻ mặt ngu ngốc có chút không giải thích được nói: “Anh Hai, không có gì cả! Trong nhà đặc biệt bình thường, hơn nữa không khí còn đặc biệt tốt nữa!”
Mục Nhị nghe thế thầm thả lỏng, sau bỗng nhiên cứng người lại. Thần kinh hắn không có thô như Mục Ngũ đâu, dựa theo tính tình và biểu hiện lúc trước của nhị thiếu, không khí trong nhà rất tốt đại diện cho tình uống bất thường đang diễn ra.
Nghĩ tới đây Mục Nhị định tự mình vào xem một chút, nhưng cuối cùng bị Mục Viêm Khiếu căn cản.
“Vào nhà đi!” Dù bất kể chuyện gì xảy ra, ít ra Mục Nhất cũng không có cảnh báo gì, còn Mục Cửu và Mục Thập ở trong, vốn không thể phát sinh chuyện gì uy hϊếp tính mạng hắn đâu.
Mà ở trong phòng Mục Viêm Minh và Lâm U đại tiên cũng thấy được anh hai và chủ nhan của mình sửng sốt không bước vào, cứ tiến tiến lùi lùi, đang lúc cùng nghĩ xem người này rốt cuộc bị cái gì, ba người Mục Viêm Khiếu cuối cùng cũng đi vào.
Lâm U đại tiên nhanh chóng vỗ một vuốt lên đùi Mục Viêm Minh, người sau giật mình một cái, nhanh chóng đứng dậy từ ghế salon, thân hình khép nép vô cùng căng thẳng, sắc mặt cung kính mang theo chút lấy lòng nói: “Anh hai đã về! Anh hai thật vất vả! Anh hai nhanh ngồi xuống nghỉ một chút đi!!! Anh hai đói bụng không? Anh muốn ăn gì em đi mua!!!”
Lần này không riêng gì Mục Viêm Khiếu cảm thấy sự bất thường, ngay cả Mục Nhị và Mục Ngũ cũng dùng ánh mắt như thấy yêu quái mà nhìn Mục Viêm Minh. Còn Mục Nhất và Mục Cửu, Mục Thập mặc dù đối với chuyện này đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thời điểm phải đối mặt, vẫ bị kinh hãi không thôi.
Ngoại trừ mèo đại tiên Lâm U và bản thân nhị thiếu ra, tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy nhị thiếu đoán chừng đã uống lộn thuốc rồi.
“Anh hai? Sao anh còn đứng đó? Mau lại đây ngồi đi! Cứ đứng nhìn mãi không tốt đâu!!!”
Mục Viêm Minh đặc biệt chân chó tiến lên dìu anh mình ngồi xuống ghế salon. Mặc dù Mục Viêm Khiếu đối với biến hóa của đứa em trai mà mình vẫn luôn phiền lòng cảm thấy giật mình, nhưng nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại mà thú cưng nhà mình gọi đến trước đó liền trở nên bình tĩnh. Thầm thán phục, quả nhiên yêu tinh chính là yêu tinh! Không uổng công bọn họ tu luyện nhiều năm như vậy, thời gian mới trôi qua có bao nhiêu đâu? Đã đem em trai dạy dỗ chẳng lo gì nữa.
Bất quá Mục đại thiếu vẫn bày ra vẻ nghi ngờ và chút lời khen thích hợp với em trai mình: “Viêm Minh, em uống lộn thuốc sao? Sao bỗng nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy rồi?”
Mục Viêm Minh nghe được câu hỏi vừa khen vừa châm chọc, đầu tiên là buồn bực trề môi, vẻ mặt đặc biệt đau lòng và xúc động. “Anh hai, anh yên tâm đi! Vì sự an toàn của anh, vì sự an toàn của cả nhà chúng ta sau này, em nhất định hối cải làm người, trở thành một người thật tốt!”
Mục Viêm Khiếu: “...” Đã giám định xong, em trai của hắn chính là uống lộn thuốc. Hơn nữa không thể cứu được rồi.
Mục nhị thiếu nhìn anh hai nhà mình trên mặt hoàn toàn là vẻ không cho là đúng, ở trong lòng lặng yên lau giọt nước mắt chua xót. Anh hai à! Anh chắc chắn không biết vì anh, em trai đã bị một con mèo yêu uy hϊếp! Vì an toàn tính mạng của nhà chúng ta sau này, em nhất định sẽ hy sinh vì hạnh phúc của nhà họ Mục!
Mẹ ơi, tự nhiên cảm thấy mình thật vĩ đại. Mục nhị thiếu nghĩ như vậy, lặng yên cho mình 32 likes.
Mục Viêm Minh mang cái vẻ mặt mình là chúa cứu thế nhức trứng nhất định không thể để anh hắn nhìn thấy, nếu không hàng này rất nhanh sẽ nhận được ‘quả đấm yêu’ của anh hai rồi.
Mà chính bởi vì không nhìn thấy cái bản mặt nhức trứng kia, không khí nhà họ mục lúc này vẫn rất tốt.
“Được rồi, ngày mai còn nhiều việc hơn phải hoàn thành, nhanh ăn tối nghỉ ngơi đi.” Mục đại boss hạ lệnh, Mục Cửu cùng Mục Thập vội vàng dặn dò đầu bếp làm cơm. Bất kể là trong biệt thự ở thành phố A hay B, người nhà họ Mục vẫn không thích dùng mấy thứ như nhân viên phục vụ này nọ, nhiều nhất cũng chỉ là đầu bếp chuyên nghiệp, người làm vườn và nhân viên abro vệ àm thôi, đại bộ phận lực lượng đều đến bảo vệ trụ sở tư mật.
Bữa ăn tối đối với Lâm U đại tiên mà nói là tương đối thịnh soạn. Tôm bạc nướng, cá Pecca hấp, mì gà xé sợi Tứ Xuyên, súp thập cẩm cải thảo, món ăn mặc dù không nhiều lắm không nhiều lắm nhưng mùi vị cùng chủng loại quả thật khá hợp khẩu vị mỗ mèo bự.
Thật vất vả ăn xong cơm tối, qua thời điểm ngắm trăng sáng, đến lúc đi ngủ, một tay Mục Viêm Khiếu mò qua chỗ mèo bự đang dùng móng vuốt đập cái nệm nhỏ cho êm, có chút thích thú vuốt hai dúm lông ngốc trên lỗ tai nó hỏi: “Mày xế chiều làm gì vậy? Sao Viêm Minh bỗng nhiên biến thành cái bộ dáng kia rồi?”
Mèo đại tiên Lâm U nghe vậy cười hắc hắc, hướng về phía chủ nhân mắt mù nhà mình ‘meo meo meo meo’ vài tiếng. Cái đuôi nhỏ ngắn ngủn khoái trá lắc tới lắc lui.
Mục Viêm Khiếu nhướng mày, “Mở miệng nói tiếng người.”
Lâm U tiểu gia sửng sốt khựng lại một chút mới đặc biệt kiêu ngạo nói: “Hắc hắc, anh chỉ cần biết rằng, từ nay về sau cái đứa em trai khiến anh lo lắng kia sẽ phải nghe theo chỉ đạo của tiểu gia tôi, không còn quần áo lụa là mà hướng theo con đường phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ, thanh niên năm tốt! Cho tôi một tháng, tôi nhất định có thể đem hắn dạy dỗ ổn thỏa! Dĩ nhiên, chỉ trên phương diện tư tưởng và xử sự đối đãi của hắn, trên phương diện thông minh và công việc còn cần anh tiếp tục cố gắng.”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy thấp giọng cười khẽ, theo sống lưng mèo bự mò tới chóp đuôi của nó, vuốt vuốt rồi nói: “Chỉ cần mày có thể dạy hắn cách suy nghĩ đúng đắn, phương diện công việc và thông minh, tao chỉ cần ba tháng là có thể dạy dỗ hắn thật tốt.”
Lâm U tiểu gia không nhịn được meo meo một tiếng, “Dừng, tôi đã nói rồi, thật ra thì công việc của mấy người cũng không phải đặc biệt to lớn gì, ba tháng có thể học xong toàn bộ cách xử lý công vụ của công ty, thật sự là rất đơn giản.”
Mục Viêm Khiếu đưa tay trực tiếp nhéo chóp đuôi thú cưng nhà mình, “Mày cảm thấy rất đơn giản? Như thế nào? Để tao huấn luyện ba tháng thử xem? Mày sẽ là con mèo đầu tiên trên đời có thể xử lý công vụ công ty rồi.”
Chóp đuôi của Lâm U tiểu gia bị bóp chặt, bàn tay mang theo nhiệt độ như lửa đốt kia làm cậu nhịn không được khẽ run một chút, cái loại cảm giác đặc biệt kỳ quái lại để cho người ta cảm thấy vô cùng lo lắng, giãy giụa mãi vẫn không thoát được, cuối cùng Lâm U tức giận, dùng sức xoay người táp tới bàn tay tàn ác kia!
Thuận tiện kèm theo một tiếng gầm tức giận: “Mẹ nó! Buông đuôi tiểu gia ra!!!”
Đáp trả cậu là nụ cười nhẹ xấu xa của Mục boss: “Ha ha. Có bản lĩnh mày cắn tao đi?”
Mèo đại tiên Lâm U: “...” Có tin tiểu gia một vuốt cào trầy mặt anh không? Hay là, cào hư trứng của anh?!
Dĩ nhiên, mèo bự Lâm Lâm vẫn không triệt để thực hành uy hϊếp, nếu không sáng ngày thứ hai thức dậy,trạng thái Mục đại thiếu gia cũng sẽ không có ‘vẻ mặt sáng láng’ như vậy, ngược lại là ‘vẻ mặt tiều tụy’ rồi.
“Viêm Minh, hai ngày này em có thể mang Lâm Lâm ra ngoài đi dạo, đi xem mấy nơi thú vị, có ý nghĩa trong nội thành thành phố B. Em tìm người cùng theo chơi với Lâm Lâm cũng được, nhưng mà, chỗ nào nên đi chỗ nào không nên đi, anh nghĩ em cũng biết rồi chứ hả?” Mục đại thiếu ôm thú cưng bảo bối vẫn còn đơn phương giận dỗi hắn trong ngực, dùng loại vẻ mặt trên cao nhìn xuống mở miệng.
Mục Viêm Minh vừa nghe có thể ra ngoài, hiển nhiên là vui sướиɠ nhướng mày, khuôn mặt hưng phấn đồng thời gật đầu nói: “Anh hai yên tâm! Coi như em thiếu một tay một chân cũng không để Lâm đại tiên, ách không phải, là để Lâm Lâm thiếu gia thiếu một cọng lông nào! Anh hai cứ làm việc thật tốt đi! Chờ em thả lỏng hai ngày xong, em liền trở về giúp anh hai đỡ bận bịu!!! Anh hai đi thong thả!!! Anh hai an tâm!!!”
Mục Viêm Khiếu không nhịn được vuốt vuốt ấn đường của mình, cảm thấy em trai mình hình như từ một loại khiến người ta lo lắng, chuyển sang loại khiến người ta sốt ruột như điên khác rồi.
Khẽ thở dài một cái, Mục đại thiếu lại đem thú cưng nhà mình vuốt từ đầu tới chân, sau khi nhận được cái phủi vuốt ghét bỏ của mèo ta, mới đem Lâm Lâm thả xuống, còn mình thì cùng Mục Nhất, Mục Nhị rời đi.
Thật vất vả chờ Mục đại thiếu rời đi, Mục Viêm Minh hưng phấn gào thét một tiếng, “Bản thiếu gia cuối cùng có thể đi ra ngoài! Ha ha ha! Nhất định phải đi KTV chơi đùa một bữa thỏa thích!!!”
Mục nhị thiếu cứ như vậy cười cười định đi gọi cho đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, kết quả vừa đi được một nửa, liền thấy mèo đại tiên Lâm Lâm vô cùng thanh cao khí phách như vua chúa đang đứng trên tay vịn ghế salon, dùng đôi mắt màu hổ phách như ngọc lưu ly sâu thẳm mang theo chút tà khí nhìn mình... Nhị thiếu trong nháy mắt suy sụp.
“Khụ cái kia, Lâm Đại, ách Lâm Lâm a, tao định dẫn mày đi một chỗ vui chơi rất khá, thấy sao?”
Mục Viêm Minh bị mèo đại tiên ngó chừng hơi có chút lo lắng, bất quá thử nghĩ xem dù có là yêu quái, nó khẳng định chưa từng đi KTV, nếu vậy thì mình vẫn có thể dụ dỗ nó tới đó!
“Chỗ vui chơi rất khá?” Mèo đại tiên Lâm Lâm rất tùy ý nâng móng lên bắt đầu dùng lưỡi liếʍ.
“Đúng vậy, đúng vậy! Có ăn, có uống có thể chơi đùa, còn có em gái xinh đẹp, biểu diễn đặc sắc quả thực náo nhiệt cũng không thiếu gì a!” Mục Viêm Minh cố gắng dùng những từ ngữ tốt nhất tô điểm cho cái chỗ kia, sau cùng còn thêm một câu: “Đặc biệt chơi rất vui!!!”
Lâm U nhìn nhị thiếu muốn cứng rắn chơi đầu trí cùng mình, cái đuôi ngắn ngủn vung lên, “Ha ha.”
Mục Viêm Minh: “...” Tại sao ngay cả yêu quái cũng ha ha! Hắn có cảm giác chỉ số IQ bị khinh bỉ?!
“Ta cũng biết một chỗ đặc biệt tốt, chỗ đó cũng có sơn hào hải vị, rượu ngon món lạ, quỳnh lâu ngọc vũ, giai nhân khuynh thành, thậm chí thứ gì cậu có thể nghĩ đến, nơi đó cũng sẽ có, cậu có muốn đi xem hay không?” Mèo đại tiên Lâm U chậm rãi từ từ nói ra làm cho Mục Viêm Minh ngứa ngáy trong lòng. Không riêng gì Mục Viêm Minh, ngay cả Mục Ngũ, Mục Cửu, Mục Thập nghe được miêu tả nơi đó xong, cũng sinh ra tò mò với cái chỗ thần kỳ kia.
Mục Viêm Minh có hơi nghi ngờ: “Mày nói là sự thật? Thật sự có chỗ nghĩ gì có đó hay sao?! Nếu quả thật có thì,... ở thành phố B tao không thể nào không biết!”
Lâm đại tiên chậm rãi kéo ba cánh môi của mình, lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Đương nhiên là có cái chỗ kia, ta dẫn cậu đi xem! Sau khi xem xong cậu sẽ cảm thấy vô cùng khϊếp sợ và vui sướиɠ.” Ha ha.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
- Chương 54: Chớ có sờ cái đuôi