Bởi vì có Lâm U, cuộc sống Mục Viêm Khiếu sau khi bị mù hầu như không có biến hóa gì nhiều. Hoặc là nói, không có vì mù mà tạo thành tổn thất lớn hay việc gì không tiện, ngoại trừ mỗi ngày con vẹt này sẽ thỉnh thoảng nói mấy câu làm cho người ta kinh ngạc, ngoài ra Mục Viêm Khiếu cảm thấy cuộc sống cũng không tệ lắm.
Lâm U đối với cuộc sống bây giờ coi như cơ bản vừa lòng, nhìn thấy hắn nhờ Mục Tứ đi mua một cái Laptop đời mới nhất về, Lâm U tiểu gia cảm thấy nếu như không phải là cậu đặc biệt lo lắng tình huống thân thể của mình bây giờ, cậu vẫn có thể vì mắt của Mục Viêm Khiếu mà ở lại một thời gian ngắn. Cậu chưa từng nghĩ tới, làm một con vẹt còn có thể thoải mái vui vẻ hơn làm một con người.
Đương nhiên, nhiệm vụ thiết yếu của cậu hiện tại vẫn là nhanh chóng liên lạc với người trong nhà, về phần những chuyện khác, cũng chỉ có thể thử suy nghĩ lại mà thôi.
Lâm U dùng cả thân thể mình chống đỡ cái máy tính, giằng co hồi lâu mới đem màn hình máy tính điều chỉnh đến vị trí thích hợp, ý nghĩ nhất thời cho rằng làm vẹt thật dễ dàng, thật vui vẻ nhanh chóng biến mất sạch trơn. Đừng nói tới chuyện cậu mở máy tính cũng cần dùng thân thể lăn lộn, chống đỡ, cọ, đυ.ng, sau này tình huống cần dùng tay còn nhiều hơn, tưởng tượng một chút bộ dạng không có tay chỉ có thể dùng miệng hoặc hai cái móng vuốt đi!
Lâm U trong nháy mắt cảm thấy đau khổ vô cùng, như cậu bây giờ so với Mục Viêm Khiếu còn thảm hơn. Mục Viêm Khiếu nhiều nhất cũng chỉ là mắt không thấy gì mà thôi, còn cậu coi như bị chặt mất hai cánh tay rồi! Cái gì? Bạn nói tôi còn có cánh? Nói đùa gì vậy, bạn cho rằng đây là phim hoạt hình Disney sao? Chỉ cần là chim đều có năm ngón tay phủ đầy lông vũ sao? Tôi xỉu, nơi này là thế giới thực, không phải truyện thiếu nhi, lại càng không phải thế giới thần tiên.
Nói cho cùng chuyện có thể an ủi Lâm U nhất chính là, cánh cậu mặc dù không thể phân ra thành năm ngón tay, nhưng vẫn có thể chọt chọt bàn phím, dĩ nhiên không thể bỏ qua công lao của bàn phím mềm mại, nhưng mà có thể dùng cánh chọt chọt dứt khoát như vậy cũng đáng được khen ngợi.
Bây giờ chính là buổi chiều đã hẹn trước của Lỗ Viễn và Mục Viêm Khiếu.
Mục Viêm Khiếu theo lời hướng dẫn của Lâm U ngồi xuống ghế sa lon, trên lỗ tai đeo hai máy trợ thính nhỏ, nghe nói chính là máy ghi âm tài liệu của Mục Nhị. Vốn Mục Viêm Khiếu định để Lâm U bên cạnh cùng nhau chờ Lỗ Viễn tới, Nhưng Lâm U lại vì cái laptop mới mua kia mà sống chết không chịu lãng phí thời gian và tính mạng ở chỗ này, lăn lộn tranh thủ với Mục Viêm Khiếu thật lâu mới làm cho Mục Viêm Khiếu miễn cưỡng đồng ý cho cậu đi chơi game trước, nhưng khi Mục Viêm Khiếu mở miệng gọi, cậu phải tới đây ngay lập tức.
Tuy nói Mục đại boss không cách nào tưởng tượng một con vẹt làm thế nào chơi vi tính mà không phải bị vi tính chơi, nhưng chuyện không bình thường Lâm U có thể làm, Mục Viêm Khiếu đã nghe không ít, cũng không phải chỉ có mình chuyện này. Dù sao mắt không thấy tâm không phiền, Mục đại thiếu tỏ vẻ, sau khi mù cũng chính điểm này làm cho Mục Viêm Khiếu an ủi đôi chút.
Leng keng.
Chuông cửa vang lên, Mục Viêm Khiếu ngồi thẳng người.
Cùng lúc đó, Lâm U thần sắc kích động nhìn websites vừa chuyển qua trang mới, trong lòng vì chuyện lập tức có thể liên lạc với người quen biết mà hưng phấn không thôi.
Lỗ Viễn đi theo Mục Nhất đi vào căn phòng hắn đã âm thầm theo dõi vô số lần, khi hắn lẳng lặng đi tới phòng khách, liền thấy được nam nhân làm cho mình vừa yêu vừa hận kia.
Lúc này Mục Viêm Khiếu tựa vào trên ghế sa lon khép hờ hai mắt, ngũ quan anh tuấn mang theo chút sắc bén được ánh nắng buổi chiều chiếu rọi, liền trở nên ôn hòa hơn. Hai tay của hắn tùy ý đặt trên văn kiện, thỉnh thoảng lay động nhẹ nhàng, hai chân gác lên, tùy ý mà tiêu sái.
“Cậu đã đến rồi?”
Thanh âm trầm thấp ưu nhã như trong trí nhớ vang lên, bộ dạng trước mắt hiện ra y hệt như trong tấm hình của Lỗ Viễn, thu hồi si mê cùng tham lam trong mắt, lộ ra nụ cười ôn nhu: “Nghe nói anh vừa bị tai nạn xe cộ? Hắc hắc, nếu không phải xác định bác sĩ Âu Dương sẽ không gạt tôi, nhìn bộ dạng bây giờ của anh, căn bản tôi cũng không tin anh đã bị mù.”
Lỗ Viễn vừa nói vừa tùy ý đi về phía Mục Viêm Khiếu, hai mắt theo dõi thật chặt chẽ vẻ mặt của Mục Viêm Khiếu, vừa nói: “Chẳng lẽ trên thương trường, không chỉ có ánh mắt của anh mới làm cho người ta khen ngợi, mà ngay cả những chuyện khó khăn cũng đều bị anh coi thường hết rồi? Cái này là muốn người ta phải sống sao bây giờ?”
Mục Viêm Khiếu nghe nói như thế đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được cười một tiếng.
“Đại minh tinh và sinh viên y khoa tài cao đều có thể trêu chọc người khác như vậy sao? Cậu cứ ngồi xuống đi, uống gì để Mục Nhất đi làm cho cậu.”
Lỗ Viễn nghe Mục Viêm Khiếu trả lời trong mắt hiện lên mấy phần kinh ngạc, tuy nói lúc trước hắn đã nghe chính thủ hạ Trịnh Du Hổ và Trần Du Hạc báo cáo, nhưng bây giờ gần gũi tiếp xúc với Mục Viêm Khiếu, hắn vẫn bị sự trấn định và trạng thái tinh thần Mục Viêm Khiếu làm kinh ngạc một chút.
Phương hướng Lỗ Viễn nghiên cứu chủ yếu chính là thuốc làm cho tinh thần sinh ra ảo giác và ma túy, nhưng vỏ ngoài của hắn, là một chuyên gia nghiên cứu các loại thuốc làm cho tinh thần trở nên bình tĩnh. Tuy nói nghiên cứu ngoài mặt chỉ là ngụy trang, nhưng đó cũng là kiến thức chuyên nghiệp có sẵn của hắn, không thể giả bộ trước mặt mắt. Cũng chính vì Lỗ Viễn không phải là gà mờ nên trong tưởng tượng của hắn, cho dù Mục Viêm Khiếu có hành động bình thường, tinh thần ổn định hơn nữa, nhưng trong tiềm thức của hắn, cũng sẽ có lo âu, tức giận, các mặt trạng thái vô cùng tiêu cực.
Nhưng Lỗ Viễn đã tận mắt thấy, nam nhân này không có những cảm xúc như hắn nghĩ.
Điều này thật lạ, hoặc là nói, rất đáng cân nhắc. Lỗ Viễn uống trà Mục Nhất bưng lên, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ. Mục Viêm Khiếu không chỉ có các phương diện đều rất bình thường, thậm chí những cảm xúc tiêu cực so với lúc nhìn thấy hắn ở nước Anh cũng biến mất vài phần.
Nếu như không phải Mục Viêm Khiếu trời sinh có thể tự hóa giải, điều tiết cảm xúc bản thân, nguyên nhân tạo thành kết quả như bây giờ chỉ có một ____ tình trạng tinh thần đã thay đổi. Đơn giản mà nói, hiện tại bên cạnh hắn, nhất định có một thứ, mỗi ngày giảm bớt những cảm xúc tiêu cực của hắn, dần dần làm cho hắn có thể tự mình điều tiết.
Chậc.
Lỗ Viễn kinh ngạc một tiếng, hai mắt dài nhỏ hiện lên vài phần nham hiểm. Có người thậm chí còn nhanh tay hơn hắn? Trong tính toán của hắn, hắn muốn trở thành người điều tiết những cảm xúc tiêu cực này. Dù sao bây giờ cũng là lúc Mục Viêm Khiếu mất cảnh giác nhất, nếu nói thừa dịp yếu thế mà tấn công vào, đây chính là thời cơ tốt nhất. Một khi hắn thành công, hắn có thể khẳng định, sau này Mục Viêm Khiếu sẽ có một khoảng thời gian dài, dựa vào bản năng mà đứng về phía hắn, thậm chí, nếu hành động thích hợp, hắn có thể hoàn toàn thao túng tình cảm của nam nhân này.
Nhưng hắn ngàn tính vạn tính vẫn còn tính sai hay sao? Lỗ Viễn đặt cái ly trong tay xuống. Rốt cuộc là người nào có số mệnh tốt như vậy, lại còn không biết suy nghĩ như thế? Ngàn lần, ngàn lần không nên để cho hắn biết được.
“Sao lại nói là trêu chọc? Đứng trước cái mặt như diêm vương của anh, ai dám trêu chọc anh nữa?” Lỗ Viễn cười khẽ: “Nhưng mà tinh thần của anh đúng là tốt thật, tốt đến tôi cũng phải kinh ngạc. Anh xem, anh còn cùng tôi nói giỡn, đây không phải là tính toán từ trước rồi dụ tôi vào tròng chứ.”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy bật cười lắc đầu, nhưng không nói gì.
“Nói thật, theo kiến thức tôi đã học, tinh thần của anh tốt như vậy nhất định là có người nào đó đến giúp anh giảm áp lực rồi, hơn nữa hiệu quả tương đối tốt, là ai? Mục đại thiếu như anh mà cũng có một bằng hữu tri giao có thể tin tưởng như vậy? Hay là... bạn gái xinh đẹp của anh hả?” Lỗ Viễn mở miệng mang theo vài phần trêu chọc, chỉ là trên mặt hắn không nhìn ra một chút ý tứ trêu chọc nào.
Mục Viêm Khiếu nghe vậy sửng sốt, theo phản xạ nhíu mày: “Ánh mắt tôi không tốt còn tìm bạn gái cái gì? Chờ ngày bị phiền phức đến nhức đầu sao?” Nói xong câu này Mục Viêm Khiếu lại nói: “Tuy nói quả thật có người giúp tôi giảm sức ép... Nhưng mà Lỗ Viễn à, đó cũng không phải bằng hữu của tôi, chính là một tên yêu quái phiền phức.”
Lỗ Viễn nghe Mục Viêm Khiếu trả lời, tay phải từ từ nắm chặt, trên mặt lại không thay đổi:
“Sao? Đại thiếu anh đừng lừa gạt tôi, nếu người nọ thật sự phiền toái, anh làm sao có thể giữ hắn lại bên mình? Đã sớm bị chuyển đi chỗ khác không phải sao?”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy đang muốn mở miệng, chợt nghe từ nơi nào đó truyền đến âm thanh quen thuộc của con vẹt nhà mình, đặc biệt thảm thiết tru lên.
“A a a a______!!! Sao có thể đang bảo trì trang web! Ông trời, đây cũng không phải cái JJ của trang web chết tiệt kia, bảo trì mạng là do ác quỷ địa ngục muốn chiếm lĩnh địa cầu sao!!!”
Lỗ Viễn khϊếp sợ không hiểu được: “?!” Thanh âm nghe rất bệnh thần kinh kia, là chuyện gì đã xảy ra?
Mục Viêm Khiếu im lặng nhức trứng: “...” Quả nhiên vẹt nhà hắn chơi vi tính cũng có thể phát bệnh, nhưng mà, vẹt còn có thể xem trang web? Không biết nó đang xem cái trang web hại người nào nữa.