Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, Diệc Thu phát hiện mình lại ngốc nữa rồi.
Rõ ràng ngày hôm qua hệ thống mới vừa nói, núi Ngao Ngạn dùng thần lực làm kết giới ẩn trong nhân gian, bên trong có một vị thượng thần tên là Huân Trì, đồng thời nuôi một con bạch lộc bốn sừng gây ra lũ lụt mỗi khi nó đi ngang qua, nơi này sao có thể bị một con chó lớn phun lửa đốt trụi được?
Khoan đã!
Chó đen đi chỗ nào đốt chỗ đó, bạch lộc đi chỗ nào lũ lụt chỗ đó?!
Thì ra hệ thống bảo tài thật sự không hề nói lời vô nghĩa, nước có thể khắc chế lửa, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được điều này, vậy tại sao đầu óc của nàng lại chết máy, hoàn toàn không hề nghĩ đến chứ?
Trong nguyên tác U Nghiên vốn đã thích mượn đao gϊếŧ người, bây giờ bản thân nàng không phải đối thủ của Họa Đấu nên chắc chắn sẽ nghĩ ra việc lợi dụng nguồn sức mạnh khác để xử lý nó.
"Hệ thống, hôm qua ngươi nói lộc gây lũ lụt gì gì đó, gọi là gì thế? Nó lợi hại lắm hả? Có lợi hại hơn Họa Đấu không?"
【 Phu Chư là hung thú thượng cổ trong thế giới quan《 Cành Héo Úa 》, thân hình tựa như bạch lộc, mọc bốn sừng, thiện dùng nước, tương truyền nơi nó đi ngang qua đều sẽ xảy ra lũ lụt, bây giờ đã được thượng thần Huân Trì độ hoá, trở thành thần thú bảo vệ núi Ngao Ngạn. 】
Quả nhiên là một kẻ lợi hại, hèn gì U Nghiên đến nơi này, đây rõ ràng không phải tìm chó lớn phun lửa mà là tới tìm bình chữa cháy.
Nhưng đây là nơi ở của thượng thần, U Nghiên thân là Ma tôn Ma giới, cứ nghênh ngang xâm nhập vào nơi này liệu có thích hợp không?
"U Nghiên, vết thương của ngươi còn chưa lành hẳn..." Diệc Thu tiến đến bên tai U Nghiên, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ta thấy nơi này không bình thường, hình như là có tiên nhân cư trú, chúng ta phá cửa đi vào như vậy có phải là hơi..."
Lời còn chưa dứt, Diệc Thu liền thấy cỏ cây chim muông bốn phía dường như đều lặng lẽ hóa thành mực nước, cùng lúc đó, trời đất hoàn toàn biến thành một cuộn tranh thuỷ mặc.
Đó là một bức tranh cuộn tròn dường như có thể cầm tù được vạn vật, mà bên trong bức tranh cuộn trọn ấy chỉ có một vầng sáng màu đen chậm rãi di chuyển như dòng nước.
Một luồng linh lực lớn chợt ập đến từ khắp bốn phương tám hướng, Diệc Thu theo bản năng tới gần sát U Nghiên, lập tức một tay của U Nghiên che chở nàng ra sau, một tay khởi động một kết giới bằng linh lực.
"Yêu ma từ đâu đến, nhiễu sự thanh tịnh của Ngao Ngạn ta?"
Người lên tiếng dò hỏi bước ra từ bên trong bức tranh cuộn tròn lấy trời đất làm giấy, sinh linh làm mực kia.
Hắn lấy ngọc trâm buộc tóc bạc, trên người mặc một bộ áo dài đen, khuôn mặt thanh tuấn, tay không cầm gì ngoại trừ cầm chiếc quạt xếp vẽ rồng không mắt, một thân tiên cốt ngạo nghễ, không giận tự uy.
Cảnh đẹp bên trong tranh, một đầu tóc dài của U Nghiên mất đi màu đen, chỉ còn lại màu đỏ sẫm. Nàng giương mắt nhìn người trước mặt, không nhanh không chậm, bình tĩnh đáp: "Nếu giờ phút này ta đi Thiên giới, lão già Đế Tuấn kia còn phải dùng lễ đãi ta ba phần, ngươi lại hỏi ta là ai? Huân Trì, e là do ngươi sống nhàn hạ quá lâu nên đầu óc cũng trở nên hồ đồ rồi."
"Ngươi dám gọi thẳng tên huý của Thiên Đế? Ngươi là..." Ánh mắt Huân Trì không khỏi ngưng trệ, hắn thấy chiếc roi dài màu xanh quấn chặt trên eo của một tiểu yêu khác, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt hắn lập tức xảy ra biến hoá rất lớn, "Tóc đỏ, đồng tử ánh kim, Xuy Tuyết tiên, ngươi là Ma Tôn U Nghiên?!"
"Lâu rồi hai giới Thiên Ma chưa từng khai chiến, các ngươi đều biết đó là bởi vì ta nhớ đến chút "tình cũ" lúc xưa ở Côn Luân." Khoé môi U Nghiên khẽ nhếch lên, nâng mi cười lạnh, "Sao vậy? Bây giờ ta rời khỏi Ma giới, đến tìm đám tiên thần các ngươi ôn chuyện, các ngươi lại đãi khách như vậy à?"
Mày Huân Trì hơi hơi nhíu lại, do dự mấy giây ngắn ngủi, cuối cùng vẫn giơ tay giữa không trung vẽ ra một kết ấn pháp thuật trong tranh, chỉ một cái chớp mắt, thần lực bốn phía lập tức được thu về.
Tuy rằng ai cũng biết Ma Tôn U Nghiên sẽ không còn bất kỳ "tình cũ" gì với Côn Luân, nhưng sự hoà bình vi diệu giữa hai giới Thiên Ma quả thật đã kéo dài liên tục hơn ngàn năm, nếu không có mười phần nắm chắc sẽ tru sát được ma nữ trước mặt, vậy không nên đắc tội.
Sau một lúc trầm mặc, quạt xếp của Huân Trì lay động, sửa chữa kết giới phía sau U Nghiên hắn mới chắp tay thi lễ với U Nghiên: "Mấy ngàn năm nay núi Ngao Ngạn chưa từng hiện thế, không biết lần này Ma Tôn đến là vì muốn cầu gì?"
"Cuộc sống của thượng thần thật là thảnh thơi." Ánh mắt U Nghiên lần lượt quét ngang qua bốn phía, cười nói, "Nhân gian gặp nạn, thượng thần có quan tâm không?"
Huân Trì bày ra vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Nhân gian có kiếp nạn của nhân gian, nếu không có ma họa giáng thế, tiên thần không thể dễ dàng nhúng tay vào chuyện của nhân gian, đây là phép tắc của Thiên Đạo."
U Nghiên nghe xong, kéo Diệc Thu đang ngơ ngác ở bên cạnh mình về phía trước hai bước, hỏi: "Không biết ở trong mắt thượng thần, ta vào nhân gian này có được tính là ma họa giáng thế không?"
Trong phút chốc Huân Trì không nói nên lời, nhíu mày chăm chú nhìn U Nghiên hồi lâu, dường như muốn tìm tòi ra ý nghĩ thật sự từ trong mắt nàng.
U Nghiên thấy hắn không đáp lời nên cũng không trêu cợt nữa, chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng khẩn trương, hôm nay tới đây ta không hề có ác ý gì cả, chỉ muốn mượn Phu Chư dùng một chút. Đến nỗi lý do là gì, ngươi cũng có thể lý giải thành nhân gian gặp nạn, đám tiên thần các ngươi e ngại phép tắc của Thiên Đạo nên không dám nhúng tay, ma đầu như ta nhìn không được nên rảnh rỗi quan tâm một chút."
"Ta đã nói rất rõ ràng rồi, nhân gian có kiếp nạn của nhân gian, đừng nói là khói lửa chiến tranh hỗn loạn, triều đại thay đổi, cho dù biển cả có hoá thành ruộng dâu thì cũng là sự cho phép của Thiên Đạo, tiên yêu thần ma hoàn toàn không được sử dụng sức mạnh của bản thân nhiễu loạn!" Huân Trì nhíu mày nói, "Ta nói lại lần nữa, Phu Chư sẽ không rời đi nơi này, sức mạnh của nó hơn cả ngươi và ta, đồng thời cũng không thuộc về nhân gian."
"Thần tiên các ngươi đúng thật là ngoan cố." U Nghiên hỏi vặn lại.
"Ma Tôn, xin mời về!" Huân Trì dứt lời, phất tay áo xoay người, khoanh tay rời đi.
U Nghiên đi theo sau hắn, nói: "Nó ở tại trong núi này, ta sẽ đi tìm nó."
Huân Trì hờ hững đáp: "Cho dù ta đồng ý, nó cũng sẽ không đi theo ngươi, với sức mạnh của ngươi, e là không mang nó đi được."
"Nó sẽ đi cùng ta, ta có cách để nó cam tâm tình nguyện đi theo ta." U Nghiên nói, dừng lại bước chân, nhắm mắt bắt đầu thực hiện thuật sưu linh.
"U Nghiên! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?" Huân Trì xoay người dùng linh lực ngăn chặn, cau mày giận dữ nói, "Phu Chư chính là hung thú thượng cổ, sức mạnh của nó không phải thứ ngươi có thể kiểm soát được!"
"Việc này không cần thượng thần Huân Trì phải nhọc lòng." U Nghiên đáp lời, tiếp tục giải phóng linh lực vận dụng thuật sưu linh lần nữa.
Huân Trì càng tức giận, lại một lời không hợp bắt đầu ra tay thêm lần nữa.
Chiếc quạt vẽ hình rồng mở ra, ngay lập tức liền tới gần U Nghiên.
U Nghiên xoay người né tránh, bước chân mới vừa đứng vững thì trong chớp nhoáng, nàng dùng tay trần, không di chuyển nửa bước mà bắt đầu đối diện ra chiêu với hắn.
Vệt mực và u lục linh quang đan xem qua lại, Diệc Thu đứng sững sờ ở bên cạnh, xem đến kinh hồn táng đảm, trợn mắt há hốc mồm.
Người ta thường nói thần tiên đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến cá trong chậu, nhưng nàng đứng ngay bên cạnh cách U Nghiên nửa thước, lúc hai người so chiêu vạt áo bay vào mặt nàng cũng chưa từng bị một chút trầy da nào.
Nhưng không bị thương không đồng nghĩa với việc không hoảng sợ.
Khi U Nghiên rút Xuy Tuyết ra khỏi eo nàng, nàng tựa như một con quay, thân bất do kỷ mà xoay vài vòng, nếu không nhờ linh căn tăng nhiều đặt ra nền móng, suýt chút nữa nàng đã bị ngã lăn quay trên đất rồi.
Giây tiếp theo, cuộc chiến giữa một thần và một ma càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn, Diệc Thu sợ tới mức trốn ra phía sau một cây đại thụ, bắt đầu quan sát với nỗi sợ hãi trong lòng.
Nhìn rồi nhìn, nàng nhớ đến vết thương chưa lành của U Nghiên, nhất thời có chút lo lắng.
Điểu nữ nhân cũng thật là! Chẳng phải là mượn một con bạch lộc đi đánh một con chó thôi hả? Đám tiên thần kia cũng sẽ không mặc kệ sự sống chết của Nhân giới, nói rõ ràng chẳng phải xong việc rồi sao?
Diệc Thu nhịn không được nhảy ra bên ngoài đại thụ, nôn nóng hô lên: "U Nghiên, đừng đánh nữa! Thượng thần Huân Trì, chúng ta không có ác ý, có chuyện gì từ từ nói được không!"
Nhưng mặc cho nàng kêu thế nào, hai người trước mắt vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại. Sau một lúc suy tư ngắn ngủi, Diệc Thu hít sâu một hơi, tụ linh lực vào đôi bàn tay.
Nước miếng phun ra từ trong miệng Dương Đà tiểu yêu, chúng nó ngừng giữa không trung, dưới sự thúc giục linh lực mỏng manh của Dương Đà tiểu yêu, nó bành trướng rồi chia thành vô số ngụm nước miếng, cứ như một cái vòi phun nước, trực tiếp áp sát đến chỗ hai người đang đánh túi bụi.
Đòn công kích yếu ớt như thế đương nhiên không thể gây ra thương tích gì, nhưng cho dù là Huân Trì hay U Nghiên đều nhanh chóng bay ra cách xa hai mét vào khoảnh khắc kia.
Diệc Thu có thể đọc hiểu được sự ngạc nhiên trong mắt bọn họ.
Bởi vì sự ngạc nhiên ấy giống y hệt như lời phỉ nhổ trong lòng nàng.
—— Ây! Sao trên đời này lại có một cách tiến công ghê tởm như vậy chứ!"Ừm, à thì..." Diệc Thu gãi gãi đầu, chớp mắt nói, "Các ngươi đừng đánh nữa!"
Giờ này khắc này, U Nghiên và Huân Trì ít nhất cũng cách xa năm mét, trận đánh tuy tạm thời gác lại nhưng ai cũng không chịu buông vũ khí trong tay xuống.
"Có chuyện gì từ từ nói!" Diệc Thu lên tiếng, vội vàng tiến lên giữ chặt tay U Nghiên, khuyên, "U Nghiên, có chuyện gì từ từ nói, cái gì cũng phải thương lượng rõ ràng!"
"Ta đã từ từ nói rồi." Mắt U Nghiên lộ ra vẻ khinh thường, rũ mi sửa lại vạt áo, bình tĩnh nói, "Do hắn ra tay trước."
Huân Trì nói: "Ta không biết Ma Tôn rốt cuộc yêu cầu điều gì, nhưng Phu Chư đã chọn ở đây lâu dài, vì thế ta phải bảo vệ nó một đời bình an."
U Nghiên hỏi lại: "Kể cả việc Họa Đấu đi vào thế gian lần nữa?"
"Cái gì!" Nghe vậy, vẻ mặt Huân Trì biến đổi lớn, tay cầm quạt không tự giác siết chặt vài phần, "Không thể nào..."
"Không thể nào?" U Nghiên khẽ cười một tiếng, duỗi cánh tay từng bị Họa Đấu gây thương tích, dùng linh lực ép độc còn sót lại của thiên hỏa ra.
"Đây là..."
"Sức mạnh của Họa Đấu, có lẽ ngươi cảm nhận được." U Nghiên nói, thu linh lực về, nhàn nhạt nói, "Nửa tháng trước, ta gặp nó ở Vu Châu, đến nay nội thương vẫn chưa lành, nếu không chỉ dựa vào một mình ngươi cũng xứng ta ra tay?"
Huân Trì do dự một lát, nhíu mày trả lời: "Việc này không cần Ma Tôn phải nhúng tay, lại càng không nên tìm Phu Chư... Nếu nhân gian gặp nạn, ta sẽ báo cho Thiên giới, mời Ma Tôn về cho!"
"Nè, thần tiên như ngươi bị gì thế? Không phải nói "ma họa giáng thế" là có thể nhúng tay vào việc của nhân gian sao?" Diệc Thu nhíu mày hỏi, "Họa Đấu kia hung ác như thế, cứ để mặc nó ở nhân gian, ắt sẽ thành mối họa! Bọn ta chỉ muốn mượn bạch lộc dùng một chút, sao lại nhỏ mọn vậy chứ?"
"Nếu vết thương của Ma Tôn chưa lành nên về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm cho thỏa đáng, đừng lặp đi lặp lại ép ta ra tay tiễn khách!"
"Huân Trì." Giọng của một thiếu nữ vang lên từ phía sau, mềm nhẹ mà lại linh hoạt kỳ ảo, tựa như chìm vào cảnh trong mơ.
Huân Trì im lặng, nhắm mắt nặng nề thở dài một hơi.
Diệc Thu vội vàng nhìn sang.
Chỉ thấy một con bạch lộc từ trong rừng đi ra, đầu có bốn sừng, cơ thể tựa như có một lớp ánh sáng trắng bao quanh, ưu nhã tinh khiết không gì sánh được.
Nó nói ——
"Huân Trì, hai ngàn năm trước, nếu ta lựa chọn đối mặt, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ khác."
"Lúc này đây, ta không thể trốn tránh được nữa..."