Cửa sổ đóng chặt khiến căn nhà gỗ nhỏ trở nên tối tăm, ánh sáng duy nhất trong phòng chính là vầng sáng u lục được U Nghiên dùng để ngăn cản không khí lạnh, nó mỏng manh đến độ khó mà nhìn thấy.
Nhưng Diệc Thu vẫn dựa theo ánh sáng yếu ớt ấy để nghiêm túc ngóng nhìn U Nghiên bên cạnh mình.
Nàng thấy đôi mắt của U Nghiên chứa đầy hoang mang, đó là sự hoang mang về tương lai.
Thử đặt mình trong hoàn cảnh khác, nếu nàng cũng trưởng thành từ hai bàn tay trắng, nếu một ngày nào đó có người bước đến trước mặt nàng và nói trong tương lai nàng sẽ trở nên thế nào, mà ở trong tương lai đó nàng có được rất nhiều rất nhiều thứ, thế nhưng vẫn luôn cô độc đến mức chỉ có một người làm bạn. Có lẽ, nàng cũng sẽ nghĩ rằng ——
Ta muốn tương lai này làm gì?Nhưng rồi tất cả cũng không tệ giống như những gì U Nghiên nghĩ.
Suy nghĩ mất một lúc, tiểu Dương Đà mới mạnh dạn nhích lại gần U Nghiên hơn.
Nàng có thể cảm nhận được vào khoảnh khắc mình đến gần, cơ thể U Nghiên bất giác run nhè nhẹ, nhưng cuối cùng lại bởi vì đoạn hồi ức gắn bó làm bạn trong quá khứ nên cũng không thẳng thừng đẩy nàng ra.
Nàng dùng bộ lông trắng mềm khẽ chạm vào người U Nghiên, sau đó nhỏ giọng nói với U Nghiên bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải đâu U Nghiên, tương lai của ngươi cũng không tệ như trong tưởng tượng của ngươi. Ngược lại, nó rất tốt đẹp, khiến người ta vẫn luôn hướng đến, tựa như ngươi của tương lai vậy."
"Có lẽ, trước khi ta đến, ngươi vẫn luôn lẻ loi một mình. Nhưng điều đó không phải bởi vì người ta sợ hãi hay là chán ghét ngươi, cũng chẳng phải vì không ai cần ngươi, mà là vì ngươi kháng cự việc người khác tiếp cận, theo bản năng trốn tránh những điều tốt đẹp trên thế gian." Diệc Thu thủ thỉ, nhẹ nhàng cọ vào trán U Nghiên.
U Nghiên nhíu mày né tránh thì chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của tiểu Dương Đà.
"Ngươi xem, chẳng hạn như bây giờ." Diệc Thu hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt dịu dàng ấy tựa như mang theo vài phần không đành lòng, "U Nghiên, trên đời này không có đêm dài không ánh sáng. Ở quê quán của ta, nó được đặt tên là cực dạ, cực dạ không có ban ngày nhưng sẽ có cực quang."
"Cực quang?"
"Ừm, có lẽ ngươi chưa từng nghe qua!" Tiểu Dương Đà kiêu ngạo ngẩng cái đầu xù lông lên, "Đó là thứ ánh sáng sẽ xuất hiện ở trên bầu trời đêm, nó rất đẹp, nó tựa như là, tựa như..."
"Tựa như gì?"
Diệc Thu cố gắng suy nghĩ, tiếp tục nói: "Tựa như linh lực của ngươi, phân tán ở trong bầu trời đêm, lượn lờ như khói, như sương..."
Ánh mắt U Nghiên trở nên ảm đạm hơn: "Cái đó không đẹp."
Diệc Thu cau mày, cãi cọ: "Rõ ràng nó rất đẹp!"
"Linh lực của ta là điềm xấu, ngươi cũng nói ta ở tương lai... Là ma."
"Vậy thì sao chứ!" Diệc Thu phản bác, lắc đầu, thành khẩn nói, "Ta có một người bạn, nàng nói với ta rằng yêu linh trên thế gian đều có thể tu tiên, tiên thần bầu trời cũng có thể đọa ma. Tất cả vạn vật không có thiện ác, từ trước đến nay luôn ở trong tâm, người khác không có quyền đánh giá! Sức mạnh cũng vậy, có mạnh có yếu, quan trọng là dùng ở đâu —— dùng để bảo vệ thì nó là thiện, dùng để hủy diệt thì nó là ác."
Nói xong, nàng đưa cái đầu xù xù lông của mình đến trước mặt U Nghiên, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, nghiêm túc nói: "Người bạn ấy không những là bạn của ta mà còn là bạn của ngươi!"
"Bạn của ta? Ta..."
"Đúng vậy, ngươi cũng có bạn bè. Nàng tên Giang Vũ Dao, cơ mà đây chỉ là tên của nàng khi ở nhân gian, thân phận thật sự của nàng chính là Thần Thụ Phù Tang của biển xanh, thần nữ Thiên giới." Tiểu Dương Đà nói, "Nàng biết ngươi là ma nhưng chưa từng căm ghét ngươi, không những chưa từng căm ghét mà nàng còn trải qua sinh tử với chúng ta, cho dù đối mặt với nguy hiểm cận kề cũng chưa từng bỏ chúng ta lại."
"Không chỉ có nàng, mà chúng ta còn có những người bạn khác!" Nói đến đó, Diệc Thu nhoài người ngồi dậy, duỗi cơ thể lẫn tứ chi xong mới tiếp tục nói.
Nàng nhắc đến tiểu trư chân bị nàng phun nước miếng đồng thời cũng bị U Nghiên đán gãy chân, nhắc đến vị thượng thần và bạch lộc ở toà núi Ngao Ngạn, kể chuyện mọi người đối mặt với chó đen Hoạ Đấu, cứu người của Tiên Lộc Môn.
Nàng kể với giọng nói đầy cảm xúc, U Nghiên bất giác ngồi dậy, chăm chú lắng nghe.
Khi tiểu Dương Đà kể xong mọi chuyện, trong mắt thiếu nữ cuối cùng cũng lóe lên một tia hướng về tương lai.
Nàng ôm hai gối trầm tư hồi lâu, nhịn không được bèn hỏi một câu: "Những lời ngươi nói đều là thật ư?"
"Đương nhiên là thật rồi!" Diệc Thu chắc chắn, đột nhiên nhảy xuống giường, chạy đến trước cửa, sau đó đẩy cửa phòng, đi ra ngoài đón gió tuyết, xoay người hô to với U Nghiên một tiếng, "Ngươi ra đây nhìn xem!"
U Nghiên sửng sốt vài giây, thấy tiểu Dương Đà vừa đứng ở trong gió run bần bật, vừa bướng bỉnh lớn tiếng thúc giục nàng, nhất thời sợ tiểu gia hỏa kia lại bị cảm lạnh nên đôi chân trần bèn vội đuổi theo.
Nàng cúi người ôm lấy tiểu Dương Đà, trên mặt treo vài phần không vui, một lòng muốn kéo về phòng.
Thế nhưng vào giây kế tiếp, theo ánh mắt tiểu Dương Đà, nàng nhìn về nơi phủ đầy tuyết trắng xóa ở xa xa.
Tuyết vẫn rơi dày đặc trên núi Côn Luân, ấy thế mà bầu trời đêm nay lại có một vầng trăng bạc treo trên cao.
Những ngọn núi phủ đầy tuyết phản chiếu ánh trăng sáng, rõ ràng là ban đêm nhưng lại sáng tựa bình minh, đất trời đều là ánh trăng bạc.
Vào lúc ấy, lòng nàng không kìm nổi sự chấn động.
Trên đời này, thật sự không có đêm dài không ánh ư?
"Ngày đầu tiên đến nơi này, ta đã cảm thấy màn đêm ở đây rất đẹp..." Diệc Thu nhẹ giọng nói, "Nơi đây có rất nhiều ngôi sao, cũng rất sáng; dòng sông nơi đây tựa như ngân hà, ban đêm có ánh sáng dịu nhẹ; nơi này còn có bướm phát sáng, vào đêm chúng nó sẽ bay giữa những bụi hoa, đẹp hơn cả ánh sáng do đom đóm tạo ra ở nhân gian."
"Còn có tuyết rơi ban đêm, ngươi thấy đẹp không?" Tiểu Dương Đà hỏi, xoắn cổ nhìn U Nghiên đang cúi người ôm nàng ở đằng sau.
Nào ngờ một cơn gió lạnh thổi qua, chóp mũi trở nên đau xót khiến nàng không nhịn được mà hắt xì một cái thật to vào mặt U Nghiên.
U Nghiên lập tức nhắm mắt lại bởi nước mũi của cú hắt kia văng đến.
"Xin, xin lỗi..." Tiểu Dương Đà muốn duỗi tay hỗ trợ lau đi, ngặt nỗi cơ thể đang bị U Nghiên ôm lấy, nhất thời có chút không thể động đậy, đành phải dụi dụi lung tung trên mặt U Nghiên bằng vùng lông trên đầu mình.
"Ngươi..."
"Làm càn, làm càn... Là ta đi quá giới hạn!" Diệc Thu vội vàng rụt đầu lại, nhìn U Nghiên cầu xin tha thứ.
Trong cơn tuyết lớn, thiếu nữ ôm Dương Đà, các nàng vẫn giữ nguyên tư thế xấu hổ ấy.
Không biết qua bao lâu, cặp mày đang nhíu lại của U Nghiên dần dần giãn ra, nàng đột nhiên cười một tiếng, ngồi phịch lên trên nền tuyết, dùng sức ôm chặt tiểu Dương Đà trong lòng mình.
Diệc Thu thấy vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cũng nở nụ cười.
Nhưng chưa cười bao lâu nàng đã bị U Nghiên túm về phòng.
"Bị bệnh nên tránh ra ngoài gặp gió." Nói rồi, U Nghiên đóng cửa phòng lại.
Diệc Thu hít hít cái mũi, ngoan ngoãn nhảy lên trên giường.
Giây tiếp theo, có thứ gì đó che khuất hai mắt nàng, nàng giãy giụa để thoát ra, sau đó phát hiện thứ đang khoác trên người chính là xiêm y của U Nghiên.
"Ngươi, ngươi không lạnh hả?" Tiểu Dương Đà hỏi, thấy U Nghiên chỉ mặc một bộ áo mỏng, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.
"Ta có linh lực hộ thể." U Nghiên giải thích, xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng tựa vào vách tường lạnh lẽo.
Diệc Thu suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể dựa vào ta, tựa như lúc trước... Ta rất ấm áp, thoải mái hơn việc dựa tường."
"Ta không quen." U Nghiên trả lời, đôi mắt nhắm lại.
Diệc Thu không nói nữa, nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng, chui vào xiêm y ấm áp kia.
Hai mắt nàng nhắm chặt, đang ấp ủ cơn buồn ngủ thì bất chợt cảm nhận được động tĩnh của thiếu nữ bên cạnh mình.
Chẳng mấy chốc, nàng bị một bàn tay ôm vào lòng.
Xời, có loài chim miệng thì nói không quen thế mà mấy giây sau đã vả mặt mình rồi...
"Dê nước miếng." U Nghiên đặt tay lên lưng tiểu Dương Đà, vừa vuốt nhẹ vừa hỏi, "Ta và ngươi quen nhau bằng cách nào?"
Sao lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này rồi?
"Nên nói sao đây nhỉ?" Diệc Thu nghiêm túc suy nghĩ, chép miệng nói, "Giống hiện tình trạng hiện tại của chúng ta."
"Tình trạng hiện tại của chúng ta? Ý ngươi là sao?" U Nghiên khó hiểu, ánh mắt hiện lên sự tò mò.
"Kiểu như ta vốn dĩ không thuộc về nơi này, nhưng chợt có một ngày, ta bị một sức mạnh kỳ lạ đưa đến bên cạnh ngươi, trở thành linh sủng của ngươi." Diệc Thu trả lời, không khỏi lắc đầu, "Nói thêm nữa chỉ toàn là nước mắt, ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đến bên cạnh ngươi, đó là việc ngoài ý muốn. Bởi vì ta không trở về được nên đành phụ thuộc vào ngươi."
"Tại sao ta lại thu nhận ngươi?"
"Có lẽ do ta đặc biệt." Nói xong, đầu Diệc Thu cố nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, xác định mình trả lời không sai, "Ở nơi này các ngươi không có Dương Đà cho nên ta rất đặc biệt, bởi vì rất đặc biệt nên ta bị bắt đến Ma giới, sau nhiều lần qua tay mới thành món quà nhỏ để người khác dâng lên nịnh bợ ngươi... Cứ thế, ta biến thành sủng vật của ngươi."
"Thế tại sao ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy?"
"Có lẽ, có lẽ là do... Ta rất đặc biệt..." Diệc Thu không chắc chắn lắm.
U Nghiên lắc đầu: "Ta cũng rất đặc biệt, nhưng không có ai tốt với ta."
Diệc Thu: "......"
U Nghiên lại nói: "Khắp tam giới có quá nhiều sinh linh đặc biệt, như những cái tên mà ngươi đã kể với ta chẳng hạn, Kim Ô Phù Tang, Phu Chư Họa Đấu, tất cả đều là độc nhất vô nhị... Tại sao ta lại tốt với ngươi?"
Diệc Thu: "......"
Tuyệt vời, chủ đề đã chuyển ngược về lúc đầu.
"Ta rất tò mò."
"Ngươi cứ nói thẳng ta không xứng là được mà."
"Không có, ta chỉ muốn biết lý do tại sao.. Tại sao ngươi nhỏ yếu và bình thường như vậy, nhưng mỗi lần chỉ cần ở bên cạnh ngươi, ta đều cảm thấy..." Nói đến đây, U Nghiên hơi tạm dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói, "Chỉ cần ở bên cạnh ngươi, ta đều cảm thấy... Rất vui vẻ."
Diệc Thu trầm ngâm một lát, nói: "Có lẽ do ký ức ở ngoài giấc mơ đang quấy nhiễu." Sau đó nàng lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Ngay từ đầu ngươi cũng không đối xử tốt với ta, lúc mới vừa gặp ta ngươi đối xử tệ với ta lắm."
"Tệ đến mức nào?"
"Cực kỳ tệ!" Nhắc đến việc này, Diệc Thu siêu tức giận, "Lúc ấy ngày nào ngươi cũng làm ta sợ! Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi liền lấy độc dược để dọa ta, ngươi búng trán ta, ngươi còn bỏ gia vị nguyên liệu vào trong thùng ngâm chân của ta! Ngươi còn, ngươi còn dùng roi lôi ta xuống giường, ngoài ra còn dùng chân đá ta xuống giường, đi đường xa thật xa vẫn cứ khăng khăng để ta tự đi bộ, không những không muốn cõng ta mà còn châm chọc ta không xứng!"
Tiểu Dương Đà kể hết một làu mới thở hồng hộc, vặn đầu sang chỗ khác chỉ chừa cho U Nghiên một cái ót màu trắng.
"Diệc Thu." U Nghiên nhẹ giọng gọi tên nàng.
"......" Tiểu Dương Đà vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi tủi hờn nên chẳng hề cho bất kỳ lời đáp lại.
"Diệc Thu?"
"Gì hả..." Tiểu Dương Đà nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, người phía sau ôm nàng chặt hơn.
Nàng tiến sát đến bên lỗ tai nhòn nhọn của tiểu Dương Đà, thấp giọng gọi thêm một lần nữa: "Diệc Thu..."
Không chờ Diệc Thu đáp lại đã nói ra câu sau.
"Ta muốn nhớ lại ngươi."
- ---o o----