Ừ, tớ không sao, chú và dì Hi Lợi Á đã cứu tớ, chú ấy cũng giúp tớ tìm thấy cậu." Thời Tịch nói xong, bé nhớ ra điều gì đó, quay lại vui vẻ cảm ơn Á Khắc Tư, "Cảm ơn chú."
"Không có chi," Á Khắc Tư nói.
Thời Tịch nghiêng đầu: "chú."
Á Khắc Tư khó hiểu nhưng vẫn quỳ xuống ngang tầm mắt Tiểu Ấu Tể.
Thời Tịch tiến tới hôn vội lên má hắn, đôi mắt cong cong: “Cảm ơn chú.”
Á Khắc Tư:…
Ngũ Ngũ:……
Á khắc tư cả người đều cứng lại.
“Chú đã giúp cháu, đây là quà cảm ơn,” Thời Tịch ngây thơ cười, “Ngũ dạy Cháu điều này.”
Cơ thể của Thời Tịch khi phát bệnh sẽ rất đau đớn. Mỗi lần bé ngoài, Ngũ Ngũ đều mang thuốc đến cho bé, bé lại phát hiện cơ thể Ngũ Ngũ lại thiếu đi thứ gì đó.
Tuy còn nhỏ nhưng bé mơ hồ biết rằng rất khó có thể đổi loại thuốc mình đang uống. Mỗi lần thay thuốc, cơ thể Ngũ Ngũ sẽ mất đi một bộ phận, bé cảm thấy rất khó chịu.
Ngũ Ngũ nói với bé: "Tớ sẽ không đau đâu, Tịch Tịch, đừng buồn. Nếu cậu muốn cảm ơn tớ, hãy hôn tớ và tớ sẽ ổn thôi."
“Thật sự?”
“Thật sự.”
Kết quả là Tiểu Ấu Tể đã hiểu rằng khi cảm ơn người khác thì nụ hôn được coi là lời cảm ơn.
Á Khắc Tư nghe xong lời nói của cô mới tỉnh táo lại, ngón tay cử động, cuối cùng kiềm chế không chạm vào má mình. Hắn nhìn tiểu Ấu Tể gầy gò nói: "Đừng làm như vậy nữa, không tốt."
“Tại sao?” Đôi mắt xanh vàng của Thời Tịch tràn đầy vẻ khó hiểu.
Á Khắc Tư nhìn thấy đôi mắt trong trẻo đó, nhất thời không nói nên lời. Hắn không thể nói với đứa trẻ này rằng loại hành vi này chỉ thường được các bé gái thực hiện.
Nhưng điều này sẽ đã kích đứa trẻ.
Ngay tại thời điểm Á Khắc Tư còn chưa nói nên lời, Ngũ Ngũ trong l*иg giam kêu lên: "Tịch Tịch, Tịch Tịch!"
Sự chú ý của Tiểu Ấu Tể lập tức bị hấp dẫn, Á Khắc Tư thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thời Tịch vươn tay muốn chạm vào Ngũ Ngũ, lại phát hiện nó bị một bức tường trong suốt chặn lại. Bé có chút khó hiểu, sờ thêm mấy lần nữa, bức tường ánh sáng phát ra tiếng lách cách.
Bé chớp mắt vài lần và vô thức nhìn Á Khắc Tư đang giữ l*иg giam.
Có người bước tới mở lòng giam nhỏ ra, Ngũ Ngũ nhảy vào tay Thời Tịch.
Thời Tịch cẩn thận nhìn xem, trong lòng có chút buồn bực: "Ngũ Ngũ, cậu càng ngày càng thêm hỏng nặng."
Ngũ Ngũ đứng thẳng lên và nói: "Không sao đâu. Điều này sẽ khiến tớ dường như có cảm giác thăng trầm trong cuộc sống và khiến tớ trở nên hấp dẫn hơn."
Thời Tịch hoàn toàn không hiểu nó nói gì.
Hi Lợi Á đi tới nói: "Thời Tịch, bệnh của cháu vừa mới tốt lên, đứng lâu không được, trở về giường nằm đi."
Thời Tịch cảm thấy mình rất có khí lực, nhưng lại không có cự tuyệt, dùng thanh âm trong trẻo đáp lại: "Được."
Nói xong, bé ôm Ngũ Ngũ vào phòng trị liệu, đến bên giường, đặt Ngũ Ngũ lên giường rồi dùng tay chân trèo lên giường.
Các động tác có phần vụng về và trông rất dễ thương.
Hi Lợi Á: “Thiếu tướng, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.”
Á Khắc Tư nhìn đi chỗ khác và nói, "Ừ."
“Đây là báo cáo kiểm tra tôi vừa hoàn thành cho Thời Tịch,” Hi Lợi Á mở bộ não quang học và đọc ra từng kết quả báo cáo.
"Có chút kỳ lạ, báo cáo trước đó cho thấy Thời Tịch có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng báo cáo hiện tại lại cho thấy Thời Tịch chỉ bị suy dinh dưỡng, không có vấn đề gì, cũng không phát hiện ra khuyết tật di truyền."
Ánh mắt Á Khắc Tư rơi vào màn hình não quang học, hắn cau mày: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"