Chương 8: Ta Đánh Ngươi Thì Sao

Hôm qua, khi nhìn thấy lão đại của họ hắn đã bỏ chạy. Con quái vật này không có gì phải sợ cả.

Nhìn thấy Thời Tịch đứng ở nơi đó không nhúc nhích, đứa lớn nâng cằm, hung hăng đi tới chỗ Thời Tịch, hung hăng nói: "Này, mày có nhặt được gì không? Đưa đây."

Thời Tịch cau mày nói: "Tao không có nhặt được cái gì."

Nói xong bé quay người định rời đi và tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó ở nơi khác.

Không ngờ, cậu nhóc kia đã túm lấy chiếc bao tải nhỏ của bé và ngạo nghễ nói: “Để túi của mày lại, nếu không tao sẽ đánh mày… Ôi!”

Lời còn chưa dứt, Thời Tịch đã húc người vào đầu hắn một cái, đau đớn làm hắn lùi lại mấy bước.

Hắn khó tin che cái trán đau nhức của mình, mở to mắt: "Mày dám đánh tao?"

"Tao đánh ngươi thì sao?" Thời Tịch vỗ vỗ cái bao tải nhỏ của mình nói.

Bao tải nhỏ này là Ngũ Ngũ tự mình làm ra cho bé, làm sao có thể đưa cho hắn được.

“Mày muốn đánh nhau,” đứa lớn nắm chặt tay phải thành nắm đấm như muốn đánh Thời Tịch.

Thời Tịch cũng không sợ hãi, thường xuyên xảy ra xung đột với những đứa trẻ khác, Cô Bé giàu kinh nghiệm và nhanh nhẹn, Bé dễ dàng né được nắm đấm của đứa lớn và đá mạnh vào giữa hai chân của đứa lớn.

"A!!!"

Vẻ mặt của đứa lớn vốn đầy kiêu ngạo lập tức trở nên méo mó. Hắn ta che chỗ đau và cuộn tròn lăn lộn trên mặt đất.

Thời Tịch hừ lạnh một tiếng, Ngũ Ngũ đã nói với bé rằng trong lúc đánh nhau, tốt nhất là đánh trúng điểm yếu, một chiêu chí mạng.

Bé quay lại nhìn đứa trẻ còn lại đang sững sờ tại chỗ.

Hắn bắt gặp ánh mắt của Thời Tịch, theo bản năng lùi lại một bước, sau đó hắn cảm thấy không cam lòng và có chút sợ hãi, vì thế lấy hết can đảm hét lên: “Lão đại, lão đại của bọn tao sẽ không buông tha cho mày.”

Thời Tịch nhanh chóng bước tới gần, dùng hai tay ôm mặt cậu bé và húc đầu vào đầu cậu bé trước khi cậu kịp phản ứng.

"À!"

Tiếng la hét vang lên.

Sau khi chăm sóc hai đứa trẻ, Thời Tịch nhìn hai đứa trẻ, dùng giọng uy hϊếp nói: “Nếu bọn mày lại xuất hiện trước mặt tao, tao sẽ ăn thịt bọn mày.”

"Tao là quái vật ta có thể ăn thịt người."

Nói xong, bé lộ ra hai hàng răng trắng.

Cô bé rất gầy, với đôi má hóp và xương lồi ra, đôi mắt xanh vàng, miệng há hốc và vẻ mặt hung dữ thực sự đáng sợ.

Hai đứa trẻ cũng sợ bị đánh, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng khiến bọn chúng sợ hãi, la hét bỏ chạy.

Thấy bọn chúng bỏ chạy, Thời Tịch cúi người nhặt chiếc bao nhỏ dưới đất lên, chuẩn bị tiếp tục lục lọi đồ đạc.

"Phụt!"

Một tràng cười chợt vang lên.

Thời Tịch dừng lại, quay người nhìn chung quanh thì phát hiện một người đàn ông xuất hiện trên núi rác.

Người đàn ông mặc bộ đồ cơ giới bó sát màu đen, một tay che miệng, đầy hứng thú nhìn Thời Tịch gầy gò.

Thời Tịch nhanh chóng đánh giá người đàn ông, ánh mắt bé dừng lại trên đôi giày da đen của hắn ta một lúc, sau đó nhanh chóng rời đi, quay người bỏ đi.

Anh chàng này là anh chàng đã bất tỉnh bên đường ngày hôm qua Anh chàng hôn mê bên đường = kẻ xấu.

"Này, đừng đi." Người đàn ông nhìn thấy Thời Tịch sắp rời đi liền nhanh chóng đuổi theo.

Thời Tịch giả vờ không nghe thấy, bước chân nhanh hơn.

Người đàn ông cao và có đôi chân dài.

Người của Thời Tịch nhỏ chân ngắn.

Một bước của người đàn ông là ba bước của cô bé.

"Nhóc con, đừng chạy, anh muốn hỏi em một việc." Người đàn ông nói.

Thời Tịch cố gắng khiến mình bước đi nhanh hơn.