Thời Tịch không hiểu cái gì là ô nhiễm, nhưng là bé biết sinh bệnh sẽ rất khó chịu, bé trước kia thường xuyên sinh bệnh, còn sẽ rụng long, uống thuốc do Ngủ Ngủ mang về cũng sẽ khó chịu.
Bé không muốn bị bệnh lần nữa.
Dưới sự hướng dẫn của Ngũ Ngũ, Thời Tịch đã tìm những tấm gỗ và xây một ngôi nhà nhỏ đủ lớn để cô bé nghỉ ngơi.
Khi Thời Tịch trở lại căn nhà nhỏ của mình, mặt trời đã lặn về tây, ánh chiều tà đem thân ảnh của bé kéo đến thật dài.
Sau khi trở về nhà, Thời Tịch đầu tiên mang dung dịch dinh dưỡng cùng bánh mì cất giấu, sau đó tưới ba chậu đất bên ngoài ngôi nhà nhỏ.
Nguồn nước ở trên hành tinh rác thải rất quý giá, rác thải chiếm 80% diện tích hành tinh, đại bộ phận nguồn nước đều bị ô nhiễm, tưới nước cho chậu hoa là Ngũ Ngũ chỉ cho Thời Tịch làm, đơn giản là để lọc không khí.
Thời Hi ngồi xổm bên cạnh chậu hoa vỡ, mắt trông mong nhìn bùn đất đen nhánh, nghiêng đầu hỏi: "Khi nào thì những loại rau này sẽ nảy mầm?"
"Chắc là trong vòng vài ngày tới," Ngô Ngũ không chắc chắn nói.
Thời Tịch ánh mắt hơi sáng lên: "Thật sự."
"Nếu như có thể sinh trưởng bình thường." Ngũ Ngũ bổ sung.
Hành tinh này bị ô nhiễm nghiêm trọng, trong đất cũng không có chất dinh dưỡng. Mặc dù những hạt giống đó rất tốt nhưng không biết liệu chúng có thể nảy mầm trong môi trường như thế này hay không.
Sức khỏe của Thời Tịch không được tốt lắm, đang trong giai đoạn trưởng thành nên cần rất nhiều chất dinh dưỡng.
Có một số cách kiếm tiền trong hành tinh rác thải này, chẳng hạn như nhặt rác, săn thú và nhiều cách khó có thể miêu tả cho tiểu ấu tể nghe được.
Thời Tịch tuổi tác còn nhỏ, nhặt rác thải không thể so được với những người trưởng thành. Đi săn thú tinh sao, chính là tới cửa cấp thú tinh đưa đồ ăn.
Ngủ Ngủ suy nghĩ kỹ và quyết định để Thời Tịch trồng rau. Rau xanh có thể đổi được rất nhiều thứ tốt.
Thời Tịch chưa từng nhìn thấy rau củ, nhưng cô bé tin tưởng lời nói của Ngũ Ngũ
Vì vậy, khi Thời Tịch nhặt mấy chậu hoa vỡ, đào đất, gieo hạt giống Ngũ Ngũ đưa, chăm sóc cẩn thận và mong chờ ngày hạt giống nảy mầm.
Khi màn đêm buông xuống, Thời Tịch bất đắc dĩ trở về căn nhà nhỏ của mình và lấy ra chiếc bánh mì cô bé nhặt được hôm nay đếm tổng cộng có năm miếng.
Những lát bánh mì đã trở nên khô và cứng, khi cắn vào sẽ phát ra âm thanh.
Thời Tịch cảm thấy nó có mùi thơm nhẹ, ngòn ngọt.
Ngũ Ngũ nói đó là mùi lúa mì và đường.
Thời Tịch rất thích nó.
Ăn xong, theo thường lệ Ngũ Ngũ dạy nàng học đếm và viết chữ, học được một hồi, nhịn không được đánh ngáp một cái. Hôm nay, đi bộ một ngày cô bé cũng mệt mỏi.
Sàn nhà nhỏ đầy giẻ rách mà Thời Tịch nhặt được từ bãi rác, cô bé dụi mắt và nói với Ngũ Ngũ: "Ngũ Ngũ, chúc ngủ ngon."
Nói xong, cô bé nằm xuống, cuộn tròn thành một quả bóng và ngủ thϊếp đi.
Nửa đêm, tiểu ấu tể còn đang ngủ say chiếc mũ lưỡi trai vẫn luôn mang trên đầu rơi xuống, lộ ra mái tóc ngắn màu bạc màu và một đôi lông xù xù.
Ngũ Ngũ nhìn cô bé đang lăn lộn trên mặt đất, duỗi bàn tay kim loại mảnh khảnh ra, kéo chiếc chăn bông rách nát bên cạnh đắp cho bé, chính mình dựa vào người cô bé, an an tĩnh tĩnh.
Thời Tịch, năm tuổi lẻ hai tháng, là con lai giữa người và mèo, đã phải vật lộn để sinh tồn trên hành tinh rác thải này cùng với người bạn đồng hành là người máy Ngũ Ngũ.
206 từng là một hành tinh có tài nguyên khoáng sản, cảng không gian của nó có vô số giao dịch phi thuyền và mậu dịch phi thuyền. Thật đáng tiếc vào năm mươi năm trước tài nguyên đã bị khai thác sạch sẽ, tài nguyên bị hao tổn và cạn kiệt cho nên nó đã bị bỏ hoang.