Chương 23: Cảm Ơn Chú

Hi Lợi Á phục hồi tinh thần và mỉm cười với bé, "Cháu vẫn khỏe mạnh, đừng lo lắng."

Cô không hề nói dối. Kết quả của những báo cáo kiểm tra này cho biết cơ thể của Thời Tịch rất tốt và rất khỏe mạnh.

Hi Lợi Á thậm chí còn nghi ngờ liệu có sai sót khi cô giúp Thời Tịch kiểm tra trước đó hay không.

Lúc này, ngoài phòng bệnh vang lên một thanh âm tức giận: "Ngươi kẻ bắt cóc, kẻ buôn người, ngươi thật vô liêm sỉ!"

Hi Lợi Á chưa kịp phản ứng, ánh mắt Thời Tịch chợt sáng lên khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, bé nhảy xuống khỏi giường bệnh, đá đôi chân ngắn ngủn chạy ra ngoài: "Ngũ Ngũ!!!"

Ngũ Ngũ, người bị nhốt trong l*иg, Ngũ Ngũ rất tức giận và chửi rủa Á Khắc Tư vì sự vô liêm sỉ của hắn.

Khó khăn lắm nó mới thoát khỏi nhóm nhóc, nhưng lại phát hiện ra nó đã vô tình bỏ chạy rất xa, sau khi quay lại căn nhà nhỏ, cuối cùng nó đã bán được rau và đổi thuốc.

Khi vội vã quay lại nơi Tiểu Ấu Tể đang ẩn náu, nó phát hiện ra rằng hang động đã được mở ra và không có ai trong hang.

Ngũ Ngũ bàng hoàng nhìn quanh tìm kiếm Thời Tịch nhưng cuối cùng không thấy.

Ngay khi Ngũ Ngũ đang lo lắng vô cùng và đang nghĩ cách lẻn vào chiến hạm thì Á Khắc Tư từ trên trời rơi xuống cùng với đội cơ giáp của mình.

Vốn dĩ nó muốn lặng lẽ ẩn nấp trong các khớp nối của cơ giáp, theo bọn họ trở về phi thuyền.

Nó không ngờ vào sáng sớm lại bị Á Khắc Tư phát hiện khi bước vào phi thuyền, chuông báo động vang lên. Ngũ Ngũ chưa kịp phản ứng thì đã bị bao bọc trong một nhà giam nhỏ.

Ngũ Ngũ cố gắng thoát ra khỏi nhà giam nhỏ, nhưng không thể.

Á Khắc Tư đứng ở trước mặt, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì quá đáng. Hắn ta bình tĩnh nói với phó quan: "Hãy mang nó đi kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì thì hãy gửi lại."

Chuông gió Là một chiến hạm hạng S, mọi thông tin về chiến hạm đều là bí mật hàng đầu của Liên bang. Các thế lực thù địch luôn muốn tìm hiểu cấu trúc bên trong và các vấn đề kỹ thuật cốt lõi của chiến hạm.

Các thế lực thù địch đã cử các điệp viên và robot chứa đầy virus cố gắng lẻn vào tàu chiến hạm.

Á Khắc Tư cảm thấy con robot rách nát trước mặt có một chương trình thông minh cấp độ rất cao, nếu muốn đưa nó lên phi thuyền, hắn cần phải loại bỏ nguy hiểm.

Ngũ Ngũ cảm thấy rất khó chịu. Nó là một chương trình thông minh, và bị quét bởi một nhóm chương trình thông minh khác, cảm giác như bị lột trần.

Rất khó chịu.

Vì vậy, khi Ngũ Ngũ được trả về tay Á Khắc Tư, nó bắt đầu nguyền rủa Á Khắc Tư.

Khi Á Khắc Tư nghe thấy lời chửi rủa của người máy, hắn ta nhướng mày. Cảm giác duy nhất của hắn là những lời chửi bới của người máy thực sự rất kém cỏi.

“Ngũ Ngũ!” Một giọng nói trẻ con đầy phấn khích vang lên.

Á Khắc Tư nhìn thấy Tiểu Ấu Tể chạy ra khỏi phòng điều trị trong bộ đồ bệnh viện màu xanh trắng.

Cô bé rất gầy, một mắt vàng một mắt xanh sáng lên, khi nhìn thấy con robot rách nát, bé rất hưng phấn chạy tới: “Ngũ Ngũ!”

Ngũ Ngũ bị nhốt trong l*иg giam cũng rất hưng phấn khi nhìn thấy bé: “Tịch Tịch.”

"Tịch Tịch, cậu không sao chứ? đầu có đau không? Có cảm thấy khó chịu không?" Ngũ Ngũ đứng trong l*иg giam nhỏ, lo lắng hỏi.

Tiểu Ấu Tể vội vàng lắc đầu: "Tớ không sao, đã hết đau rồi. Ngũ Ngũ cậu chạy đi đâu vậy? Tớ rất lo lắng cho cậu, còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa."

Thời Tịch nói, mím miệng lại, như sắp khóc.

"Tớ..." Ngũ Ngũ đang định nói gì đó thì chợt nhớ đến Á Khắc Tư bên cạnh, dừng lại rồi nói tiếp: "Tớ đi tìm người giúp đỡ, lúc về không thấy cậu, tớ lo lắng muốn chết. . thôi được rồi.