Vỗ và nén chặt đất, sau đó rắc một lớp đất mịn.
Ngôi nhà nhỏ của bé không thể giấu được điều gì nên những thứ quan trọng bé đều chôn xuống đất.
Thời Tịch tưới nước cho rau xanh, cầm dung dịch dinh dưỡng kém cỏi mà bé đã đổi trước đó, ngồi trước chậu hoa vỡ mà uống.
Bé nhìn rau xanh và hỏi Ngũ Ngũ: “Ngũ Ngũ, thật sự sẽ có người mua những loại rau này sao?”
“Đương nhiên,” Ngũ Ngũ Từ trên vai bé nhảy xuống, đi vòng quanh ba chậu hoa vỡ, có vẻ rất vui vẻ, “Ba chậu rau này phát triển rất tốt, có thể thay thế bằng một số thứ tốt.”
Thời Tịch chưa từng ăn rau hay nhìn thấy rau củ bao giờ nên cô bé không hiểu những loại rau này có thể thay thế bằng thứ gì.
Cô bé hỏi: “Tớ có thể đổi lấy gì?”
“Dung dịch dinh dưỡng, quần áo và giày,” Ngũ Ngũ Ngập ngừng một chút, “Thuốc cậu uống trước đó cũng có thể thay thế được.”
Thời Tịch chớp chớp mắt, nhớ tới loại thuốc Ngũ Ngũ nói với mình, sắc mặt lập tức sa xuống, đáng thương nói: "Thuốc kia đắng quá."
"Thuốc đắng, uống thuốc sẽ không đau xương." Ngũ Ngũ nói.
Thời Tịch suy nghĩ một chút, cảm thấy nói có lý.
Lúc ốm, toàn thân đau nhức, đau đớn lăn lộn trên đất. Uống thuốc xong thì hết đau nhưng mấy ngày sau không uống lại đau nhức.
"Bác sĩ sẽ cho tớ đường. Đường rất ngọt. Khi Tớ uống thuốc rồi ăn đường sẽ không còn đắng nữa", tiểu ấu tể suy nghĩ rồi nói.
"Tịch Tịch thật thông minh." Ngũ Ngũ khen ngợi.
Thời Tịch trợn mắt.
Đột nhiên, một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên.
Thời Tịch quay lại và nhìn thấy người đàn ông đầu trọc, Đại Cường và những người khác bằng tay trái chỉ vào cô và hét lên: "Lão đại, chính là nó, nó đang ở cùng với người mà anh đang tìm."
Tim Thời Tịch thắt lại. Bé không có thời gian để suy nghĩ gì cả. Người đàn ông đầu trọc trong nháy mắt đã đến chỗ của bé.
Người đàn ông đầu trọc cao lớn đứng trước mặt Thời Tịch gầy gò, trông giống như một con gà con.
Tên đầu trọc tìm hồi lâu cũng không thấy người, hắn đã rất sốt ruột nhìn chằm chằm Thời Tịch hỏi: "Người kia đâu?"
Toàn thân Thời Tịch bị bóng tối của hắn bao phủ, bé nhớ tới người đàn ông này dễ dàng dùng một tay bẻ gãy tay phải của Đại Cường, bé không khỏi run rẩy cả người, không ai có thể nhìn rõ mặt bé.
"Tiểu tử, ngươi có thấy Á Khắc Tư không?" Thấy bé không trả lời, gã đầu trọc rất không kiên nhẫn cúi xuống đưa tay đột nhiên nâng cổ áo Thời Tịch lên: "Hắn đâu?"
"Tôi, tôi không biết chú đang nói cái gì." Thời Tịch giơ chân lên không trung, bé sợ hãi nhắm chặt mắt, rụt cổ lại, hét lớn.
“Nó đang giả vờ ngu ngốc, tôi rõ ràng đã nhìn thấy nó cùng với người đàn ông tóc vàng mắt xanh đó,” Đại Cường hét lên.
Cơ thể Thời Tịch cứng đờ: “Người đàn ông đó hỏi đường tôi, tôi cái gì cũng không biết.”
"Hỏi đường? Hắn hỏi cái gì? Hắn đi đâu?" Người đàn ông đầu trọc lắc Tiểu Ấu Tể gầy gò trong tay.
"Chú ấy, chú ấy hỏi tôi có thể mua năng lượng ở đâu, tôi nói không biết nên chú ấy đi về phía đông," Thời Tịch trả lời.
Sau khi nghe được câu trả lời mình muốn, gã đầu trọc thản nhiên ném bé ngã xuống đất, bé cảm thấy mông đau nhức không dám kêu lên, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chiếc mũ.
"Tôi thực sự không biết gì cả."
Nhìn thấy bé như vậy, gã đầu trọc cười lạnh nói: “Nếu mày dám lừa dối tao, tao sẽ gϊếŧ mày.”
Nói xong, hắn ta bật bộ não quang học của mình lên và liên lạc với những người bạn đồng hành khác, yêu cầu họ nhìn về hướng đông và chú ý xem nơi nào có năng lượng trong hành tinh rác thải này.