Chương 7

Tiếp theo sau đó là một nữ tử mặc váy đỏ từ phía trên bay xuống, sắc mặt lạnh nhạt, tựa như một đóa hoa lan không cốc u lan, để cho mắt người ta nhìn lom lom.

Đôi mắt của nàng giống như một dòng thanh thủy, mắt phượng đạm mạc tản mát ra phong thái linh liệt, bất nộ tự uy*, môi hồng răng trắng, môi son không cần điểm tô mà vẫn đỏ, kiều nộn ướŧ áŧ, trên trán một vòng chu sa kết hợp cùng khuôn mặt tuyệt mỹ càng xuất trần thoát tục.

*Bất nộ tự uy(不怒自威): ý chỉ người có năng lực, phong thái chững chạc.

Lại nhìn đến da thịt người kia giống như mỡ đông, dáng điệu cùng dáng người uyển chuyển, tóc đen màu mực tùy ý chải ở sau ót, nhiều hơn một phần nhu tình, nhiều hơn một phần biếng nhác.

Nữ nhân này toàn thân từ trên xuống dưới tựa như là một kiện linh khí quý báu, để cho người ta nhìn đến không kịp, nhưng lại để cho người khác rất muốn đυ.ng vào.

"Chưởng môn!" Thành Mộc Thu nhìn thấy được người tới liền kinh hỉ reo lên, nàng nhìn một chút Mộ Lam Huyền đang nằm trong ngực, trên mặt vui mừng hoàn toàn không lấn át được: "Quá tốt rồi, lần này Lam Nhi được cứu rồi!"

Mơ mơ màng màng Mộ Lam Huyền nhìn thấy Bạch Linh từ trên trời đáp xuống, trong lòng một trận cảm thán a, đây có lẽ chính là thần tiên tỷ tỷ trong truyền thuyết đi.

Không sai, người này chính là chưởng môn của Cửu Tuyền tông, Bạch Linh!

Tên nam tử Ma tộc đang nằm dưới đất kia sau khi nhìn thấy dáng vết của Bạch Linh, vô ý thức lộ ra thần sắc tham lam, vỗ vỗ đất trên người đứng lên, cao ngạo ngửa cằm lên, ánh mắt không ngừng đảo khắp trên người Bạch Linh, hắn liếʍ môi một cái: "Thật sự có tài, bất quá ngươi cho rằng ngươi có thể đánh bại được ta?" Dứt lời, nam tử Ma tộc xông lên trước xuất ra huyết đao đâm thẳng đến Bạch Linh: "Hôm nay vận khí thật tốt, đem ngươi đánh bại, ta liền có thể trở về hảo hảo hưởng dụng thân thể của ngươi", nam tử Ma tộc nhìn Bạch Linh bằng ánh mắt hèn mọn. (Chắc có cửa ha :]] )

Chỉ thấy lông mày Bạch Linh nhảy một cái, ánh mắt khinh thường, nhẹ nhàng vung tay lên, sát khí khổng lồ phóng tới nam tử Ma tộc.

Mặt của tên nam tử Ma tộc kia lộ vẻ hoảng sợ: "Hóa, Hóa Thần kính!, a....!!!" Tiếp sau đó luồng sát khí này bao khỏa hắn ta. Dùng mắt thường mà nhìn đến cũng thấy được tốc độ cấp tốc nuốt chửng hết nhục thể của hắn, cuối cùng chỉ còn một sợi hồn phách.

Bạch Linh mặt không biểu tình, nhẹ nhàng dùng ngón tay ngọc câu lại, sợi hồn phách kia liền bay về phía nàng, nàng từ trong nhẫn cụ xuất ra một tòa tháp, đem hồn phách nhốt vào.

"Chưởng môn chưởng môn! Ngươi mau mau tới cứu Lam Nhi a". Thành Mộc Thu vội vàng ôm Mộ Lam Huyền đi đến trước mặt Bạch Linh.

Bạch Linh rủ mắt xuống nhìn, thần sắc hơi kinh ngạc một chút: "Ta nhớ được ngươi là đệ tử của Chỉ Hạc, Thành Mộc Thu đi? Ngươi làm gì ở đây?"

Thành Mộc Thu lập tức trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn nói: "Chúng ta tới làm nhiệm vụ, vừa lúc gặp Ma tộc, Lam Nhi vì cứu ta mà bị đả thương, chưởng môn nhanh cứu nàng a!" Dứt lời, Thành Mộc Thu kích động lung lay mấy lần.

"Khụ khụ khụ, đừng lắc nữa!" Mộ Lam Huyền mãnh liệt ho khan vài tiếng, bất mãn nói.

Thành Mộc Thu nhìn thấy Mộ Lam Huyền tỉnh lại lập tức lộ ra vẻ vui mừng: "Lam Nhi, ngươi không có chết a?"

Nghe Thành Mộc Thu nói, Mộ Lam Huyền im lặng liếc mắt: "Nói bậy gì

đó, ta đương nhiên không chết a".

Trong nội tâm nàng mừng thầm, may mắn bình thường đám trưởng lão kia thường xuyên hối lộ nàng, cho nàng không ít đồ tốt, trong đó có linh giáp. Cũng may mà mình có tính trước đem linh giáp mặc vào, nếu không hôm nay liền toàn bàn giao mạng ở nơi này.

"Nàng mặc vào linh giáp, tự nhiên không có gì đáng ngại". Lúc này Bạch Linh đứng ở một bên bỗng nhiên mở miệng.

Thành Mộc Thu trong nháy mắt nghe được liền trở mặt, đem Mộ Lam Huyền ném xuống đất: "Được lắm tên tiểu tử nhà ngươi, lại có linh giáp?! Nói, là đám trưởng lão kia hối lộ ngươi?!"

Mộ Lam Huyền lần nữa liếc mắt, thản nhiên nói: "Là thù lao lúc bắt được ngươi". Nói xong, nàng cũng lười phản ứng Thành Mộc Thu, liền để cho nàng một mình ở bên đó phát run.

Mộ Lam Huyền tỉnh táo nhìn Bạch Linh một chút, phát hiện Bạch Linh đang cúi đầu quan sát nàng, mặc dù ở trong lòng Mộ Lam Huyền đã sớm biết tiện nghi sư phụ của mình dáng dấp giống đẹp như là thiên tiên, nhưng là chỉ là một cái định nghĩa. Ở trong ấn tượng của nàng, mặt của vị sư phụ đẹp như thiên tiên kia lại rất mơ hồ. Hiện tại được nhìn lại, quả thật rất để cho người ta kinh diễm, vết chu sa kia vẫn giống hệt như trong trí nhớ......

Chỉ thấy Bạch Linh quan sát Mộ Lam Huyền xong liền mở miệng hỏi: "Kim Đan?"

Mộ Lam Huyền gật gật đầu: "Kim Đan sơ kỳ".

Bạch Linh trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, về sau thì là thần sắc tán thưởng: "Sư phụ của ngươi là người phương nào? Muốn hay không bái ta làm thầy?"

"Ngạch....." Mộ Lam huyền im lặng nói: "Sư phụ ta chính là ngươi a, còn lại bái sư gì nữa......"

"Ân?" Trên khuôn mặt lãnh diễm của Bạch Linh lộ ra dáng vẻ nghi hoặc: "Ta khi nào thu qua đồ đệ thứ hai?"

Mộ Lam Huyền cảm thấy trên thân không có đau đến như vậy, vỗ vỗ đất trên người rồi đứng lên, trong lòng phàn nàn nói cái tiện nghi sư phụ này thế mà nhớ đều không nhớ rõ ta ......

"Ài, chưởng môn ngươi không nhớ rõ, đây là Lam Nhi, Mộ Lam Huyền a". Lúc này Thành Mộc Thu đi tới nói.

"Mộ Lam Huyền ......" Bạch Linh bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới nhớ tới Mộ Lam Huyền là ai.

Thì ra là thế. Bạch Linh gật đầu như có điều suy nghĩ: "Tuổi tác?"

"Đồ nhi mười bốn tuổi". Mộ Lam Huyền cung kính nói.

"Tốt, theo ta về tông môn". Dứt lời, Bạch Linh phất tay áo rời đi.

"Ôi chao! Sư phụ khoan đi đã !" Mộ Lam Huyền vội vàng gọi lại Bạch Linh.

Bạch Linh quay đầu bình thản nói:

"Chuyện gì?"

Mộ Lam Huyền chỉ chỉ đám thương đội đáp: "Nhiệm vụ của ta vẫn còn chưa hoàn thành".

Bạch Linh nhíu mày, lúc này Uyển Tuyết xuống xe ngựa, hướng Nạch Linh có chút hành lễ: "Đa tạ ân cứu mạng".

Bạch Linh gật đầu, đôi con ngươi đẹp mắt nhìn chằm chằm Uyển Tuyết nhìn một chút: "Không cần, ta là tới cứu đồ nhi của ta".

Mộ Lam Huyền nghe xong trong nháy mắt thổ tào, cứu ta? Ngươi rõ ràng cũng không biết ta là ai còn nói tới cứu ta? Người sư phụ này sẽ không là cái kỳ hoa đi......

Uyển Tuyết che miệng cười khẽ, nhìn về phía Mộ Lam Huyền nói:" Mộ cô nương liền trở về đi. Hộ tống sau đó tiểu nữ tử thuê Thành cô nương".

Mộ Lam Huyền gật gật đầu, tiếp đợt hộ tống sau sẽ không có vấn đề lớn, tu vi của Thành Mộc Thu còn cao hơn chính mình. Chẳng biết tại sao Ma tộc lần này lại đến đây, chẳng qua hiện tại một đệ tử Ma tộc Nguyên Anh viên mãn đã chết, nghĩ đến cũng không có động tĩnh gì lớn lao, giao cho Thành Mộc Thu cũng là không có vấn đề quá lớn.

Mộ Lam Huyền gật đầu, sau đó tạm biệt Uyển Tuyết liền theo Bạch Linh về tông môn.

Trên đường Bạch Linh đạp trên không mà đi, Mộ Lam Huyền ngự kiếm miễn miễn cưỡng cưỡng mới có thể đuổi kịp cước bộ của Bạch Linh. Thật tình là Mộ Làm Huyền không biết được thật ra Bạch Linh đã thả chậm tốc độ, nếu là dùng tốc độ bình thường sợ là ngay cả cái bóng đều cũng nhìn không thấy.

Mộ Lam Huyền thận trọng nhìn Bạch Linh đạp không mà đi, kia thân áo đỏ làm nổi bật lên làm da nõn nà như mỡ đông, thoáng qua rất đẹp mắt. Mộ Lam huyền không khỏi âm thầm phỏng đoán tuổi tác của Bạch Linh.

"Nhìn vi sư làm gì?" Bạch Linh thản nhiên nói.

Mộ Lam Huyền vừa vặn đang nhìn liền bị bắt, khẩn trương khoát khoát tay: "Không có không có, ta chỉ là nghĩ là sư phụ làm sao biết chúng ta ở nơi đó".

"Ân, bế quan lâu, ra ngoài nhìn xem vừa lúc gặp được".

"Ngạch, cái kia... sư phụ chúng ta về tông môn đi làm cái gì?" Mộ Lam Huyền tò mò hỏi, nàng ước gì có thể cùng sư phụ mỹ nhân này nói thêm mấy câu, mỹ nhân mặc kệ làm gì cũng có thể làm cho lòng người sinh hảo cảm a.

"Theo vi sư đi tu luyện". Bạch Linh phủi một chút nhìn Mộ Làm Huyền giống như tiểu cẩu mà nhìn mình chằm chằm, đáp.

"Tu luyện?" Mộ Lam Huyền thì thầm lặp lại một lần, sau đó lại lấy lòng nhìn Bạch Linh hỏi: "Tu luyện cái gì a, có cùng sư phụ ở cùng một chỗ sao?"

Bạch Linh bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì nữa chỉ là nhẹ gật đầu, nội tâm của nàng đều có chút hoài nghi tên đồ đệ này phải hay không có một thân tu vi tốt, nhưng là đầu có bệnh, làm sao không dứt được mà nói không ngừng.

"Ha ha ha". Mộ Lam huyền cười hắc hắc, lại hỏi: "Cái kia.. sư phụ a, ta ở chỗ nào vậy? Vẫn là ở chỗ cũ sao?"

"Ân". Bạch Linh nhẹ giọng đáp, sau đó trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, đem Mộ Lam Huyền vừa muốn mở miệng nói chuyện giật nảy mình: "Ngươi nếu là còn dám nói nhảm, vi sư liền đem ngươi đánh rớt xuống".

"Nga...". Mộ Lam Huyền ủy khuất ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Bạch Linh nhìn Mộ Lam Huyền cuối cùng cũng an tĩnh lại, gương mặt không vui kia cũng bình tĩnh trở lại. Bạch Linh xưa nay yêu thích yên tĩnh, nếu không phải nhìn thấy thiên phú của Mộ Lam Huyền, nàng mới lười mà thu thêm đồ đệ. Lúc trước thu Diệp Thiện cũng là bởi vì Diệp Thiện thông minh không gây phiền toái, còn có thể thuận tiện giúp nàng chia sẻ một chút sự việc trong tông môn cho nên nàng mới thu Diệp Thiện làm đồ đệ.

Nàng nhìn một chút Mộ Lam Huyền ở một bên rầu rĩ không vui, cũng không biết thu nhận tiểu gia hỏa này là tốt là xấu .......

Sư đồ hai người rất nhanh liền sẽ tới tông môn, vừa tới cổng Ngô Chỉ Hạc liền chạy ra đến, một mặt bất đắc dĩ nhìn xem Bạch Linh, phàn nàn nói: "Ta nói ngươi a sư muội, lần này ngươi bế quan khép lại chính là mười bốn năm, sư tỷ của ngươi thật vất vả mới được tự do, nhưng ngươi đây là lại đi đâu?"

Bạch Linh cười bỏ qua, lạnh nhạt nói: "Kia chỉ sợ lại phải phiền phức sư tỷ một hồi". Nói xong câu này, Ngô chỉ hạc cả người đều tiều tụy mấy phần, Bạch Linh đành phải bất đắc dĩ an ủi sư tỷ già thật nhiều tuổi này: "Ta lần này chỉ là mang Mộ Lam Huyền đi lội Linh Trì thôi, không bao lâu liền sẽ trở về, trước đó tông môn liền phiền phức các vị sư tỷ".

"Linh Trì?" Ngô Chỉ Hạc lúc này mới phát hiện Mộ Lam Huyền đi theo sau lưng Bạch Linh, suy tư nửa ngày cuối cùng gật gật đầu: "Là nên mang nàng đi, Lam Nhi thiên phú dị bẩm, nói không chính xác tương lai có thể vượt qua cả ngươi. Ban đầu ta cũng là muốn mang nàng đi, nhưng Linh Trì không có chưởng môn cho phép thì không được tùy tiện đi vào, cho nên liền một mực không có đi. Lần này ngươi xuất quan phải hảo hảo rèn luyện rèn luyện đứa nhỏ này".

"Ân, ta sẽ đem mười bốn năm này của nàng bù lại cho nàng chỉ trong một lần duy nhất". Bạch Linh nhìn thoáng qua Mộ Lam Huyền, không nhanh không chậm nói.

Mộ Lam Huyền mãnh liệt rùng mình một cái, ánh mắt kia của Bạch Linh làm sao cảm giác có một mùi nguy hiểm ......

Mà lúc này Thành Mộc Thu mượn cơ hội có nội thương nên ngồi vào trong xe ngựa chung với Uyển Tuyết.

"Ai nha, Tuyết Nhi ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tuyết Nhi ngươi khát không?"

"Tuyết Nhi ngươi đói không, ta ở đây có thịt của yêu thú ngươi muốn ăn thử không?"

"Tuyết Nhi dáng dấp của ngươi thật là đẹp, cùng bản công...bản cô nương rất xứng a".

Uyển Tuyết bất đắc dĩ: "Thành cô nương tự trọng".

Thành Mộc Thu: "Này nha, Tuyết Nhi ngươi đừng có lãnh đạm như vậy mà, ngươi nhìn ta đều thụ nội thương ngươi cũng không đau lòng cho ta".

Uyển Tuyết thở dài một tiếng, đưa tay sờ lên đầu Thành Mộc Thu: "Ngoan".

Thành Mộc Thu: !!!!!

————

Lúc này Mộ Lam Huyền chính là đang run lẩy bẩy đứng trên một toà cung điện vàng son lộng lẫy, trước mặt là một suối nước sâu không thấy đáy.

Mộ Lam Huyền nuốt một ngụm nước bọt, dưới chân bỗng nhiên trượt đi kém chút nữa là rơi vào, dọa đến Mộ Lam Huyền quá sợ hãi.

"Không, không phải a. Sư..sư phụ, đây là cái gì a". Hai tay nàng phát run chỉ vào suối nước sâu không thấy đáy kia hỏi.

Không phải là nàng nhát gan, mà là kiếp trước đã từng bởi vì đi bơi lội kém chút chết đuối, sống chết mới cứu được nàng lên để sống tiếp. Cho nên từ đó về sau cảm giác của nàng đối với nước có âm thầm sợ hãi, đến mức cho tới bây giờ cũng không dám nước hạ qua tới cổ chân cho nên càng đừng đề cập tới hiện tại cái suối nước sâu không thấy đáy này!

Bạch Linh bình tĩnh thong dong giải thích cho Mộ Lam Huyền giải: "Linh Trì, giúp ngươi gia tăng tu vi, cả đời chỉ có thể vào một lần".

"Ha ha ha". Mộ Lam Huyền gượng cười hai tiếng, nhìn Bạch Linh giống như là cầu xin tha thứ: "Nếu đã cả đời chỉ có thể tiến một lần, vậy hay là đồ nhi chờ trước khi chết lại tiến đến đi".

Nói xong cũng muốn chuồn mất.

Kết quả vừa chạy đến cổng, liền bị một cỗ lực vô hình kéo trở về, lúc này Mộ Lam Huyền nhìn xem đại môn càng phiêu càng xa, cả người đều bi kịch, chẳng lẽ đời ta cũng cùng với nước không thoát được sao?!!