Qua hai ngày, mọi người đều thực hoàn mỹ tiến vào trận chung kết, từ sau trận đánh lần trước với Thiên Tắc Tu nàng cũng không có gặp phải đối thủ nào đáng giá để dùng toàn lực, mà Thiên Tắc Tu cũng là không may, vốn dĩ là yên ổn lấy trước tam hắc mã, nhưng bị Mộ Lam Huyền bóp chết ở nửa đường, không biết trong lòng của hắn có bao nhiêu đau thương.
Mà ngày hôm nay chính là ngày quyết chiến, một nhóm người của Cửu Tuyền tông, Kim Lạc Lạc của Cổ Tỳ Ngọc, Uyển Thanh của Vạn Hoa Tông, Lạc Huấn của Thanh Tuyền tông, còn có Thiên Nhan của Thiên gia, Thiên Lục Xuyên, Thiên Cửu, vừa đúng mười người, mà hôm nay nàng muốn từ trong mười người này quyết định ra ba vị trí.
Nhưng ở ngay thời khắc mấu chốt này, lúc này Mộ Lam Huyền lại suốt đêm hơn cả một ngày một đêm nghiên cứu hôn phục...
Bạch Linh cũng khuyên nàng không cần quá mệt mỏi, nhưng nàng lại không nghe, nhìn thân thể Mộ Lam Huyền không có gì không khỏe nên sau đó nàng cũng mặc kệ .
"Chỗ này như vậy. . . . . Như vậy. . Sau đó lại như vậy. . . ."
Nàng đem vải đỏ phô ở trên bàn, nghiên cứu thật chăm chú, vì để cho có thể nhìn chi tiết như thế nào để rõ ràng hơn , nàng còn cố ý mua một bộ hôn phục trở về nghiên cứu...
Nỗ lực nhất định sẽ có hồi báo, trải qua mấy ngày này một ngày một đêm không sớm không muôn cũng không sai biệt lắm nàng đã hiểu rõ, đã bắt đầu thử tự mình may. Nhưng mà hiểu là một chuyện, muốn làm là một chuyện còn khó khăn hơn...
Không biết qua bao lâu, nàng xoa xoa đôi mắt chua xót, hướng bên cửa sổ nhìn lại thì trời đã hơi rạng sáng.
Nàng đem thành phẩm làm được phân nửa ở trên bàn thu hồi, lười biếng duỗi eo, tuy rằng có linh khí bồi dưỡng nhưng thời gian dài như vậy không ngủ cũng không ngừng làm nên cũng có chút ăn không tiêu.
"Nghỉ tạm một chút đi."
Bạch Linh ở bên cạnh Mộ Lam Huyền khép lại quyển sách trên tay, đứng dậy đi tới phía sau bình phong lấy ra thùng tắm màu trắng sữa lóng lánh trong suốt, đổ đầy nước chuẩn bị tắm rửa.
Nàng lên tiếng, đối với việc Bạch Linh tắm rửa hai ngày này nàng cũng thấy nhưng không thể trách , dù sao trong vòng một ngày tắm ba lần nên dù cho có xấu hổ thế nào cũng sớm đã thành thói quen, nàng đem đầu tiến vào trong ổ chăn dưỡng tinh súc thần chuẩn bị để mấy canh giờ sau thi đấu.
... .
"Hôm nay chính là ngày cuối cùng, mời các vị đệ tử lên đài rút thăm."
Tài phán trưởng lão đứng ở trung tâm đài, mà ở bên người hắn có một viên hình cầu màu bạc bay ở giữa không trung.
Đám người Mộ Lam Huyền lần lượt tiến lên rút thăm, lần rút thăm này cũng tương đối nghiêm khắc một chút.
Đến phiên Mộ Lam Huyền rút thăm khi nàng đi lên đài, đưa tay dán ở mặt trên truyền chút linh khí đi vào, chỉ thấy vật thể kia trong nháy mắt biến trong suốt, ở bên mặt trên chiếu ra chữ "Ngũ".
Thành Mộc Thu lên đài khi chỉ thấy chỗ đó chiếu ra một chữ "Nhất".
Khiến người ta cảm thấy buồn cười chính là khi đến phiên Diệp Thiện, của nàng cũng chiếu ra một chữ "Nhất".
Mộ Lam Huyền thấy thế dở khóc dở cười, phải nói là hai người này thật sự rất có duyên phận, chính là một đôi oan gia trời sinh. Bất quá cũng là chuyện sớm muộn, dựa theo cái tình hình này sớm hay muộn nàng cũng phải cùng Diệp Thiện các nàng quyết đấu.
Còn Thiên Nhan khi nhìn đến chữ "Tứ" thì vẻ mặt có vẻ thất vọng, đôi mắt sâu không lường được nhìn Mộ Lam Huyền sau đó nở nụ cười ngồi trở lại chỗ ngồi.
"Uy, Thiên Nhan vì sao phải đối với ngươi cười a?"
Thành Mộc Thu cùng Mạc Thanh ở một bên tò mò chọc chọc Mộ Lam Huyền, ánh mắt cực kì quái dị.
"Làm sao ta biết, ta lại còn không biết nàng."
Nàng liếc mắt nhìn hai người đang xem trò vui này, thầm nghĩ ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây...
Ngay cả nàng cũng mờ mịt.
Đợi đến khi toàn bộ mười người làm xong, cuối cùng nàng cùng Uyển Thanh của Vạn Hoa tông tiến hành trận thi đấu đầu.
Mạc Thanh đấu với Thiên Cửu, Diệp Thiện đấu với Thành Mộc Thu.
Trận đầu chính là hai vị sư tỷ dính nhau như mật quyết đấu.
Tu vi của Thành Mộc Thu ở Nguyên Anh viên mãn cảnh, mà Diệp Thiện nàng lại không biết. Nếu như cùng đẳng cấp thì rất dễ dàng cảm nhận được đẳng cấp của đối phương, nhưng tình hình hiện tại nhìn không thấu được chỉ có Diệp đại sư tỷ của nàng.
Hai người đứng ở trên đài ngoài ý muốn nghiêm túc lên, bất quá so sánh với lần trước mà nhìn thì mùi thuốc súng ngược lại là ít đi một chút. Thành Mộc Thu cầm trong tay song đao, còn Diệp Thiện cầm trong tay cự kiếm so với lần trước còn lớn hơn gấp đôi. Lần này dùng kiếm cùng lần trước khác nhau không chỉ là về kích cỡ, còn có trọng lượng, chuôi nhìn thì như rất nặng, lần này lại nhẹ nhàng không gì sánh được, sử dụng tới càng thêm thuận tiện. Hơn nữa phạm vi công kích còn rộng hơn, nói là kiếm, chẳng bằng nói là một cây quạt to lớn.
"Ta muốn tới, cẩn thận."
Tuy rằng nhìn đến cây kiếm quái dị kia thực nhút nhát, nhưng nàng vẫn theo bản năng mà nhắc nhở, sợ Diệp Thiện bị thương.
Nghe nàng nói, Diệp Thiện mỉm cười, dịu dàng như nước, nhưng ngay sau đó nàng lại cầm kiếm bay thẳng đến Thành Mộc Thu.
Thấy Diệp Thiện vọt tới, nàng vội vàng né tránh, cùng với nàng bảo trì khoảng cách. Lần trước nàng ăn qua khổ cực một lần, lần này cũng không dám liều mạng , thấy tư thế kia tuyệt đối là thật sự tới, nếu như trúng phải một đòn của ai kia, sợ rằng nửa tháng đều không xuống giường được...
Nhưng Diệp Thiện nào có dễ dàng để cho thành Mộc Thu né tránh như vậy, lập tức một kiếm huy qua, trong nháy mắt một trận gió quét ở trên mặt Thành Mộc Thu, chỉ thấy nàng biến sắc trong nháy mắt đem đao nắm lên hòng ngăn trở một đòn kiếm khí.
Hai tay nàng bị chấn hơi đau, dưới chân luận võ đài đã hơi hơi hãm hạ, mà Diệp Thiện cũng thừa dịp Thành Mộc Thu chắn kiếm khí rất nhiều mà xông lên trước một kiếm chém xuống.
Đối mặt với hơi thở cuồng bạo trên đỉnh đầu nàng đánh bại kiếm khí, không hề lựa chọn phòng thủ mà là xông lên trước cùng Diệp Thiện hóa đánh cùng một chỗ.
Trên đài gió nổi lên bốn phía, hai người trong nháy mắt va chạm cùng một chỗ, toàn bộ luận võ đài bởi vì hai cổ sức mạnh to lớn va chạm mà khiến cuồng phong gào thét.
Chỉ thấy các nàng chém gϊếŧ cùng một chỗ, tốc độ nhanh đến thấy không rõ, mỗi lần va chạm một chút đều sẽ chấn ra linh khí cùng tiếng vang điếc tai do đao kiếm chạm vào nhau phát ra.
"Quang cảnh thê thê đánh nhau thật là đẹp mắt."
Mộ Lam Huyền ở dưới đài gật gật đầu, thấy hai người đánh kịch liệt, nàng không khỏi kích động lên, trên mặt hoàn toàn là dáng vẻ như đáng coi trò vui.
"Các nàng không sẽ thật sự chém lẫn nhau chứ. . . . ."
Mạc Thanh ở một bên không giống như Mộ Lam Huyền phong khinh vân đạm xem kịch như vậy, chỉ thấy vẻ mặt của nàng hoảng sợ, dư âm đánh nhau của hai người chấn đến trên mặt nàng, tư thế kia quả thực chính là muốn đem đài thi đấu hủy đi...
"Ân. . . . ."
Chỉ thấy nàng cúi đầu suy tư một phen, bỗng nhiên ngẩng đầu hai tròng mắt loé lên một đạo tinh quang: "Đổi lại trước đây mà nói thì hai nàng có thể không phải chém lẫn nhau."
"Đó là cái gì?"
"Dùng công pháp để đánh a ! Ngươi có phải là đồ ngốc hay không."
Chỉ thấy nàng trợn trắng mắt, nếu là hai người thật sự nghiêm túc thì khẳng định liền giống như lúc trước không muốn sống mà ném công pháp. Các nàng đã từng đánh nhau còn đem cả ngọn núi làm cho thủng một cái hố to, còn cái chém lẫn nhau này đều là trò con nít.
"Nhưng các nàng đã dùng công pháp ..."
Chỉ nghe thanh âm yếu ớt của Mạc Thanh truyền đến, sau đó nàng cảm giác được một trận gió lớn đập vào mặt mà đến, sau đó nàng liền nhìn thấy hai người sử dụng đao quyết cùng kiếm pháp tư tàng khác nhau.
Diệp Thiện không biết là đang mặc niệm cái gì, chỉ thấy phía sau nàng trong nháy mắt xuất hiện nghìn bính linh khí hình thành đao kiếm, nàng vung tay lên trong nháy mắt nghìn chuôi đao kiếm bay thẳng đến Thành Mộc Thu.
Thành Mộc Thu như là được mở dây trói tốc độ nhanh không gì sánh được, một bên dùng đao quyết chém một bên né tránh, nghìn chuôi đao kiếm nhưng lại không có một phen nào va chạm vào nàng.
Né tránh xong nàng trực tiếp tiến lên một đao chém về phía Diệp Thiện. Chỉ thấy trong nháy mắt nàng sử dụng kiếm ngăn trở, một tay cầm kiếm chống đỡ tiến công của Thành Mộc Thu, tay còn lại từ trong nhẫn cụ lấy ra một cây quạt khác chém về phía Thành Mộc Thu.
"Còn có thứ hai đem. . . . ."
Dưới đài Mộ Lam Huyền cùng Mạc Thanh đã chấn kinh rồi, không chỉ là các nàng, toàn bộ người phía dưới đều lặng ngắt, tất cả đều nhìn Diệp Thiện kia hai thanh vũ khí chọc đến mắt mọi người.
"Hô."
Chỉ thấy Thành Mộc Thu nhảy ra tránh né một kích của Diệp Thiện, nàng hít sâu một hơi, đem đao cầm ở trong tay ném vào nhẫn, thay bằng hai thanh trường đao khác.
Khi Diệp Thiện cầm kiếm huy tới nàng cũng không ra tay chỉ là né tránh, mà Diệp Thiện vẫn luôn cau mày không biết là đang suy nghĩ gì.
Lúc này Mộ Lam Huyền lại nhìn ra một chút manh mối.
Thành Mộc Thu mỗi lần đều là đón đỡ kiếm khí mà Diệp Thiện đánh tới, nhưng khi đổi thành nghìn chuôi kiếm khí khi lại lựa chọn né tránh, nhưng lúc chém tới nàng cũng rất nhẹ nhàng, căn vốn không có khó chơi như vậy ngay từ đầu.
Là do linh khí của Diệp Thiện bị hao tổn hay là Nhị tỷ tỷ đang giả heo ăn con cọp?
Chỉ thấy một kiếm của Diệp Thiện đánh qua, Thành Mộc thu trong nháy mắt bất động, mà kiếm cũng dừng lại ở mép cổ.
"Không đánh, không còn linh khí ."
Chỉ thấy Thành Mộc Thu xòe tay, vẻ mặt mệt mỏi.
"Diệp Thiện thắng !"
Chỉ nghe tài phán trưởng lão tuyên bố nói.
Sau đó một trận tiếng hoan hô truyền đến, khán giả đều vô cùng nhiệt tình, hai người tranh đấu quả thực đem bầu không khí đẩy lên tới đỉnh điểm.
"Ngươi vẫn là dũng mãnh như trước đây, kiếm này tạo ra như thế nào, cũng rất cổ quái đi..."
Vẻ mặt của Thành Mộc Thu đề phòng nhìn hai thanh kiếm quái dị trong tay Diệp Thiện.
"Tùy tiện tạo , ngươi muốn sao?"
Chỉ thấy hai mắt Diệp Thiện cong thành trăng lưỡi liềm, cười nói.
"Không muốn không muốn. . . . . Ta cũng không cái bản lĩnh dó ."
Nàng nhanh chóng khoát khoát tay, loại vũ khí này không thích hợp với nàng.
Hai người xuống đài Thành Mộc Thu trong nháy mắt ngồi phịch ở trên ghế, nhìn đến hẳn là mệt chết đi.
Nhìn bộ dạng của Thành Mộc Thu, hiện tại nàng thầm nghĩ đem bản thân mình vừa rồi một phen suy đoán, làm sao có thể đánh thắng được Diệp sư tỷ được a. . . . . Vẫn là nàng suy nghĩ nhiều quá...
"Hai đệ tử này của ngươi đều rất mạnh a, đáng tiếc lại đυ.ng phải nhau."
Thiên Hành Sách xem xong hai người tranh đấu cũng là một phen tán thưởng, rồi lại tiếc hận nói, bất quá vẻ mặt lại không có nhìn ra tiếc hận, nhìn qua bộ dạng hắn như rất hài lòng.
"Ngươi cũng không kém."
Bạch Linh tùy ý ứng phó rồi một tiếng, Diệp Thiện cùng Thành Mộc Thu xác thực là mầm non hiếm có, hơn nữa nàng cũng nhìn ra tới lần này hai người nhạt giọng nói đem hết toàn lực, dù sao này lịch sử đánh nhau quang vinh của hai người đều đem núi đánh thành cái hố lớn. . . . .
Mộ Lam Huyền nhìn Diệp Thiện hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm mệt mỏi, trong lòng nàng không khỏi nhút nhát, tu vi sâu không lường được, hơn nữa vũ khí có hình thù kỳ quái, đánh chết nàng cũng không muốn cùng Diệp Thiện đối mặt...
Nói đến Diệp Thiện, lấy năng lực cùng tuổi của nàng ở trong tông môn có thể sớm đã lên làm vị trí trưởng lão, nhưng nàng cảm thấy hai chữ trưởng lão đọc lên quá già đi liền uyển chuyển cự tuyệt.
Nàng hẳn là người lớn nhất trong lần dự thi này, tuy rằng tu vi cao, nhưng tuổi tác so với đệ tử dự thi bình thường hơn khoảng năm tuổi, mà phần lớn đều sẽ theo bản năng nhận bản thân mình tuyệt đối có thể ở trước ba mươi tuổi đạt đến Luyện Thần Kỳ, nhưng đây chỉ là suy nghĩ nhiều... .
Mà Mộ Lam Huyền là "Tiểu hài tử" hiếm có dù sao phần lớn người đều là cùng vây ở Mạc Thanh tuổi niên hoa không sai biệt lắm, còn nàng một tiểu hài tử ngọc bích niên hoa đương nhiên có vẻ rất xuất chúng.
Trận thi đấu kế rất nhanh liền xong, Mạc Thanh cũng thuận lợi tiến vào trận tiếp theo, rốt cục đến phiên Mộ Lam Huyền lên đài, mà đối thủ của nàng là Uyển Thanh của Vạn Hoa tông.
Xuất phát từ lễ phép, nàng vẫn là hướng Uyển Thanh giới thiệu một chút chính mình.
Nhưng Uyển Thanh lại rất ôn hòa cười cười: "Ta biết ngươi, một hài tử thực xuất sắc, mong ngươi thủ hạ lưu tình."
Đối với lời nói hữu hảo của Uyển Thanh, nàng chỉ cảm thấy may mắn không có lại gặp phải cái loại vừa đi lên liền chộp lấy công pháp ném người ...
Nàng cũng cười đáp lại, hai người ôm quyền hành lễ với nhau, tiếp theo lấy ra vũ khí của từng người. Mộ Lam Huyền lựa chọn sử dụng kiếm, so sánh với vũ khí hoa lệ của Diệp Thiện cùng Thành Mộc Thu thì của nàng ngược lại là tuyệt không có xuất sắc, tương đối bình thường.
Mà khi nàng nhìn đến vũ khí của Uyển Thanh nàng liền ngây ngẩn cả người...
Chỉ thấy Uyển Thanh lấy ra hai thanh cây búa, thực tao nhã đứng ở tại chỗ.
Nàng xem ở phía thắt lưng của nàng có
cây búa thô không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Bây giờ các cô nương đều thích dùng vũ khí hạng nặng? ? ?