Chương 61

Đợi đến khi Bạch Linh đem thuốc bôi xong nàng liền khôi phục thành bộ dạng như trước kia, tựa hồ vẫn là rất tức giận, miệng lại không khỏi nói nhiều thêm vài câu: "Nghỉ tạm nghỉ tạm đi, còn như vậy nữa đến lúc đó nếu như tay của ngươi bị phế đi thì ta cũng mặc kệ ngươi."

"Sau này ta sẽ không khiến cho sư phụ phải lo lắng nữa."

Nàng đưa tay buông xuống ở trước ngực, bôi thuốc lên cảm giác đau đớn giảm đi, cũng biết sư phụ nói như vậy khẳng định là lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp, mặt cợt nhả nhìn Bạch Linh băng bó.

Hồi lâu, nàng có chút chịu không chịu nổi bộ dạng của Mộ Lam Huyền, tuy rằng cảm thấy sinh khí nhưng nhìn sau khi nhìn thấy bộ dạng nàng làm xấu, nàng lại cảm thấy muốn cười, chỉ thấy nàng điểm lên trán Mộ Lam Huyền một chút: "Lần sau không cho phép như vậy ."

Chỉ thấy Mộ Lam Huyền nhu thuận gật gật đầu, xem như là đáp ứng nàng, huống hồ nàng cũng không muốn nhìn thấy sư phụ phải lo lắng cho mình.

...

Bên trong Cửu Tuyền tông.

Ngô Chỉ Hạc ngốc sững sờ ở trước một tấm bia đá, tiếp theo đôi mắt ngưng lại, sau đó lại trừng lớn hai mắt. . . . .

"Nguy rồi !"

Qua một hồi lâu, nàng quay đầu bỏ chạy, một bên chạy mà bên tai vẫn luôn quanh quẩn âm thanh từ trong tấm bia đá truyền đến.

Xong xong, không nghĩ tới Thần Thụ quả thực rơi, nên làm cái gì bây giờ... Đúng rồi ! Trước tiên báo cho tiểu sư muội biết !

Nàng đứng ở cửa ra vào từ trong tay áo lấy ra truyền âm lệnh, chỉ thấy nàng bình tĩnh hít sâu một hơi, sau đó ngăn tiếng nói hướng về phía truyền âm lệnh rống to hơn.

"Thiên địa muốn diệt vong ! Tiểu sư muội mau trở lại a !!"

Thanh âm cực lớn, gần như toàn bộ Cửu Tuyền tông đều quanh quẩn tiếng hô của Ngô Chỉ Hạc...

"Lão tổ đã nói cái gì với ngươi?"

Bỗng nhiên nàng cảm giác sau lưng bị người chụp một cái, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tử Y vẻ mặt mờ mịt nhìn chính mình.

"Ta nói cho ngươi nghe. . . . ."

Ngô Chỉ Hạc như là tìm được người để nói hết lời, nàng liền cùng Tử Y chia sẻ cái tin tức động trời này.

"Như vậy a."

Tử Y hiểu rõ gật gật đầu, tiếp theo lại cau mày: "Vậy ngươi vì sao phải lớn tiếng như vậy? Nếu không phải ta đúng lúc khởi động kết giới thì việc này để người ta nghe được hết rồi truyền ra ngoài liền xong." Nàng đang chuẩn bị tìm đến nghe việc Thần giới lão tổ tới nói cho Ngô Chỉ Hạc, kết quả mới vừa tới cửa liền nhìn thấy nàng ngăn tiếng nói chuẩn bị rống, vì suy nghĩ cho tất cả mọi người toàn tông môn nàng theo bản năng khởi động kết giới, lại không nghĩ rằng bởi vì vậy mà bảo vệ được một cái tin tức động trời.

"Ai nha, là tại do ta gấp quá, ngươi nói quả thực của Thần Thụ rơi vậy thì có thể sắp xong, có thể không nóng nảy sao..."

Tử Y thở dài, sau đó chỉ chỉ truyền âm lệnh nàng nắm trên tay.

"Nói chung là ở đây trông coi, xem xem sư muội quay về có cái gì hay không."

Mà ở một nơi khác Bạch Linh mới vừa lấy ra truyền âm lệnh bỗng một tiếng rống to liền chấn lọt vào lỗ tai, lập tức nàng liền nhăn lại mi, mà Mộ Lam Huyền lại trực tiếp bị chấn động đến hai lỗ tai ong ong sợ đến nhảy dựng lên.

"Cái gì diệt?"

Nàng nhéo nhéo vùng xung quanh lông mày, tức giận hỏi.

Ngô Chỉ Hạc nghe Bạch Linh đáp lời, ai u một tiếng: "Ta đã nói là Thần Thụ quả thực a !"

Tiếp theo nàng lại nghiêm túc thuật lại lời nói của Cửu Tuyền trưởng thượng tổ truyền tới một lần nữa.

Cửu Tuyền tông các đệ tử, Thần Thụ ở Thần giới ba vạn năm hình thành quả thực một lần nhưng không cẩn thận rơi xuống tại Thiên Huyền, Thần Thụ quả thực đánh rơi sẽ làm cho cả tu luyện giới sau này không có linh khí để có thể hấp thu. Nhưng quả thực ngày một lớn dần, sẽ mang đến hủy diệt cũng là không có cách gì so sánh được, hi vọng các đệ tử có thể làm cho môn phái của chúng ta làm vẻ vang.

"..."

Một trận trầm mặc qua đi, Bạch Linh lãnh đạm mở miệng: "Cái này ta đã biết được từ lâu, sư tỷ không cần lo lắng, việc này vẫn là đợi ta trở về lại rồi hãy kết luận."

Nhìn bộ dạng của Bạch Linh lãnh đạm như vậy, nàng có chút hoài nghi chính mình vì sao phải cứ nóng nảy như vậy... Tiêu hủy truyền âm lệnh sau đó liền lôi kéo Tử Y quay về Liễu Tướng Phong .

"Sư phụ, Thần Thụ quả thực là chuyện gì xảy ra?"

Đợi đến khi Bạch Linh tiêu hủy truyền âm lệnh xong, Mộ Lam Huyền ở một bên nghe xong toàn bộ quá trình mới có thể bước lên phía trước dò hỏi.

Nghe lời nói của Ngô Chỉ Hạc vừa rồi, Thần Thụ quả thực tám phần mười là một thứ gì đó rất quan trọng, mà không có Thần Thụ quả thực sẽ không có linh khí trên thế gian, nhưng lại có thể diệt thiên địa, mà những việc này sư phụ tựa hồ biết được từ lâu. . . . .

"Chính là giống như ngươi nghe được khi nãy."

Bạch Linh thản nhiên nói.

Tất cả những thứ này khiến nàng liên hệ đến lần Bạch Linh bị Thiên Hành Sách gọi đi đến chỗ của hắn. . . . .

Sau khi trở về rất không thích hợp, thậm chí thái độ khác thường muốn hỏi một ít lại không biết làm sao để nói.

Mà nàng hiện tại toàn đều biết .

"Sư phụ đừng lo lắng, đồ nhi sẽ vẫn luôn ở. . . . ."

Nàng không nhịn được tiến lên, hóa ra sư phụ cũng sẽ lo lắng những thứ này, lo lắng có phải cùng chính mình xa nhau hay không.

Mà nàng cũng không phải cái loại thanh niên nhiệt huyết mong muốn cứu vớt thế giới, chỉ cần có thể cùng sư phụ kết bên nhau là tốt rồi, nàng đã qua cái tuổi đó, hiện nay nàng chỉ là khoác lên vẻ ngoài tuổi còn trẻ, chỉ là đối diện với khí thế hơi cường của Bạch Linh sẽ có chút không tự giác chịu thua...

"Việc này ta đương nhiên biết, chỉ là..."

Chỉ nghe lời của nàng muốn nói phân nửa bỗng nhiên dừng lại, tựa như là có chút do dự.

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là không muốn khiến ngươi mất đi một thân tu vi này mà thôi..."

Một thân tu vi này của Mộ Lam Huyền cũng xem như là nàng tự mình trải qua, nếu như mất đi như thế sợ là lòng nàng cũng sẽ đau, hơn nữa nàng cũng không nghĩ bởi vì nguyên nhân của Thần Thụ quả thực mà mất đi Mộ Lam Huyền, dù sao sức mạnh đó không có cách gì tưởng tượng được, có ai biết được bản thân mình có thể tránh thoát được hay không. . . . .

"Không có tu vi thì còn có thân thể a, có thể luyện quyền pháp, không có linh khí vẫn như vậy, ngược lại là sư phụ, tại sao ngươi lại không lo lắng cho mình trái lại lo lắng cho ta?"

Nàng không sao cả cười nói, giống như đây chỉ là việc nhỏ.

Mà trong lòng của nàng cũng không phong khinh vân đạm giống như vậy, nàng cũng bắt đầu trở nên lo lắng, mất đi tu vi là nhỏ, thế gian hủy diệt đối với nàng mà nói cũng nhỏ nhoi, dù sao nàng cũng là người đã chết qua một lần, đối với việc này cũng có chút thông suốt. Nếu nàng lẻ loi một mình, nàng có thể đối những việc này xem như phong khinh vân đạm, sống chết cười nói cho qua.

Nhưng hiện tại nàng có Bạch Linh, việc này cũng liên quan đến vận mệnh sau này của hai người. Vì sư phụ, nàng cũng muốn không tiếc tất cả đại giới để tìm được Thần Thụ quả thực, cho dù là ở giữa nơi mênh mông này mò kim đáy bể là cực kì yếu ớt, nhưng nàng cũng muốn dùng hết sức lực non nớt của mình...

"Một giới tu vi của ta là truyền cho ngươi để chữa trị kinh mạch, có thể không lo lắng sao?"

Khóe môi nàng gợi lên một mạt đạm cười.

"Được rồi, những thứ này đã có Thiên Hành Sách tìm, sợ rằng hiện tại hắn đã đem tu luyện giả của toàn thành đều phái ra đi tìm, còn cần đến ngươi và ta lo lắng?"

Điều khiến cho Bạch Linh không vội một chút nào là do có Thiên Hành Sách, hắn là cái loại sợ chết nhất, khẳng định muốn gia tăng sưu tầm để khiến vị trí thành chủ của hắn càng dài lâu một chút.

"Đúng rồi."

Nàng giống như là nhớ tới cái gì, sờ sờ nhẫn, đem tay của Mộ Lam Huyền kéo tới.

"Cho ngươi vài thứ, không dùng được."

Nói xong, nàng dùng linh lực đem linh thạch chất đầy ở một góc trong nhẫn cụ di chuyển hơn phân nửa đưa vào cho Mộ Lam Huyền.

"Vật gì vậy?"

Nàng cũng có chút tò mò, đợi đến khi Bạch Linh đưa xong sau đó nàng liền đem thần thức xâm nhập vào trong nhẫn.

Khi nàng nhìn thấy một đống lớn linh thạch, nàng đều ngây ngẩn cả người.

"Sư. . . . Sư phụ?"

Nàng sống thời gian lâu như vậy còn chưa thấy qua linh thạch nhiều như vậy, lập tức trừng mắt to kinh ngạc nhìn Bạch Linh.

"Thắng được, để từ từ dùng đi, huống hồ mấy năm nay cũng không có cho ngươi vật gì."

Nàng lấy ra một quyển sách, tượng đá tiện nghi giống như nàng.

Thắng được? Vậy thì cũng thắng nhiều quá đi ! Nhìn bộ dạng hào khí của Bạch Linh, nàng giống như là đang bị bao dưỡng vậy ư?