Chương 60

Lúc này Thiên Tắc Tu cũng kinh ngạc vạn phần, tu vi của Mộ Lam Huyền, cả thuộc tính, đều khiến hắn hoài nghi chính mình có phải hay không cảm nhận sai rồi, vốn dĩ tưởng rằng ngọn lửa này là loại biến dị chẳng ra sao, nhưng lúc này hắn cảm nhận được một cổ cuồng bạo đến từ trong đó, hắn lập tức liền xác định đó là Cửu U minh hoả của xà quái ba đầu !

Lúc này hắn cũng không dám coi khinh Mộ Lam Huyền được u hỏa vòng thân ở trước mặt, nàng không hề ẩn dấu tu vi của chính mình, đem Viên Mãn cảnh không hề bảo lưu phát ra.

"Tốt, hóa ra là đem tu vi ẩn tàng đi."

Nàng khóe môi gợi lên, làm như đang cười, nhưng hoặc như là kích động gặp phải kình địch mà lộ ra tới hưng phấn cảm.

Cửu U minh hỏa bên người nàng ánh khuôn mặt trắng toát khiến cho nàng trở nên yêu dị không gì sánh được. Tuy rằng Cửu U minh hỏa cuồng bạo không gì sánh được, nhưng lúc này quay chung quanh ở Mộ Lam Huyền bên người lại có vẻ vắng vẻ, giống như không có có một chút lực sát thương, theo gió lắc lư .

Ngồi ở trên bàn hạng nhất Thiên Nhan vốn thờ ơ với tình huống trên luận võ trên đài, nhưng sau đó lại bị khí thế của Mộ Lam Huyền hấp dẫn, một khắc kia khi nhìn đến Mộ Lam Huyền trong mắt nàng chợt lóe một chút kinh ngạc.

Cổ hơi thở kia giống như là từng có ngửi qua...

Đúng lúc này, hai cái khí thế chấn động đến nổi gió lớn người rốt cục chạy về phía đối phương đánh nhau.

Bên tai tiếng sấm cuồn cuộn, gió lớn bạo khởi, đôi mắt nàng ngưng trọng, lấy tốc độ giành thắng lợi né tránh kiếm khí mà Thiên Tắc Tu vô số lần chém tới, mà Thiên Tắc Tu cũng là né tránh hỏa roi của nàng đánh qua.

Thấy cận chiến không có kết quả, nàng thối lui vài bước, áp dụng tư thế viễn công.

Chỉ thấy Cửu U minh hỏa từ bốn phía hình thành vô số viên quả cầu lửa, cắt không khí hướng về Thiên Tắc Tu bay đi.

Lúc này, Bạch Linh bỗng nhiên biến sắc, mặt mày đã có chút sắc lạnh.

Số lượng quả cầu lửa nhiều đến không đếm được, hắn không nhịn được biến sắc, lúc này linh khí của Thiên Tắc Tu có chút không đủ, nhưng vẫn là tận lực chống đỡ để cho sét trên bầu trời đánh phá quả cầu lửa, mà chính hắn cũng sử dụng kiếm chém Cửu U minh hỏa hình thành quả cầu lửa, lúc này kiếm của hắn cũng đã hoàn toàn biến dạng, hắn nhìn thanh kiếm bị biến dạng liền dùng tốc độ nhanh nhất lấy ra một thanh kiếm khác, nhưng cùng lúc này hắn cũng bị Cửu U minh hỏa giã ở trên người khắp nơi.

Cửu U minh hỏa mang đến thiêu đốt đau đớn khó nhịn, chỉ nghe hắn hí rống một tiếng chật vật từ giữa vòng vây đột phá ra, nhưng lúc này Mộ Lam Huyền đứng ở tại chỗ đã biến mất không thấy.

"Ta ở đây."

Thiên Tắc Tu thuận thế quay đầu lại, một kiếm chém về phía sau, chỉ một thoáng hàn lóng lánh, một kích kiếm khí hướng về phía Mộ Lam Huyền.

Nhưng lúc này hắn đã mệt mỏi không chịu nổi, linh khí gần như cạn kiệt, cho nên dưới trạng thái như vậy chém ra kiếm khí không có một chút lực sát thương.

Nàng ngăn trở kiếm khí, lãnh đạm cười, xung quanh Thiên Tắc Tu trong nháy mắt hình thành một cái hỏa lao đem hắn vây quanh ở bên trong.

Thắng thua đã thành kết cục đã định, Mộ Lam Huyền hai tay đặt ra sau lưng trên mặt vung lên một mạt mỉm cười tự tin.

"Ta thua. . . . ."

Thiên Tắc Tu thoải mái cười, hướng về phía tài phán nói.

Lúc này tài phán trưởng lão cũng bị hai người làm cho kinh diễm, đến khi nghe Thiên Tắc Tu nói chuyện mới phản ứng đến.

"Tân tổ, Mộ Lam Huyền thắng !"

Trong nháy mắt mọi người dưới đài hoan hô đứng lên, tất cả mọi người đều bị Mộ Lam Huyền một phen ngoạn hỏa làm cho thuyết phục.

Ngực nàng phập phồng rất nhỏ, đầu tiên chính là nhìn hướng Bạch Linh, hai người hiểu ý cười, đều có lẫn nhau thích.

Lúc này có người vui mừng có người buồn bã.

Bạch Linh mặt mang mỉm cười vươn tay: "Lấy linh thạch tới."

"Tên tiểu tử thối này !"

Thiên Hành Sách nghiến răng nghiến lợi nhổ một tiếng, từ trên tay tháo một cái nhẫn xuống dưới ném cho Bạch Linh: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, cho ngươi !"

Bạch Linh thu hồi nhẫn tiếp theo đứng dậy đi ra ngoài.

Thiên Hành Sách nhìn một màn này quả thực muốn chửi đổng, ngươi cư nhiên tới xem đồ đệ luận võ hố xong liền bỏ chạy ? ?

Nàng đem Thiên Tắc Tu thả ra, chỉ thấy hắn đưa mắt nhìn vết thương trên người bị thiêu cháy, u oán liếc mắt Mộ Lam Huyền.

Nàng thấy thế hừ lạnh một tiếng, người nào dùng toàn lực trước? Vốn dĩ nàng là không muốn đem con bài lật ra để bại lộ quá sớm, nhưng người nào vừa không có đầu óc vừa mới đi lên đã xuất đại chiêu, nàng là bị bất đắc dĩ mới động thủ , bất quá... Xác thực đốt có chút ngoan độc. . . . .

Thiên Tắc Tu từ vừa mới bắt đầu là một tiểu sinh trắng nõn hiện tại lại biến thành rối bù, mái tóc tạc ra cả người tức giận. . . . .

"Cho ngươi."

Nàng lấy ra một bình thuốc chữa thương chuyên trị Cửu U minh hỏa ném cho Thiên Tắc Tu.

Thấy vẻ mặt đầu tiên của hắn là nhìn mình đề phòng, không khỏi mắng một tiếng.

"Đổ lên vết thương, nhanh lên."

Nàng ném một câu nói liền nhảy xuống đài, lưu lại Thiên Tắc Tu vẻ mặt hoài nghi nhìn lọ thuốc.

"Tiểu sư muội thâm tàng bất lộ a !"

Nàng vừa xuống đài đã bị cánh tay của Thành Mộc Thu siết chặt cái cổ, khiến cho nàng thở không nổi.

Lúc này Diệp Thiện đi tới một tay cầm Thành Mộc Thu kéo đi về, thoát ly ma trảo nàng u oán nhìn Thành Mộc thu: "Ngươi đây là muốn đem ta siết chết a..."

"Lam nhi sắc mặt của ngươi không đúng a, có phải tiêu hao quá mức hay không?"

Diệp Thiện có chút lo lắng, bởi vì sắc mặt của Mộ Lam Huyền xác thực có chút tái nhợt.

"A? Khá tốt khá tốt, còn có thể cử động được."

Nàng theo bản năng đem tay giấu ở sau người, cười vài tiếng, chính như lời của Diệp Thiện nàng xác thực tiêu hao quá mức , hơn nữa dùng Cửu U minh hỏa quá mức làm càn, lúc này hai tay đặt ở sau lưng đã bị phản phệ, ngón tay bị thiêu đốt gần như khẽ động liền đau.

"Còn có thể động sao? Tay ngươi còn có thể cử động sao !"

Giữa lúc Mộ Lam Huyền đưa tay lui về bỗng nhiên bị lời nói vừa hỏi tức giận làm chấn kinh đến.

Chỉ thấy mặt Bạch Linh lạnh lẽo nhìn nàng, ở trước mặt đôi mắt kia nàng vĩnh viễn không hề có bí mật để giấu, lời nói dối dễ dàng đã bị vạch trần.

Đối mặt Bạch Linh chất vấn, nàng cúi đầu, giống hài tử khi làm sai việc gì.

Mà ngay thời điểm Mộ Lam Huyền xoay người, ba người đứng ở một bên rõ ràng thấy được nàng vết tích bị thiêu đốt trên tay nàng, nhìn hai người không khỏi lắc đầu, cái này Mộ Lam Huyền muốn xong. . . . .

"Đi."

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bạch Linh tức giận liếc nhìn Mộ Lam Huyền, mang theo nàng đi về hướng khách điếm.

...

Trở lại khách điếm, Bạch Linh đã đem tay nắm Mộ Lam Huyền buông ra, banh bộ mặt, thoạt nhìn rất tức giận.

"Nếu như ngươi cứ như vậy mà sử dụng Cửu U minh hỏa thì tay ngươi sớm hay muộn sẽ bị phế bỏ !"

Nàng nhẹ nắm hai tay Mộ Lam Huyền, quát lớn nói.

"Ngươi có ta cũng có, ta làm sao không biết phản phệ sẽ mạnh bao nhiêu sao? Ngươi sao có thể lớn mật như vậy, vạn nhất đôi tay phế đi thì thế nào?"

Nàng nghe xong chỉ là cúi đầu, xác thực là nàng có chút quá ...

Lần này sư phụ nhất định tức giận...

Giữa lúc nàng cúi đầu chờ nàng tiếp tục răn dạy, bỗng nhiên cảm giác trên tay hơi lạnh, chỉ nghe thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nhu thuận vang lên ở bên tai.

"Lần sau đừng như vậy ... Còn đau không?"

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy không biết từ khi nào trên tay Bạch Linh đã cầm một bình thuốc, cẩn thận dùng đầu ngón tay đem thuốc lau ở trên miệng vết thương của nàng, vừa đau lại vừa ngứa.

Thần sắc đau lòng kia của Bạch Linh khiến cho nàng bỗng nhiên nghĩ đến lần trước bị minh chủ Vạn Kiếm Minh đả thương, khi đó Tử Y mạnh mẽ bắt nàng giả làm khổ nhục kế, mà khi đó vẻ mặt của sư phụ cùng với hiện tại gần như không gì khác nhau, khác biệt duy nhất chính là hiện tại hai người đã ở bên nhau.

Nàng xem bộ dáng chuyên chú của sư phụ, trong lòng ấm áp mềm mại không nhịn được, nở một nụ cười xinh đẹp.

Hóa ra sư phụ thật sự đã sớm đối với mình động tâm ...