"Nếu đã nói lúc trước, vậy ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Vấn đề gì?"
Tiểu Hắc Lư bỗng nhiên đứng đắn lên, nàng cũng theo bản năng trở nên nghiêm túc.
Cặp mắt to của tiểu la lị nheo lại, ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Mộ Lam Huyền, cứ nhìn chằm chằm khiến nàng sợ hãi.
"Ngươi làm thế nào lại tới được đây?"
Nghe nàng nói thế Mộ Lam Huyền thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng là cái vấn đề gì chứ, hóa ra chính là cái này, liền không chút suy nghĩ đương nhiên đáp: "Đương nhiên là từ bên ngoài vào a."
"Bên ngoài?"
Tiểu la lị nghe nói ánh mắt càng thêm kỳ quái , vẻ mặt hoài nghi.
"Nơi này là chốn hư vô, làm sao ngươi có thể từ bên ngoài vào được."
Mộ Lam Huyền cũng bị hỏi choáng váng, nàng chỉ biết nơi này là cấm địa Vạn Thi Cốc mà thôi, khi nào lại có thêm một cái tên mới chưa nghe bao giờ?
"Làm sao không có khả năng, tuy rằng ngươi nói chốn hư vô là cái gì ta không biết, nhưng Vạn Thi Cốc này là ở trong cấm địa của Cửu Tuyền tông của ta, chỉ cần có lệnh bài của chưởng môn là có thể tùy ý ra vào a, ta bị sư phụ ném vào để lịch luyện ."
"Cửu Tuyền tông?!"
Tiểu la lị nghe nói mặt lộ vẻ kinh sắc, rồi sau đó bản thân đi qua đi lại đi tới, trên mặt của một tiểu hài nhỏ tuổi lộ ra vẻ nghiêm túc, lẩm bẩm : "Làm sao có thể được, điều này sao có thể..."
"Uy, ngươi đang nói có thể cái gì a."
Mộ Lam Huyền hô tiểu la lị một tiếng, chỉ thấy nàng như trước không nói lời nào giống như đang tự hỏi cái gì.
"Tiểu Hắc Lư ngươi không sao chứ?"
Nói nàng đưa tay ở trước mắt tiểu la lị quơ quơ.
"Ta đã hiểu!"
Bỗng nhiên tiểu la lị lộ vẻ sắc mặt vui mừng quát to một tiếng, kích động nhìn Mộ Lam Huyền: "Ta hiểu vì sao chốn hư vô này là của Cửu Tuyền tông!"
"Sao?"
Nàng đưa tay gãi gãi đầu, vẻ mặt không giải thích được, vốn dĩ liền không hiểu ra sao bỗng dưng nàng nói như thế Mộ Lam Huyền càng sờ đầu không hiểu, Vạn Thi Cốc không phải là cấm địa ở trong Cửu Tuyền tông sao, nói tới nói lui là như thế nào.
"Ai nha, ngu ngốc!" Tiểu la lị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đẩy Mộ Lam Huyền một chút, làm ra một bộ dạng giáo dục rắm thối chỉ chỉ con đường các nàng đang đi tới.
"Con đường đó có dài hay không?"
Mộ Lam Huyền trợn trắng mắt thầm nghĩ đã đi mấy tháng còn đi không xong đương nhiên là dài rồi: "Ân."
"Con đường ở Cửu Tuyền tông của các ngươi có dài như của Vạn Thi Cốc sao?" Tiểu la lị lại hỏi.
"Cái này..."
Tuy rằng Cửu Tuyền tông là rất lớn, thậm chí muốn cùng người khác gặp mặt cũng phải vượt qua mấy cái đỉnh núi mới có thể nhìn thấy, bất quá cũng không đến mức phải đi tới mấy tháng mà vẫn không đến điểm cuối, huống hồ qua mấy tháng này nàng là có thể cảm nhận được người đang lớn lên.
"Vạn Thi Cốc tương đối dài."
Tiểu la lị nghe nói thoả mãn gật gật đầu.
"Ân, coi như ngươi có đầu óc."
"Nếu như vậy, ngươi còn dám nói Vạn Thi Cốc này là ở trong Cửu Tuyền tông hay không?"
Bỗng nhiên tiểu la lị chuyển lời, không đợi Mộ Lam Huyền mở miệng tiếp tục nói: "Dùng lời khác mà nói, Vạn Thi Cốc ở Bắc Hải, Cửu Tuyền tông ta cũng có nghe nói qua là ở biên giới phía Nam. Một nơi ở bắc một nơi ở Nam, hai nơi hai hướng căn bản là không thể ở cùng nhau, ở nơi hoang vắng này làm sao lại có khả năng là cấm địa của Cửu Tuyền tông được."
Nghe thế, nàng cũng coi như hiểu rõ tại sao lúc đầu tiểu la lị giật mình cái gì: "Nhưng ta xác thực là từ ở trong tông môn đi vào a, chẳng lẽ là truyền tống trận?" Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước khi tiến vào Vạn Thi Cốc, ở trước nàng có một ánh sáng chói mắt, bây giờ nghĩ đến xác thực rất giống truyền tống trận.
"Không sai! Không nghĩ tới bộ não teo này của ngươi còn rất thông minh, ân, bản khốc mã đối với ngươi nhìn bằng cặp mắt khác xưa ."
Tiểu la lị vui mừng vỗ vỗ bả vai Mộ Lam Huyền khẳng định, nếu như không phải nhìn cái mặt của tiểu la lị cùng với hai cái chân đang lót ở dưới kia, thì khẳng định sẽ có một cảm giác như trưởng bối đang khen ngợi vãn bối!
Bất quá mộ lam huyền còn là có chút không thể tin được, không nghĩ tới chỉ là một cái truyện tống trận, chính mình liền đến phương Bắc, như vậy hiện tại ly cửu tuyền tông chẳng phải là cách xa vạn dặm còn xa ...
Hiểu rõ vấn đề nghi hoặc, tiểu la lị liền bắt đầu nói về lai lịch của Vạn Thi Cốc.
"Vạn Thi Cốc này vốn tên là chốn hư vô, là vì lần thứ hai các quân sĩ cùng Ma tộc đối đầu sau đó chết đi nên đã thành lập ra nghĩa địa này, mang ý nghĩa rất tốt nhưng không biết vì sao có một ngày nơi này bỗng nhiên sinh ra khí tức điềm xấu, khí này có thể thao túng những xác chết này, thậm chí khiến cho tất cả xác chết đều khôi phục được thân thể. Bọn họ bắt đầu công kích đến những quân sĩ này không thương tiếc, lâu ngày nơi này bị hắc khí sinh sôi, khắp nơi bị ô uế chuyện này cũng kinh động đến địa ngục, nếu như người đã chết thì phải trở về địa ngục sở quản. Nhưng bọn họ luyện một viên tinh thạch trấn áp hắc khí, mà tinh thạch thì cần phải có người trông coi, cho nên ta vốn dĩ là một khốc mã tại địa ngục tiêu sái đã bị phái tới chỗ chim không thèm thả sh*t này mà trông coi cái cục đá này, nhưng mà!"
Nói đến phân nửa, tiểu la lị nghiến răng nghiến lợi quơ nắm tay: "Vốn xui xẻo bị đánh tới chốn hư vô này, làm hại ta không thể tu luyện mà còn phải canh chừng tinh thạch! Kết quả tinh thạch còn bị một nữ nhân bại hoại ném đi! Tinh thạch mất đi, người khống chế hắc khí lại xuất hiện , hơn nữa không may nhất vẫn là bị biến trở về nguyên hình lại còn bị cái đám quỷ tướng quân nho nhỏ kia cưỡi! Thật là quá khuất nhục! Không có tinh thạch, mấy năm nay ta quá khổ đi a ô ô ô."
Tiểu la lị thoáng cái chạm đến chỗ đau, nhớ tới bản thân trong những năm qua, một chút nhịn cũng không được mà rơi nước mắt thẳng xuống, cũng không để ý tới Mộ Lam Huyền có thuận mặt vừa mắt hay không, một phen ôm chặt thắt lưng của nàng khóc than trời.
Trong lòng của Mộ Lam Huyền không có một chút thương hại, mặt không chút thay đổi nhìn khóc thành mèo hoa tiểu la lị.
"Ngươi nhưng đừng khóc, nếu không lát nữa khiến cho những tử sĩ bị triệu tới ta cũng mặc kệ ngươi."
Bất quá chiêu này cũng là dùng được, nàng lập tức không khóc tay chỉ bất quá gắt gao nắm chặt tay áo Mộ Lam Huyền, lộ ra ánh mắt cảnh cáo: "Không được, hiện tại ta còn chưa khôi phục hoàn toàn nữa, tinh thạch này bị ta ăn vào rất nhanh liền sẽ vô dụng , ta cũng nhả ra không được, đem trả về tại chỗ cũ sau đó khẳng định sẽ phải cùng những tên tử sĩ kìa chém gϊếŧ , ngươi cũng không thể bỏ mặc ta như vậy được!"
Hóa ra là như thế này...
Nguyên bản còn nghi hoặc tại sao nàng đã nhặt cái cục đá kìa rồi vì sao lại còn không đi, thì ra là vì bảo toàn tính mạng a... Vậy là tốt rồi.
Nàng làm bộ làm tịch ho khan vài tiếng, làm ra vẻ như đang do dự: "A, ta nên làm cái gì bây giờ, ở ngay cía chỗ quỷ quái này bản thân đều rất khó bảo toàn tính mạng..."
Lúc nàng nói chuyện còn cố ý đem âm tiết của chữ cuối cùng kéo dài ra, vẻ mặt rối rắm nhìn tiểu la lị.
Nhìn Mộ Lam Huyền như vậy nàng liền đoán được: "Nói đi! Ngươi muốn cái gì!"
Mộ Lam Huyền nhìn nàng quan sát từ trên xuống dưới một phen.
"Ta muốn..."
Còn chưa có nói xong, tiểu la lị lập tức bày ra bộ dạng cảnh giác không tốt nhìn Mộ Lam Huyền.
"Oa ! Ngươi là cái nữ nhân mặt người dạ thú! Ngươi không thể bởi vì ta lớn lên đáng yêu cho nên ngươi liền chú ý ta! Đồ biếи ŧɦái !"
Mộ Lam Huyền trong nháy mắt xù lông, cho dù tiểu la lị này lớn lên là rất xinh đẹp, thế nhưng nàng không có cái khẩu vị nặng như vậy có được hay không, phải biết rằng người này có thể là một con ngựa biến thành: "Phi! Ai muốn ngươi! Ta muốn ngươi phải cầu ta !"
"Cái gì?"
Mộ Lam Huyền trợn trắng mắt, thầm nghĩ con lừa này không chỉ có đôi mắt không tốt mà lỗ mũi cũng già đến logout, cái lỗ tai còn không có dùng, dứt khoát trực tiếp kề sát bên tai tiểu la lị quát: "Ta nói, ta ! Muốn ! Ngươi ! Cầu ! Ta !"
Tiểu la lị một phen đẩy ra Mộ Lam Huyền, hai cái má lại phồng lên, không phục nhìn chằm chằm Mộ Lam Huyền.
"Ai, vậy được rồi, nếu ngươi không muốn ta cũng không bắt buộc, chỉ là không biết ở chỗ này lại có thể có thêm một tên tướng quân không đầu nào khác nữa hay không..."
Nói xong, Mộ Lam Huyền xoay người muốn đi, nhưng mới vừa đi không có vài bướct thì tay áo của nàng đã bị người kéo lấy, tức khắc cảm giác khi một loại gian kế sắp đạt được truyền đến.
Nàng đắc ý gợi lên khóe miệng nhìn Tiểu Hắc Lư vẫn tức giận như vậy.
"Cầu. . . . . Cầu ngươi..."
"Cái gì? Âm thanh này của ngươi cứ như muỗi kêu ta nghe không rõ a?"
Mộ Lam Huyền ngoáy ngoáy cái lỗ tai nói.
"Cầu ngươi ..."
Cả khuôn mặt của tiểu la lị đều nghẹn đỏ, giống như một giây tiếp theo nàng dường như sẽ khóc ra.
"Không có ! Nghe ! Được !"
Mộ Lam Huyền giống như trước lắc đầu, nàng nhất định phải trì trì nhóc con này, nếu không dọc đường đi với tính tình đùa giỡn đó thì người không may vẫn là nàng.
"Cầu ngươi!"
Một tiếng vang dội truyền đến, có thể là cảm thấy rất khuất nhục, nói xong sau đó lập tức gào khóc lớn.
Một bên khóc còn một bên dùng nắm tay nhỏ đánh Mộ Lam Huyền: "Con nhóc đáng chết nhà ngươi dám khi dễ bổn mã! Nếu không phải tu vi của bổn mã chưa có khôi phục! Nếu không ta nhất định sẽ đem ngươi cùng với nữ nhân kia đánh thành cái sàng giống hệt nhau! Ô ô ô."
Mộ Lam Huyền vừa nhìn, trò này thật thua vị lại còn có thể chọc khóc được nàng, nàng không nghĩ tới này Tiểu Hắc Lư phải trải qua như vậy a...
———————
Editor:
Chào buổi tối tốt lành!