Chương 33

"Hô!"

Từ trong lòng bàn tay của Mộ Lam Huyền toát ra một ngọn lửa, màu sắc của ngọn lửa kia khác với màu sắc của ngọn lửa bình thường, đó là tiên hồng sắc , cùng với màu sắc của hoa hỏa diễm là cùng một loại.

Nàng vung tay lên động một chút, để cho ngọn lửa kia va xuống mặt đất, chỉ nghe "Oanh!" Một tiếng nổ, mặt đất bằng phẳng chỉ trong nháy mắt hình thành một cái hố lớn bị xung lượng khủng bố kia làm ra.

Mộ Lam Huyền cũng không có học qua bất cứ thuộc tính công pháp nào, chỉ là dựa vào ý thức của chính mình mà ném ra bên ngoài một quả cầu lửa mà thôi, sức công phá lại mạnh đến như thế, vậy nếu như phối hợp công pháp lại cùng nhau mà dùng, vậy chẳng phải là sức mạnh càng tăng lên nhiều?

Nàng thu hồi ngọn lửa trong tay, quyết định chờ thêm một cái cấm địa nữa rồi sau đó đi tìm Bạch Linh để lấy một bộ công pháp hỏa hệ.

Cứ như vậy, lại qua cả tháng, mỗi ngày của Mộ Lam Huyền chính là cưỡi Tiểu Hắc Lư đi đánh quái, chém gϊếŧ không ít quỷ tướng quân, mà những tử sĩ này tu vi cũng tăng tới Nguyên Anh kỳ. Trong khoảng thời gian này nàng phát hiện ra một đáp án, đó chính là chỉ cần là tử sĩ có tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên, sau khi chém gϊếŧ có thể thu được sương mù mà tăng tiến tu vi.

"A."

Lúc này Mộ Lam Huyền đang bất mãn cầm một bộ y phục sạch sẽ cuối cùng của mình, mà bộ bạch y ở trên người cũng bị thành một màu xám, sắp trở thành màu đen, nàng đi vào trong sơn động không biết đã thay đổi bao nhiêu bộ, vừa mới chuẩn bị thay bộ y phục màu đen hoàn toàn mới kia, kết quả tóc từ trên đầu tuông xuống cùng một chỗ...

Nàng cầm lấy lên mái tóc vốn dĩ nhu thuận phiêu dật, bất đắc dĩ thở dài, mà trên người cũng có vết máu do đánh nhau mà thành bây giờ đã khô lại.

Hiện tại nàng quả thực là muốn bạo phát!

Bộ dạng từ đầu đến chân đều bẩn như vậy, nói là tên ăn mày phỏng chừng đều có người tin.

"Không được, đây là bộ y phục cuối cùng, ta nhất định phải giặt lại để mặc vào."

Nàng cũng nghiêm túc, nói chắc là chắc, chạy ra khỏi sơn động nhảy lên trên lưng u linh mã.

Tuy rằng nàng không biết ngoài hồ nước tràn đầy màu đen ở đây đến tột cùng còn nơi nào sẽ có hồ nước trong suốt, nhưng nàng chạy đi cũng rất nhiều thuận tiện lưu ý một chút cũng không sao.

Nàng nhìn hẻm núi cảm giác vẫn vô biên vô hạn như trước, đi cả một thời gian dài như vậy, thế nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cuối, nàng thậm chí có chút hoài nghi cái hẻm núi này có phải hay không là không có điểm cuối, mà nàng vẫn cứ luôn đi tiếp như vậy.

May mà mấy ngày nay không có gặp phải quỷ tướng quân nào có tu vi vượt lên hơn Nguyên Anh thượng kỳ, bằng không là Nguyên Anh viên mãn, hơn nữa một đống tử sĩ tu vi Nguyên Anh kỳ như vậy nàng tuyệt đối sẽ chết thực thảm.

Mộ Lam Huyền cưỡi u linh mã tiếp tục bước đi trên con đường trong hẻm núi dài đằng đẵng này.

Trên đường thật nặng nề, nàng không nhịn được đưa mắt nhìn vật duy nhất còn sống ở kế bên cạnh, Tiểu Hắc Lư.

Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một lời bài hát, nàng theo bản năng hát lên.

"Ta có một con lừa nhỏ cho tới bây giờ ta cũng không cưỡi..."

Nghe nàng hát, u linh mã không nhịn được ma ma vó ngựa, hí một tiếng.

"Ngươi cũng rất thích bài hát này đúng hay không !" Nàng kích động sờ sờ đầu u linh mã, vui mừng nói: "Quả nhiên chúng ta rất hợp nhau a."

"Bá !"

Ngay lúc Mộ Lam Huyền đang sờ u linh mã, bỗng nhiên một nhận được một trận gió chém về phía nàng.

Chỉ thấy Mộ Lam Huyền biến sắc, lúc trận gió kia cách đầu của nàng đầu chỉ còn không đến ba tấc, trong mắt nàng lòe ra một chút hàn quang, trong nháy mắt ngửa ra sau né tránh một kích trí mạng kia.

Mấy ngày nay rèn luyện, nàng không đơn giản là rèn luyện thân thủ của bản thân, mà nàng cũng càng rèn đúc năng lực phản ứng nhiều hơn. Nếu như hiện tại tên Thăng Diệu Huy kia lại bí mật hơi thở trốn tránh, nàng tuyệt đối có thể trước tiên phát hiện ra Thăng Diệu Huy tồn tại, mà không phải giống trước kia phải đợi hắn đến phía sau nàng mới có phát giác.

Nàng lôi kéo dây cương đem đầu ngựa quay lại đến đây, hướng qua kia nhìn lại, phát hiện ra quả nhiên là quỷ tướng quân, nhưng để người ta giật mình mà là sương mù vốn dĩ bao bọc lấy lúc này lại trống không không có.

"Tướng quân không đầu?!"

Nàng giật mình nhìn tướng quân không đầu ở trước mắt chỗ bị chặt đầu tản ra nhàn nhạt hắc khí, đây là lần đầu tiên nàng tới Vạn Thi Cốc này nhìn thấy được ngoại trừ tử sĩ cùng quỷ tướng quân ở ngoài kia.

Nàng xem hướng kia không đầu tướng quân nắm trong tay loan đao, tám phần mười trận gió vừa rồi nàng nhận được chính là khí từ loan đao kia phóng ra đi.

Nàng rút ra trường kiếm bên hông, quyết định đánh đòn phủ đầu, thừa dịp tên tướng quân không đầu kia không có chủ động tiến công trước, nàng dẫn đầu từ trên ngựa phóng đến, dùng trường kiếm sắc bén đâm về phía tướng quân không đầu.

Một kích này rất chuẩn ngoan độc, kiếm khí tứ phía cơ hồ muốn đem không gian xé rách, ong ong kêu.

Cách ngực của tướng quân không đến một quyền, vốn dĩ tưởng rằng sắp được nhưng sau đó nàng chỉ thấy tướng quân không đầu lưu loát chém ra một đao, trong nháy mắt một trận gió lại đánh về phía Mộ Lam Huyền, tốc độ cực nhanh, khiến nàng né tránh không thoát.

Trong nháy mắt kia trận gió kia hung hăng đánh vào người Mộ Lam Huyền, nàng trực tiếp bị đánh bay đυ.ng vào trên thạch bích.

Nàng chỉ cảm thấy chính mình giống như bị nghìn cân trọng đỉnh bắn trúng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

"Khụ khụ, dũng mãnh a, tu vi này chỉ sợ là đã tới Luyện Thần ..."

Nên tóm lại mà nói, mấy ngày qua nàng chưa bao giờ gặp phải đối thủ có thể đánh nàng treo lên, một cuộc gặp này liền gặp phải Luyện Thần kỳ, có lẽ sẽ phiền phức đây...

Nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, không nhịn được ho khan vài tiếng, trong lòng có chút may mắn, may mà nàng không cần ăn cơm, nếu không một kích này có thể sẽ đem những thứ gì có ở trong dạ dày của nàng cùng đập đến ói ra.

Nàng bước nhanh tiến lên, nắm chặt kiếm trong tay, cùng kia tướng quân không đầu đánh mấy hiệp, toàn bộ hẻm núi đều quanh quẩn tiếng binh khí va chạm cùng một chỗ của hai người.

"Đáng chết."

Trong lòng Mộ Lam Huyền thầm mắng một tiếng, sau đó nhảy ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên tướng quân không đầu kia.

Đánh qua mấy hiệp, nàng gần như đối với tướng quân không đầu này không hề có uy hϊếp, không có đầu nên không thể chém, nhược điểm ở nơi nào?

Huống hồ tu vi của tên tướng quân không đầu này chủ sợ là đã lại vượt lên trước chính mình ...

"Có rồi!"

Đôi mắt của Mộ Lam Huyền chợt loé lên, khóe miệng gợi lên tia cười lạnh.

"Nếu như đã không có đầu, vậy thì đâm trái tim là được rồi!"

Người không có đầu không thể hành động, không có trái tim cũng không có thể hành động, nếu như tên tướng quân này không có đầu, vậy nhược điểm tuyệt đối là ngay chỗ trái tim!

Tên tướng quân không đầu hướng phía Mộ Lam Huyền mà đến, nàng cũng không hề chần chờ, dò xét một phen linh khí trong cơ thể.

"Hảo, được rồi."

Mộ Lam Huyền gật gật đầu, chỉ thấy tên tướng quân không đầu kia nâng tay lên chém ra một đao, nàng vội vã màu tránh qua một bên, ánh mắt một ngưng, quát: "Cửu linh kiếm quyết, khai!"

Trong nháy mắt từ trong cơ thể của Mộ Lam Huyền loé ra vài đạo tàn ảnh, hướng tới phía tên tướng quân không đầu kia chạy đến.

Đúng như kỳ vọng của Mộ Lam Huyền, vài đạo tàn ảnh kia rất nhanh đã cùng với tướng quân không đầu giao chiến, mà tướng quân không đầu chỉ một mình nên khó địch, dần dần bị ngăn chặn.

Do tiêu hao linh quá lớn, Mộ Lam Huyền cúi lưng đỡ đầu gối thở dốc một hồi, từ trong nhẫn cụ lấy ra một viên đan dược bổ sung linh lực một ngụm nuốt đi vào.

"Hô."

Nàng sử dụng bộ pháp giống như một cơn gió tiến thẳng đến tướng quân không đầu kia, mấy ngày này thân pháp của Mộ Lam Huyền cũng có tiến bộ, tốc độ cực nhanh gần như để người ta thấy không rõ.

Trong nháy mắt nàng liền vọt đến trước mặt tướng quân không đầu, cùng với vài đạo tàn ảnh khi nãy ngăn chặn hắn, hàn quang chợt lóe, hai tròng mắt băng lãnh không gì sánh được, một kiếm xuyên thấu tấm khôi giáp rất nặng kia đâm vào trái tim.

Nhìn đến tên tướng quân không đầu đã chấm dứt hành động, nàng đem vài đạo tàn ảnh kia thu hồi, đem trường kiếm đâm vào tim của tướng quân không thu hồi lại.

Tên tướng quân không đầu trong nháy mắt té trên mặt đất, cũng đem loan đao kia rơi xuống đến một bên.

Chỉ thấy từ chỗ trái tim của tên tướng quân không đầu vừa rồi ngã xuống loé lên một đạo bạch quang.

Chỉ nghe âm thanh "Răng rắc răng rắc" truyền đến.

Lúc đôi mắt của Mộ Lam Huyền còn đang kinh ngạc, thân thể của tên tướng quân không đầu giống như là đồ sứ hé ra, chỗ trái tim lộ ra sau đó sáng lên thứ gì đó.

Nàng tò mò tiến lên dò xét một phen, lấy ra viên kết tinh trong suốt không lớn bao nhiêu.

"Đây là cái gì?"

Nàng cẩn thận quan sát viên kết tinh trong suốt sáng lên kia, còn chưa kịp tiến thêm một bước quan sát lúc hơn.

Thanh âm động đất chấn động "Rầm rầm" truyền đến.

Nàng ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy u linh mã đạp móng ngựa chạy như điên đến, đến trước mặt Mộ Huyền nó cực nhanh phanh lại, thừa dịp nàng không chú ý nó liền mở miệng đem viên kết tinh kia một ngụm nuốt xuống dưới...

————————-

Editor: Tuần sau sẽ không có chương nhé, hẹn gặp mọi người vào thứ 7 tuần tới. Mình vắt chân lên cổ chạy nước rút học bài đây T_T , mong là thi thuận lợi.