Chương 28

"Được rồi, ngươi trở về nghỉ tạm một ngày, bắt đầu từ ngày mai ngươi phải đi từng nơi cấm địa trong môn phái để tu luyện."

Tới cửa tẩm điện của Bạch Linh, không đợi cho Mộ Lam Huyền vào cửa nàng liền hạ lệnh trục khách.

Có người nói cấm địa này, là nơi mà đệ tử bình thường của Cửu Tuyền tông không thể đi vào, có người nói bên trong nguy cơ tứ phía, không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt. Cửu Tuyền tông lớn như vậy, cũng là có không ít cấm địa, trước kia Mộ Lam Huyền chỉ là đứng xa xa mà nhìn qua một chút, nàng muốn vào cũng không được, từng nơi cấm địa đều có cấm chế do chưởng môn bố trí thiết lập, không có sự cho phép của chưởng môn bất luận kẻ nào cũng không thể vào được.

Lần này Bạch Linh để cho Mộ Lam Huyền đi, một là vì rèn luyện, hai là vì để cho cảm tình của tiểu đồ nhi kia đối với nàng đem cản trở về, nhiều thời gian cùng nàng không tiếp xúc nên nàng tuyệt đối sẽ quên lãng đi tình cảm không nên này, tuy rằng nàng không phản đối tình yêu giữa nữ tử, nhưng sư đồ luyến ái này? Khỏi phải mơ tưởng, nàng tuyệt đối sẽ không thích phải đồ đệ của chính mình.

"Chỉ một đêm thôi, để cho đồ nhi ở lại đi, từ nơi này trở về còn muốn rất lâu đâu..."

Mộ Lam Huyền nghe nói vội vàng cò kè mặc cả.

"Không thể! Trở về."

Bạch Linh thấy thế mắt lạnh nhìn lại, không có nửa điểm nhượng bộ.

Mộ Lam Huyền bày ra một bộ đáng thương hề hề, một đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp mắt: "Sư phụ..."

"Không được !"

Bạch Linh vẫn như trước lắc đầu.

Nói đến đây Mộ Lam Huyền cũng là người bướng bỉnh, thấy Bạch Linh kiểu nào cũng đều không gật đầu đồng ý nàng, trực tiếp ngay tại chỗ mà ngồi, một bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục: "Được! Vậy đồ nhi không đi vào, ta ở chỗ này ngủ cũng không thành vấn đề đi?"

Bạch Linh nhìn tiểu đồ nhi lại làm xấu, nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đến tột cùng thì chừng nào đồ đệ này mới có thể thành thục một ít...

Nàng không hề phản ứng Mộ Lam Huyền, trực tiếp xoay người vào nhà.

"Tùy ngươi."

Mộ Lam Huyền dỗi lại ở cửa ra vào không đi , nàng đem chăm đệm trải lên trên gạch đá cẩm thạch kia, thảnh thơi che ở cửa ra vào đặt mông nằm xuống.

Mộ Lam Huyền một bên bắt chéo chân một bên nhìn bầu trời, thầm nghĩ nếu ngay lúc này trên trời kéo tới một trận mưa to hay có lẽ tới một trận tuyết lớn đổ xuống trên đầu nàng, chính mình lại làm thêm bộ dạng đáng thương, sư phụ sẽ đau lòng đi ra để cho mình đi vào...

"Không lẽ là không xảy ra sao..."

Nàng nhìn một chút kia mặt trời chói chang chiếu sáng sủa khí trời, bất đắc dĩ thở dài.

"Lam nhi !"

Giữa lúc Mộ Lam Huyền buồn chán đến hoảng, một âm thanh quen thuộc liền truyền đến.

Nàng lập tức bắn lên, nhìn thấy được người tới nàng liền làm ra tư thế cự tuyệt.

"Ngươi đừng tới đây a, ta cũng không linh thạch cho ngươi."

"Ta!" Thành Mộc Thu nhịn xuống xung động muốn bạo đánh Mộ Lam Huyền, đi lên phía trước đem Mộ Lam Huyền từ trong ổ chăn kéo ra bên ngoài, lòng còn sợ hãi mắt nhìn cửa phòng Bạch Linh, dáng vẻ giống như rất e ngại.

Mộ Lam Huyền nhìn ra một chút manh mối, cau mày bỏ ra cái tay của Thành Mộc Thu đang ôm cổ nàng.

"Ngươi vì sao lại sợ sư phụ ta như thế a?"

Nàng vốn dĩ cho rằng Thành Mộc Thu đối với Bạch Linh chỉ là kính nể, nhưng ngày hôm nay sau khi nhìn thấy bộ dạng e ngại của nàng, nàng cảm thấy có chút không đúng .

"Sợ?"



Thành Mộc Thu khẽ cười một tiếng, rất vì xem thường, rồi sau đó vẻ mặt trong nháy mắt sụp đổ, cả khuôn mặt khổ giống như trái khổ qua.

"Ta đây là đánh tâm lý e ngại, mới không phải dùng một sợ chữ có thể hình dung được..."

"Nga?"

Mà Thành Mộc Thu giống như là tìm được nơi để phát tiết lời nói, nói lên sợ hãi mà nàng đã từng bị Bạch Linh chi phối.

"Lúc đó ta mới vừa được sư phụ thu nhận, mới tám tuổi, lúc ấy sau khi nhìn thấy sư phụ của ngươi, ta liền cảm thấy tỷ tỷ thật xinh đẹp a ! Như vậy."



"Ngươi biết bình thường là Diệp sư tỷ tới chỉ dạy các ngươi tu luyện đi?" Thành Mộc Thu nói đến phân nửa bỗng nhiên chuyển lời.

Mộ Lam Huyền nghe không hiểu ra sao, thầm nghĩ ngươi này không phải lời vô ích sao, gật đầu: "Đúng vậy "

"Nhưng Diệp sư tỷ cùng ta lúc đó cũng không lớn bao nhiêu, bình thường đều là sư phụ ta dạy ta tu luyện, có một lần sư phụ ta đi ra ngoài, liền đổi thành chưởng môn tới dạy, đây là lần đầu tiên nàng tới dạy chúng ta tu luyện ! Cũng may là là chỉ một lần duy nhất..."

Thành Mộc Thu như là nghĩ đến cái gì đáng sợ chuyện, dùng tay chà xát cánh tay.

"Có khủng bố đến như vậy sao..."

Mộ Lam Huyền nghe Thành Mộc thu nói đều có chút lùi bước, ngày mai nàng phải cùng Bạch Linh đi bế quan a!

"Có !" Thành Mộc Thu gật đầu nặng nề nói, không khỏi nhớ tới bóng ma lúc nhỏ, từ trong đáy lòng e ngại a...

Ngày đó, Bạch Linh tâm huyết dâng trào, nghĩ đến Ngô Chỉ Hạc đi ra ngoài, liền đem các đệ tử kêu lên Cửu Tuyền nhai.

Cửu Tuyền nhai, tên như ý nghĩa, là một tòa vách núi, từ trên nhìn xuống sâu không thấy đáy.

Đến khi tất cả mọi người tới rồi, liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Linh, từ trong nhẫn cụ lấy ra một đống sợi dây, giao cho Thành Mộc Thu lúc đó còn chỉ mới có tám tuổi, phân phó nàng phát cho mỗi người một cái, mà ngay lúc đó Thành Mộc Thu còn bị vẻ bề ngoài của Bạch Linh làm cho mê muội, cho rằng nàng là đại tỷ tỷ ngoài mặt nghiêm túc nhưng trong lòng là dịu dàng.

Đáng tiếc Thành Mộc Thu sai rồi.

Nàng dựa theo Bạch Linh phân phó đem những sợi dây này chia cho nhóm nữ đệ tử so với mình không lớn bao nhiêu.

Ngay lúc đó kỹ năng của Thành Mộc Thu giống như cũng đã đốt sáng lên, dựa vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, quay qua phao mị nhãn cho một đám nữ đệ tử còn vị thành niên.

Những đệ tử này đều là người lúc đó mới tuyển nhận, khá lớn đã đi ra ngoài rèn luyện , không có cần phải lại học loại cơ sở công phu này.

"Chưởng môn, đều phát xong !"

Phát xong dây, Thành Mộc Thu cười ngọt ngào đứng ở một bên.

Các tiểu thiếu nữ nhìn sợi dây trong tay vẻ mặt kinh ngạc, mỗi người trong lòng đều nghĩ: "Chưởng môn là muốn làm cái gì?"

Bạch Linh nhìn tất cả đã chuẩn bị tốt, nhìn quanh một vòng, tiến lên lạnh nhạt nói: "Hảo, bây giờ đem hai chân của các ngươi buộc lại."

Các nàng sửng sốt một chút, nhưng cũng không dám nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là nghe theo buộc lại hai chân.

Bạch Linh liếc liếc mắt nhìn Thành Mộc Thu cách nàng gần nhất, người đó vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, Bạch Linh vung tay lên, một trận gió liền đem Thành Mộc Thu thổi lên trời, cả người lật ngược, đổi chiều ở không trung.

"A!!"

Thành Mộc Thu trong nháy mắt bị dọa hét lên, đúng lúc này, hình tượng của Bạch Linh trong lòng Thành Mộc Thu có một chút đổi mới, nhưng nàng như cũ không muốn tin tưởng, ở sâu trong nội tâm còn đem Bạch Linh như là một tỷ tỷ dịu dàng.

Mộ Lam Huyền tỏ vẻ thiếu nữ ngươi vẫn là quá ngây thơ rồi...

Chỉ thấy Thành Mộc Thu đổi chiều ở trên vách núi, nhưng không biết vì sao lại không có ngã xuống, nhìn xuống đáy của vách núi chính là vực sâu vạn trượng.

"Không có tiền đồ! Cứ như vậy còn làm sao ra dáng Nhị sư tỷ của tông môn?!"

Bạch Linh bỗng nhiên quát lạnh nói.

Tiếp theo, Thành Mộc Thu cố nén suy nghĩ trong nước mắt lưng tròng, một nữ đệ tử mắt thấy toàn bộ quá trình một người bị đẩy lên...

Mà nữ đệ tử này cùng một đám kia gào khóc thảm thiết khóc thành hoa mèo. Thành Mộc Thu bởi vì lần này, đem nữ đệ tử này ghi vào sổ đen, mặc kệ người có lớn lên thật dễ nhìn, nàng vẫn làm như không thấy, có một đoạn thời gian Mộ Lam Huyền đặc biệt tò mò vì sao nữ đệ tử ở trong tông môn nàng không thông đồng, mà lại chạy đi ra bên ngoài thông đồng nữ tử trong thanh lâu.

Thành Mộc Thu đối với chuyện này chỉ là u buồn lắc lắc đầu, một bộ dáng tận tình khuyên bảo quay sang nhìn Mộ Lam Huyền nói.

"Sư muội a, thỏ không ăn cỏ gần hang, sư tỷ của ngươi dù thế nào cũng không có thể đối với các tỷ tỷ trong môn phái ra tay a!"

Mộ Lam Huyền đối với cảnh này còn hoài nghi một lần, đây coi như là nàng biết được nguyên nhân thật sự...

Các đệ tử từng người lơ lửng đọng ở trên vách núi

Vẻ mặt mỗi người đều kinh sợ, dọa đến mặt mũi trắng bệch, có người vừa mới chuẩn bị khóc, liền nhìn đến khuôn mặt hung thần ác sát của Bạch Linh, liền nén nhịn đem nước mắt bị dọa nuốt trở về, ngay cả khóc sùm sụp cũng bị Bạch Linh một ánh mắt bắn chết khiến cho không dám lại khóc, mặt la lị đáng yêu đều nghẹn tới vặn vẹo ...

Nhưng mà nhìn đến vách núi sâu không thấy đáy vách núi kia có nhìn thế nào cũng vẫn dọa người a!

Đơn giản có người dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn.

Nhưng mà mới vừa nhắm mắt lại liền cảm giác thân thể một trận lay động, sợ đến một đám đều kêu ra tiếng.

Nhìn nữa đi, Bạch Linh vẻ mặt hờ hững nhìn các nàng: "Đều nhìn ta, hôm nay gọi các ngươi tới, chính là tới tụ khí ." Quét nhìn tới từng người sợ đến trắng bệch mặt, Bạch Linh nhướn mày: "Loại phương pháp này có thể đề cao tính cảnh giác của các ngươi, cho nên đều phải tập trung tinh thần tụ khí cho ta!"

Tiếp theo cả người tản ra hơi thở băng lãnh, âm khuôn mặt: "Nếu như không thể tập trung tinh thần, đi cút xuống núi cho ta! Ngay cả chút độ cao ấy cũng sợ thì sau này làm như thế nào để ngự kiếm phi hành!"

Thành Mộc Thu cách Bạch Linh gần nhất, cũng là gần gũi cầm cảm nhận hơi khí thế khủng bố của người kia, từ một khắc kia bắt đầu, Bạch Linh ở trong lòng Thành Mộc thu liền biến thành một tỷ tỷ lãnh huyết ác ma.

Khi đó nàng còn nhỏ, Ngô Chỉ Hạc hoàn toàn đem nàng sủng như khuê nữ, cũng liền tạo thành cảnh như hiện tại hai ngày một trận đánh nhỏ, ba ngày một cục diện đánh lớn, nàng dám cùng Ngô Chỉ Hạc tranh luận so chiêu, nhưng nàng cùng với Bạch Linh chính là bộ dạng cung kính không gì sánh được, đơn giản nàng không thường trải qua cùng Bạch Linh tiếp xúc...

Nhìn các nàng đều chăm chú tụ khí, Bạch Linh thoả mãn gật đầu.

Xoay người đi đến chỗ ghế dựa được người đưa đến trước ngồi xuống, nhìn mọi người treo thẳng tắp, đem một luồng tóc vén ra sau tai, vẻ mặt ghét bỏ, tự mình nói thầm nói: "Giống như con sâu..."