Chờ sau khi Bạch Linh nằm ở trên giường, Mộ Lam Huyền từ trên ghế duỗi lưng một cái, tự nhiên đi đến bên giường cắm đầu đi lên.
Bạch Linh tức giận nói: "Xuống dưới!"
Mộ Lam Huyền chơi xấu: "Không muốn..không muốn". Nàng đùa nghịch lên thế nhưng là không người có thể so.
Bạch Linh bất đắc dĩ, quay lưng lại không để ý tới người nào đó đang chơi xấu.
Thấy Bạch Linh ngầm cho phép, Mộ Lam Huyền lại vô lại đi đến đυ.ng đυ.ng, bỗng nhiên nghĩ đến sau này trở về liền không có cớ gì để ở lại tẩm điện của sư phụ không đi, nghĩ đến đây Mộ Lam Huyền không nhịn được mà phát sầu, lại nghĩ tới ngày ngày mình phải đợi người kia ở tẩm điện đọc sách, như vậy nhàm chán cỡ nào a!: "Sư phụ người thật sự muốn để cho đồ nhi trở về sao". Mộ Lam huyền bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Ân? Không thôi thì sao".
"Thế nhưng là tiểu đồ nhi muốn bồi tiếp sư phụ a".
Trong lòng của Bạch Linh hơi động, hỏi: "Vì sao?"
Mộ Lam Huyền thầm nghĩ: "Bởi vì
ngươi nhìn a, sư phụ bình thường đều không ai dám tới tìm ngươi, ngươi nhất định rất buồn bực đi, đồ nhi rất nhàm chán, cho nên muốn bồi tiếp sư phụ trò chuyện giải sầu".
"Phải không". Bạch Linh hỏi như vậy mình một lần, phải chứ, xác thực là đúng như Mộ Lam Huyền nói tới, ban đầu nàng quả thực rất buồn bực, nhưng thời gian lâu dài, có người bồi hay không nàng không có chút nào để ý, chẳng bằng nói hiện tại nàng rất thích một mình một người lẳng lặng đọc sách.
Nhưng Bạch Linh không dám nói như vậy, nàng sợ lại đâm chọt tới chỗ đau của tiểu đồ nhi vạn nhất mà nháo lên, vậy mình coi như thật không còn rảnh để nghỉ ngơi, chỉ nói uyển chuyển chút: "Vi sư yêu thích yên tĩnh".
Nhưng nàng không có chú ý tới, nàng là một chưởng môn của một môn phái đứng đầu Thiên Huyền Đại Lục, từ khi nào mà nàng lại đi để ý đến tâm tình của người khác, từ trước đến nay đều là nàng muốn như thế nào là như thế đó, mà bây giờ lại là khắp nơi nghĩ đến tiểu đồ đệ Mộ Lam Huyền này, nếu để cho Ngô Chỉ Hạc các nàng biết, có lẽ sẽ giật mình một phen đi.
"Ai nha, trời sinh người cũng không phải là yêu thích yên tĩnh, đó là bởi vì sư phụ quen thuộc một mình một người, vô thức liền cho là mình là loại người không thích cùng người khác tiếp xúc. Nhưng thật ra đây chẳng qua là vì cô độc tịch mịch tìm lấy cớ thôi". Nói xong, Mộ Lam Huyền vỗ vỗ l*иg ngực của mình bảo đảm nói: "Sư phụ ngươi yên tâm, chờ tiểu đồ nhi ta thành Hóa Thần cảnh, tương lai bồi tiếp sư phụ, bảo hộ sư phụ một đời một thế! Tuyệt đối sẽ để cho sư phụ thoát khỏi tính tình yêu thích yên tĩnh".
Bạch Linh nghe vậy thần sắc khẽ động, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia cảm xúc không hiểu được, tiếp theo thở dài một tiếng: "Vẫn là đừng có tuỳ tiện nói đến một đời một kiếp, cả đời thế nhưng là ngươi có thể nói như thế nào. Cả đời có quá nhiều trở ngại, tương lai ngươi cũng sẽ gặp được người mà ngươi yêu thích, vi sư cũng cuối cùng rồi cũng sẽ gặp được, ngươi sao lại có thể nói là có thể bồi tiếp vi sư một đời một kiếp?"
Mộ Lam Huyền nghe nàng nói vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt loại càng thêm nghiêm túc, thâm tình: "Sư phụ đừng nói những lời như vậy, tiểu đồ nhi không sẽ yêu thích người khác, đồ nhi chỉ muốn bồi tiếp sư phụ, cùng sư phụ một đời một kiếp tiểu đồ nhi liền cảm thấy đủ rồi".
Sắc mặt của Bạch Linh trầm xuống, sau đó thản nhiên nói: "Đã biết, sớm đi nghỉ ngơi đi". Nàng xoay người sang chỗ khác, nàng như thế nào lại nhìn không ra suy nghĩ trong lòng của tiểu đồ đệ, ánh mắt kia rõ ràng...... Là nhìn chằm chằm người với tất cả tình cảm chân thành a, sao có thể hướng về phía nàng...... Nàng thế nhưng là sư phụ của nàng a......
Ánh mắt của Bạch Linh kiên quyết, một ngày là sư phụ, đời đời vẫn là sư phụ, nàng nhất định phải đem đoạn nghiệt duyên không nên tồn tại này chặt đứt......
Thấy bộ dạng của Bạch Linh qua loa tiểu bối, Mộ Lam Huyền cảm giác sư phụ một mực xem nàng như làm một đứa trẻ mà nhìn, tiếp tục như vậy sao có thể bắt lấy được sư phụ?! Nàng cũng không nguyện ý về sau nhìn thấy người nằm bên cạnh sư phụ nhà mình không phải là nàng mà là người khác......
Chỉ cần vừa nghĩ tới sư phụ về sau sẽ cùng người khác nằm ở trên một cái giường trong lòng lửa không cầm được xông ra bên ngoài bốc lên, nàng bỗng nhiên ngồi xuống nhìn tấm lưng kia ngữ khí phá lệ kiên định, lấy dũng khí chuẩn bị cùng Bạch Linh ngả bài.
"Sư phụ, ta!"
"Im ngay! Ta không muốn nghe". Nàng vừa định mở miệng liền bị Bạch Linh đánh trở về, sắc mặt của Bạch Linh lạnh như sương, đứng dậy nhìn về phía Mộ Lam Huyền, bên trong ánh mắt mang theo ý tứ cảnh cáo.
Lần này, Bạch Linh giống như là đã sớm biết được Mộ Lam Huyền muốn nói gì.
Lần này, là lần đầu tiên Bạch Linh đúng nghĩa mà rống lên tiểu đồ đệ kia.
Trong nháy mắt, lửa cháy ở trong lòng Mộ Lam Huyền bị dập tắt sạch sẽ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt của sư phụ lại băng lãnh đến như vậy, giống như là từng nhát từng nhát đao phá nát cõi lòng nàng.
"Không, không, đồ nhi chỉ là, đồ nhi không có......" Nàng cực lực che giấu mình, nhưng càng che giấu càng lộ ra sự hoảng hốt thất thố của nàng, nhìn khuôn mặt của Bạch Linh vẫn như cũ là dáng vẻ vô cùng băng lãnh, nàng giống như là bong bóng xì hơi, lui xuống giường đi tới trước cửa, trên mặt giơ lên một nụ cười cứng ngắc vô cùng: "Sư phụ sớm đi nghỉ ngơi đi, đồ nhi đi ra, người không cần lo lắng".
Lúc nàng lui ra ngoài mắt thờ ơ nhìn Bạch Linh, nụ cười có chút thê thảm, lúc cửa phòng đóng lại, nàng để lại một câu nói.
"Ta chỉ là thích ngươi a......"
"Mộ......" Nghe được câu nói của tiểu đồ nhi trước khi đi để lại, Bạch Linh chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác nói không ra lời, nàng vô ý thức đưa tay muốn gọi Mộ Lam Huyền, lại không biết vì sao, nàng chỉ gọi ra một chữ Mộ, hai chữ Lam Huyền làm thế nào cũng không thoát ra khỏi miệng, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn là thu tay về......
Mộ Lam Huyền chạy như điên ra khách điếm, vừa ra khỏi cửa chính là đường đi náo nhiệt, tiếng cười của những người kia phá lệ khiến nàng chói tai, Mộ Lam Huyền ở nơi đó lộ ra chút không hợp nhau.
Quả nhiên là không thể nào a...... Nàng đặt mông ngồi ở bên hồ, nhặt lên một khối đá ném vào trong hồ, bên trong miệng lẩm bẩm.
Đế Thành rộng lớn nhưng không có một chỗ nào cho nàng dung thân.
Bên hồ xác thực là rất ít người, nàng giống như bất tri bất giác đi tới một nơi cách khách điếm rất xa, sờ lên mình trên chiếc nhẫn ở ngón áp út, nhớ tới nụ cười nhu hoà lại ôn nhu của sư phụ, khóe miệng trên mặt không cầm được giơ lên.
"Lam Nhi?" Bỗng nhiên, ở sau lưng vang lên một thanh âm quen thuộc.
Mộ Lam Huyền quay đầu, nhìn người tới hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đúng là gặp được.
Nàng cười cười, nhìn về phía hai người đi tới, lễ phép nói: "Ngô sư thúc, Tử Y sư thúc".
Nàng hai người cũng rất là kinh ngạc, nguyên bản nhìn tối nay mặt trăng rất tròn, nghĩ đến bên hồ thưởng thưởng nguyệt, lại không nghĩ rằng ở bên hồ thấy được Mộ Lam huyền.
"Ngươi làm sao một mình ngồi ở chỗ này, Tiểu Linh Nhi đâu?" Tử Y tiến lên hỏi.
"Ngạch......" Mộ Lam Huyền không được tự nhiên gãi đầu một cái: "Ở chỗ khách điếm, ta ra ngoài đi dạo".
Nói xong nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhìn Tử Y nghi ngờ nói: "Tử Y sư thúc, ngươi làm sao biết ta cùng đi sư phụ a?"
Chẳng lẽ là nàng nhìn lén bị phát hiện?! Trong lòng Mộ Lam Huyền khẩn trương đập bịch bịch.
Ai ngờ Tử Y nở nụ cười xinh đẹp: "Chúng ta ở trên đường gặp được Diệp Thiện hỏi mới biết được ngươi cùng Tiểu Linh Nhi cũng tới".
"Nga, thì ra là thế a".
Mộ Lam Huyền nhìn thấy Tử Y lại gần, ôm cổ của nàng, làm nghẹn nàng không thở nổi: "Làm gì a sư thúc".
Chỉ thấy một mặt của Tử Y thần bí nhìn Mộ Lam Huyền: "Nè, ngươi có phải hay không bị sư phụ của ngươi đuổi ra?"
Sắc mặt của Mộ Lam Huyền đỏ lên, vội vàng giải thích: "Không có không có!"
"Hống". Tử Y nhíu mày nhẹ giọng cười một tiếng: "Nhìn bộ dạng cúi đầu ủ rủ của ngươi kìa, cũng đừng có giả bộ".
"Không có!" Mộ Lam Huyền giống như là bị Tử Y đâm chọt trúng chỗ đau mà kêu lên, nhưng nhìn thấy biểu lộ của Tử Y như đạt được thứ gì nàng liền biết mình bị lừa rồi.
Bất mãn đá văng cục đá bên chân, trầm trầm nói: "Đúng đúng đúng, ta là bị sư phụ đuổi ra".
"Tỏ tình thất bại?"
"Làm sao ngươi biết!"
Cả mặt của Mộ Lam Huyền ngạc nhiên nhìn Tử Y.
Trên khuôn mặt yêu diễm của Tử Y giương lên một tia mị tiếu: "Một chút tiểu tâm tư này của ngươi ngay cả bản sư thúc còn thấy không rõ sao?"
"Được rồi được rồi, ta chính là sẽ không che giấu được cảm xúc......" Mộ Lam Huyền thở dài một hơi, Mạc Thanh đã nhìn ra, Thành Mộc Thu đã nhìn ra, ngay cả Tử Y cũng đều nhìn ra, vậy chắc hẳn sư phụ đã sớm nhìn ra đi...... Chẳng qua là một mực không muốn nói, hôm nay lại làm cho mình làm hỏng.......
"Được rồi được rồi, mặt mài đừng có sầu khổ như thế, ngươi phải biết người ngươi thích là sư phụ của ngươi, phải để cho sư phụ của ngươi có thời gian giảm sốc a, ngươi đột nhiên mà tỏ tình như vậy nàng khẳng định cũng sẽ giật mình a.
"Nhưng ta......"
"Nhưng cái gì mà nhưng". Tử Y đưa tay gõ gõ đầu Mộ Lam Huyền: "Ngươi phải biết Tiểu Linh Nhi từ xưa đến nay không thân cận người, ngươi được đãi ngộ như thế này ngay cả Diệp Thiện đều chưa từng có."
Nhìn xem sắc mặt của Mộ Lam Huyền hơi hòa hoãn nàng cười nhạt một tiếng: "Đừng nhụt chí a".
Nghe được Tử Y an ủi, trong lòng của Mộ Lam Huyền cũng dễ chịu hơn một chút, đúng vậy a, chẳng qua là bị sư phụ cự tuyệt một lần thôi, vậy thì có là cái gì, hơn nữa cũng không phải là không còn có cơ hội, huống hồ sư phụ lợi hại như vậy ưu tú như vậy xinh đẹp như vậy, bị cự tuyệt lần một lần hai lần cũng rất bình thường a.
Nàng nhìn về phía Tử Y, cảm thấy rất nghi hoặc, không hiểu vì sao vị sư thúc này chẳng những không ngăn cản nàng ngược lại còn cổ vũ nàng theo đuổi sư phụ: "Sư thúc ngươi vì sao giúp ta làm như vậy? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sư đồ luyến ái rất không nên sao?"
Mặc dù nàng biết hai người Tử Y cùng Ngô Chỉ Hạc là một đôi tình nhân, nhưng sư đồ luyến ái có rất ít người có thể tiếp nhận a......
Tử Y biểu hiện ra ôn nhu hiếm thấy, sờ lên đầu Mộ Lam Huyền: "Sư thúc biết ngươi rất tốt, cũng rất chính trực, sẽ không phản bội sư phụ ngươi. Ta làm như vậy cũng là nghĩ cho Tiểu Linh Nhi, để cho nàng từ trong bóng ma đi ra, cho dù là nữ tử, người làm sư tỷ này cũng muốn để nàng có kết cục tốt, tối thiểu nhất đời người còn lại có thể thêm một người ở bên nàng".
"Bóng ma? Cái gì bóng ma?" Mộ Lam Huyền biết được mục đích của Tử Y, nàng cũng nghe ra được nguyên nhân, trước kia sư phụ đến tột cùng đã trải qua bóng ma gì?
Nàng chợt nhớ tới lúc nói đến Tình hoa tiết, trong chớp mắt thần sắc của sư phụ hoảng hốt, ở trên đường đi, có đôi khi sẽ lộ dáng vẻ ra đáng sợ, còn nhìn lấy bản thân ngẩn người một hồi lâu, thẳng đến khi nàng mở miệng lay tỉnh nàng.
"Cái này......" Trên mặt Tử Y lộ vẻ vẻ u sầu, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Mộ Lam Huyền, do dự một chút: "Cũng được, việc này nói cho ngươi cũng không sao, nhưng ngươi tuyệt đối không nên ở trước mặt Tiểu Linh Nhi mà nhắc tới.
Sau đó nàng liền nói về đoạn tình cảm lưu luyến khắc sâu tận xương của Bạch Linh......
"Cửu Tuyền tông mấy ngàn năm chỉ chiêu nữ không chọn nam, là quy định ngàn năm qua không thay đổi, mà sư phụ của ta lúc còn tại vị đương chức chưởng môn đã phá lệ thu một nam hài ngoại lai, nam hài kia tên là Thanh Văn, lúc ấy hắn tiến vào tông môn đã oanh động toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục, dù sao đây là lần đầu tiên Cửu Tuyền tông tuyển nhận nam tử, lại thêm tướng mạo người kia anh tuấn, nho nhã có phong độ, không ít nữ đệ tử hi vọng cùng hắn kết thành tiên lữ, nhưng hắn cùng ai cũng đều giữ một khoảng cách, duy nhất chỉ có yêu thích cùng Tiểu Linh Nhi tiếp xúc. Lúc ấy Tiểu Linh Nhi là đệ nhất thiên tài của Cửu Tuyền tông, năm gần mười sáu tuổi đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh viên mãn, lại thêm khuôn mặt của nàng tựa như thiên, còn được cả người ngoài ca tụng là Thiên Huyền đệ nhất mỹ nhân. Thanh Văn kia cũng là thiên tài duy nhất trong vạn người, trai tài gái sắc, hai người nói chuyện rất là hợp ý. Lúc ấy Tiểu Linh Nhi, tuy nói là thiên tài nhưng cũng là tiểu cô nương mới biết yêu, mặc dù biểu hiện ban đầu của nàng không có chút nào hứng thú, nhưng tiếp xúc lâu khó tránh khỏi sẽ bị Thanh Văn hấp dẫn, cứ như vậy, hai người mến nhau, sư tôn đối với chuyện này cũng mở một con mắt nhắm một con mắt......
Hai người tình cảm cũng là theo thời gian trôi qua cho đến thời điểm nói chuyện cưới gả.
Rất nhanh hai người liền muốn thành thân.
Cửu Tuyền tông từ trên xuống dưới đều là một cảnh tượng thật náo nhiệt, ngoại giới cũng biết được đệ nhất mỹ nhân kia sắp được người cưới, đông đảo nam tử tan nát cõi lòng đầy đất.
Năm đó, Bạch Linh hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên vì một người mà khoác lên giá y.
Năm đó, Thanh Văn ba mươi tuổi, nhìn Bạch Linh khoác lên giá y mà nhìn trời hứa hẹn, thủ hộ nàng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa.
Nhưng ông trời giống như là muôn đi khảo nghiệm hắn, khi đó ở phía chân trời một thân ảnh bay đến, người kia tiên phong đạo cốt, tu vi sớm đã đột phá thành Thần, nhìn thấy Thanh Văn người mặc y phục tân lang, nhãn tình liền sáng lên.
Ba mươi tuổi đạt Luyện Thần viên mãn, toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục chưa bao giờ có một người có thiên phú như thế, lão giả kia hỏi thăm Thanh Văn có muốn hay không đi theo hắn đến Thần giới, đi đến một lục địa khác càng có thể biểu hiện ra thiên phú của hắn.
Thanh Văn nhìn Bạch Linh mà do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý......
Hắn cần càng một nơi thật mạnh để rèn luyện mình, nhi nữ tình trường, không có ý nghĩa gì......
Hắn theo lão giả kia rời đi, kéo xuống gấm lụa đỏ nơi l*иg ngực kia, cũng không quay đầu lại mà rời đi......
Từ đó về sau, Bạch Linh giống như là biến thành người khác, từ lúc ban đầu sáng sủa cho đến miễn cưỡng vui cười lại đến ăn nói có ý tứ, chỉ dùng ngắn ngủi trong thời gian một ngày".