Mộ Lam Huyền mơ mơ màng màng mở mắt ra liền cảm giác được cánh tay của mình bị cái gì đè ép, tập trung nhìn đến phát hiện là sư phụ gối lên trên cánh tay của mình đạm mạc nhìn xem nàng.
Mộ Lam Huyền nháy nháy mắt, một mặt mộng bức.
Nghi vấn trong lòng liên tiếp toát ra, sư phụ vì cái gì nằm ở trên cánh tay của ta?! Ta vì cái gì ôm sư phụ?! Sư phụ vì cái gì không có đẩy ra ta!
Ngay lúc nội tâm của Mộ Lam Huyền chấn kinh, Bạch Linh nhìn một chút cái chân của Mộ Lam Huyền đang gác lên trên người mình, nhàn nhạt mở miệng: "Có thể đem dời đi".
Hiện tại một chân của Mộ Lam Huyền gác lên người của Bạch Linh, một cái cánh tay xuyên qua dưới cổ Bạch Linh để nàng gối lên phía trên, cánh tay khác thì ôm lên vùng bụng bằng phẳng của nàng.
Mộ Lam Huyền thấy thế trong nháy mắt làm ra một bộ dạng chơi xấu: "Sư phụ ~ Đồ nhi buồn ngủ quá, để cho đồ nhi ngủ thêm một chút". Nói xong càng không chút kiêng kỵ đem đầu hướng về phái bên Bạch Linh nhích lại gần, cả người đều muốn dính trên người nàng.
Mộ Lam Huyền trong nháy mắt cảm giác mình bị hạnh phúc vây quanh. Trên người của Bạch Linh có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, nàng khẳng định đây không phải là hương vị son phấn bột nước, nàng ở lì tại đây nhiều ngày như vậy chưa hề nhìn thấy Bạch Linh bôi lên những vật thế tục này, mùi thơm nhàn nhạt này tuyệt đối là mùi thơm cơ thể tự có của nàng.
Mộ Lam Huyền đang đắm chìm trong hạnh phúc, bỗng nhiên cảm giác cả người lăn mình một cái, té ngã trên mặt đất.
"Ai u, đau đau đau!" Mộ Lam Huyền kêu to lấy đứng dậy, ủy khuất nhìn xem sắc mặt lãnh đạm của Bạch Linh.
Bạch Linh lập tức á khẩu không trả lời được, nàng rõ ràng chỉ là dùng một chút khí lực, cái này rõ ràng là tiểu đồ nhi lại ăn vạ cố tình gây sự.
"Sư phụ trước hãy để đồ nhi nghỉ ngơi một hồi lại nói có được hay không?" Cặp mắt to của Mộ Lam Huyền loé lên ánh sáng chờ mong nhìn Bạch Linh.
"Ai". Bạch Linh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cũng được, trước chạng vạng tối đi trở về liền tốt". Dứt lời, nàng xoay người đi, trên tường đầy cả giá sách, nàng thả tay liền lấy một quyển sách, ngồi trên ghế nhìn lại.
Mộ Lam Huyền thấy thế trong nháy mắt cảm thấy không ổn, người sư phụ này xem sách chính là cả một ngày a, cứ như vậy cái gì cũng đều không làm được mà hơn nữa ở chỗ này ngồi không khẳng định càng không được, cần phải tiên phát chế nhân*!
*
Tiên phát chế nhân(先发制人):
một trong 36 kế; hạ thủ trước để giành quyền chủ động, có thể khống chế đối phương. Mộ Lam Huyền tiến tới, hiếu kì nhìn một chút sách ở trên tay Bạch Linh, hỏi: "Sư phụ, quyển sách này nói về cái gì a?"
"Ân?" Bởi vì Mộ Lam Huyền dựa vào quá gần, Bạch Linh ngẩng đầu một cái liền giật nảy mình, vô thức xê dịch về phía sau, nàng có chút giật mình tiểu đồ nhi này thế mà cũng sẽ đối với thư quyển cảm thấy hứng thú, ham học hỏi là chuyện tốt, điều này chứng tỏ tâm trí của tiểu đồ nhi so với dĩ vãng thành thục hơn một chút, Bạch Linh liền vui mừng nói cho Mộ Lam Huyền biết về nội dung sách.
""Linh trí thông giám", quyển sách này giảng giải cho người tu luyện linh trí. "Linh trí", không chỉ là xét về ý nghĩa của mặt chữ mà lý giải, chữ "linh trí" này, ngươi lý giải như thế nào?"
"Linh trí......" Mộ Lam Huyền suy tư hồi lâu, từ "linh trí" này nàng cũng chưa nghe nói qua, chỉ nghe qua thần thức, thần trí, cái linh trí là vật gì?
"Là linh khí có trí tuệ?" Mộ Lam Huyền thăm dò tính hỏi.
Bạch Linh lắc đầu: "Linh trí ở đây chính là linh hồn trí tuệ của bản thân".
"Linh hồn trí tuệ của bản thân?" Mộ Lam Huyền cả mặt ngạc nhiên.
Bạch Linh mắt nhìn Mộ Lam Huyền, tiếp theo thản nhiên nói: "Tất cả người tu luyện đến hóa Thần cảnh viên mãn, liền cần đột phá để vỡ vụn thành thần, mà cái đột phá để vỡ vụn thành Thần này cần phải trải qua thiên kiếp, thiên kiếp này chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thì thân xác cùng linh hồn liền sẽ toàn bộ tiêu tán. Mà cái linh trí này, chính là phòng ngừa thân xác hư hao lúc hồn phách còn có thể tồn tại ở thế gian, để phòng tiêu tán.
Mộ Lam Huyền nhãn tình sáng lên, cái linh trí này là đồ tốt a, thời khắc nguy cấp có thể làm đồ vật bảo vệ tính mạng a.
Bạch Linh giống như là nhìn ra suy nghĩ ở trong lòng của Mộ Lam Huyền, nói tiếp: "Linh trí xác thực sẽ bảo vệ cho ngươi một mạng, nhưng là có linh hồn mà không có thể xác, cũng chỉ là một sợi hồn bỏ đi, đã không tiêu tán cũng không sẽ sống trên đời này, sẽ trở thành một cô hồn trên thế gian này mà thôi. "Linh trí thông giám" cũng chỉ là cho những cái người từ luyện không nỡ nhìn thế gian sự tình chi vật. Còn về phần linh trí hình thành như thế nào, có bản công pháp chuyên môn luyện linh trí, bất quá bao nhiêu năm rồi không có người động tới".
"Trông thì ngon mà không dùng được a". Mộ Lam Huyền thất vọng thở dài, tiếp theo nhớ tới cái gì nghi hoặc nhìn về phía Bạch Linh: "Vậy sư phụ vì sao muốn đọc quyền "Linh trí thông giám" này?"
Bạch Linh nghe nói hơi sững sờ, sau đó lại khôi phục thành dáng vẻ thanh lãnh, thản nhiên nói: "Chẳng qua là không có gì để làm, tùy tiện nhìn xem".
Mộ Lam Huyền đối với cái này không có cái gì nghi vấn, chỉ là làm ra vẻ ra cảm thán nói: "Đã mạo hiểm lớn như thế để đột phá thành Thần, như vậy còn không ở tại Thiên huyền đại lục làm một cường giả khoái hoạt cả một đời, huống hồ từ lúc đột phá thành Thần trở về sau ở trong một lĩnh vực khác cũng không nhất định là mạnh nhất a, ở Cửu Tuyền tông đợi cũng rất tốt".
Bạch Linh nghe nàng nói nhẹ gật đầu: "Nếu là như vậy thì tốt rồi".
Lời nói tiếp theo xoay chuyển: "Nhưng để áp chế tu vi không đột phá, thứ nhất linh khí trong cơ thể càng ngày càng nhiều thì thời gian dài sẽ phản phệ rơi vào ma đạo. Thứ hai là tuổi thọ dài ngắn, người bình thường đến Hóa Thần Cảnh viên mãn cơ hồ tuổi thọ cũng sắp tới, đột phá là phương pháp duy nhất kéo dài tuổi thọ, không thể không làm". Bạch Linh nhìn một chút Mộ Lam Huyền, hỏi: "Lần này ngươi còn cảm thấy không đột phá là chuyện tốt sao?"
"Vậy khẳng định không phải chuyện tốt....... Bất quá sẽ có người đến hóa Thần cảnh viên mãn mà không đột phá sao?" Mộ Lam Huyền hỏi.
Bạch Linh sắc mặt lạnh nhạt: "Ai mà biết được......." Dứt lời, Bạch Linh lại cầm lấy "Linh trí thông giám" tiếp tục xem.
Ngay lúc Mộ Lam Huyền đang muốn phàn nàn Bạch Linh không hiểu nhân tình lại đem mình phơi ở một bên, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của Diệp Thiện: "Sư phụ, hôm nay là Tình hoa tiết của nhân gian, năm nay người có muốn để những người kia đi tham gia?"
Mộ Lam Huyền Nhất nghe trong nháy mắt hứng thú, mới phát giác hôm nay là Tình hoa tiết, Tình hoa tiết này giống như lễ Thất tịch ở Địa Cầu, chẳng qua là để thành chủ ở chỗ Đế Thành tổ chức ngày lễ này, hàng năm vào lúc này, từng nhà ở Đế Thành ngày đêm đèn đuốc không ngừng thắp sáng liên tục bảy ngày. Ngày lễ này tổ chức cũng là vì những thanh niên tài tử tìm kiếm bạn lữ, nhưng cũng có thật nhiều người là vì đi xem náo nhiệt mà tham gia. Hằng năm vào Tình hoa tiết, Cửu Tuyền tông sẽ chọn lựa hơn mười người xuống núi tham gia ngày lễ này của nhân gian. Thứ nhất là theo quy định hàng năm vào Tình hoa tiết, mỗi tông môn đều phải phái mười người đi Đế Thành tham gia, thứ hai Cửu Tuyền tông nguyên bản là không cần tham gia, nhưng Bạch Linh nói ngẫu nhiên cũng nên tiếp xúc một chút sự vật nơi thế tục, cho nên liền đồng ý việc hàng năm đều tham gia.
Bạch Linh suy tư một lát, mắt nhìn đến Mộ Lam Huyền đang kích động, thản nhiên nói: "Định cho Mộ Lam Huyền tính một người, còn lại chính ngươi định đi".
Diệp Thiện ở ngoài cửa nghe nói hơi sững sờ, sau đó đáp lời lại nói: "Vâng! Sư phụ".
Chờ sau khi Diệp Thiện đi, Mộ Lam Huyền ngồi ở trên ghế bên cạnh Bạch Linh, khuôn mặt tươi cười doanh doanh nhìn xem nàng: "Sư phụ a, ngươi với ta cùng nhau đi có được hay không?"
Bạch Linh mắt nhìn Mộ Lam Huyền, thản nhiên nói: "Vi sư không đi".
"Nga". Mộ Lam Huyền thất vọng kêu một tiếng, giữ chặt tay của Bạch Linh lấy lòng nói: "Sư phụ đi cùng ta đi, đồ nhi một mình sẽ rất nhàm chán".
"Có gì nhàm chán? Bằng cái bộ dáng của ngươi xem ở đâu cũng như quen thuộc nên cũng sẽ không nhàm chán, Tình hoa tiết là chỗ cho ngươi đi tìm thanh niên tài tuấn, vi sư đi theo không tốt". Bạch Linh lấy tay rút ra, mở ra quyển sách trên tay lạnh nhạt nói.
Mộ Lam Huyền nghe xong liền không đi nữa, nàng cũng không muốn mình đi Tình hoa tiết, cái ngày lễ này chính là muốn lôi kéo sư phụ cùng đi a! Nàng lại bắt lấy tay của Bạch Linh: "Đồ nhi mới không muốn tìm cái gì thanh niên tài tuấn, đồ nhi chỉ muốn cùng sư phụ cùng đi, sư phụ ngươi bồi ta đi đi".
Nhìn xem bộ dáng của Mộ Lam Huyền vô cùng đáng thương, bị người trông thấy đoán chừng còn tưởng là mình khi dễ nàng, đành phải bất đắc dĩ thở dài: "Vi sư cùng ngươi đi được chưa".
Huống hồ nàng từ khi chuyện kia về sau cũng rốt cuộc không có đi qua Tình hoa tiết......
Mộ Lam Huyền nghe nàng nói liền nở nụ cười xinh đẹp: "Hảo, sư phụ không cho phép đổi ý a".
Nhìn xem gương mặt tươi cười của tiểu đồ nhi giống như là được cho mật đường, Bạch Linh không khỏi nhịn không được cười lên: "Đã biết, ngươi đi chuẩn bị một chút, một hồi đi theo các đệ tử khác cùng nhau đi tới".
"Vâng!" Mộ Lam Huyền vui sướиɠ đáp, mặc dù nàng rất muốn cùng sư phụ đơn độc đi, nhưng bây giờ Bạch Linh chịu bồi tiếp nàng đi đã là rất hiếm thấy, kích động giẫm trên thân kiếm trở về trên ngọn núi của mình thay quần áo.
.....
Bạch Linh nghe được tiếng có chút khinh động, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện là Mộ Lam Huyền nữ cải nam trang chỉ là hơi sững sờ liền nhận ra được. Lúc này trên người của Mộ Lam Huyền mặc trường bào màu tím thẫm, tóc dùng một dây lụa màu đen đem một đầu tóc dài màu mực kia buộc ở sau ót, bên hông treo một viên ngọc bội thông thấu, tay trái cầm quạt, cả người khí chất trong nháy mắt khác biệt, không có cảm giác như cô nương gia yếu đuối, lại nhiều một chút khí khái nam tử hào hùng, chỉ là gương mặt này nhìn lại chính là để cho người ta không biết là nam hay nữ.
Khóe miệng Mộ Lam Huyền nhẹ cười, dùng cái ngữ khí cùng dĩ vãng khác biệt nói: "Cô nương sinh ra rất là đẹp mắt, rất hợp bản công tử khẩu vị". Nói xong, Mộ Lam Huyền đi lên trước hướng về phía Bạch Linh mặt không thay đổi lộ ra một cái nụ cười mê người: "Không biết mỹ nhân có thể cùng bản công tử cùng nhau đi Tình hoa tiết kia du ngoạn?"
Bạch Linh nhàn nhạt liếc mắt Mộ Lam huyền, thầm nghĩ, khẳng định là những ngày này đối với cái tiểu đồ nhi này quá mức thiện lương, cho tới bây giờ đúng là dám đùa giỡn sư phụ, nàng dứt khoát cầm sách trong tay đóng lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Không thể".
Mộ Lam Huyền thấy thế mới phát giác mình có hơi quá, lập tức thay đổi trở về dáng vẻ bình thường, nũng nịu giống như lôi kéo tay Bạch Linh, cầu khẩn nói: "Sư phụ đồ nhi sai rồi".
Đôi mắt của Bạch Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Lam Huyền: "Không gọi mỹ nhân nữa sao lại đổi thành sư phụ?"
Mộ Lam Huyền lắc đầu: "Không gọi, không gọi".
"Đi thôi". Bạch Linh có chút câu môi, cùng Mộ Lam Huyền đi về phía đại điện của Cửu Tuyền tông.
Diệp Thiện đứng ở bên trong đại điện, chợt thấy hai người chậm rãi mà đến.
Một sư muội ở bên cạnh thận trọng hỏi: "Kia một thân hồng y là chưởng môn của chúng ta đi? Còn tên nam tử kia đi ở bên cạnh nàng là ai a?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy". Diệp Thiện nhắc nhở, sau đó nhìn chằm chằm nơi xa hiếu kì nhìn một chút, sau khi nhìn thấy tên nam tử kia, bừng tỉnh đại ngộ: "Đó là Lam Nhi, chuẩn là đang nữ cải nam trang đi ra".
"Lam Nhi sao......" Cái kia sư muội nhìn một chút Mộ Lam Huyền một bộ dáng công tử văn nhã, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút thẹn thùng lui về sau mấy bước.
Nhìn xem Bạch Linh cùng Mộ Lam Huyền đi tới, Diệp Thiện hiếu kì tiến lên hỏi: "Sư phụ cũng muốn xuống núi sao?"
Bạch Linh lạnh nhạt gật đầu: "Ân".
Sau đó nhìn về phía Mộ Lam Huyền đang nhìn chằm chằm vào Bạch Linh, trên gương mặt ôn nhu tựa thủy của Diệp Thiện lộ ra biểu lộ thương tâm: "Lam Nhi đã thật lâu đều không đến bồi sư tỷ, có sư phụ, sư tỷ liền vô dụng......"
Mộ Lam Huyền liền mau nhìn tới Diệp Thiện ở trước mặt mà an ủi: "Sư tỷ nói gì vậy, sư tỷ làm sao có thể vô dụng, Lam Nhi thế nhưng là do sư tỷ nuôi dưỡng mà lớn lên".
Diệp Thiện nghe vậy thương tâm ở mặt trong nháy mắt lộ ra biểu hiện như đạt được, trêu đùa: "Nói đùa thôi".
Mộ Lam Huyền cau mày phá lệ nghiêm túc: "Sư tỷ, về sau không cho ngươi đùa kiểu này".
Nàng từ nhỏ đã được Diệp Thiện nuôi dưỡng thành người, tự nhiên là đem Diệp Thiện coi như thân tỷ tỷ mà đối đãi. Bất quá xác thực, những ngày này mình chỉ lo cùng sư phụ chơi xấu, đều không có hảo hảo cùng Diệp Thiện đơn độc ở chung chút nào, nàng quyết định một chút nữa sẽ cho Diệp Thiện chọn một món đồ trang sức lễ vật coi như bồi tội.