Chương 15

Mà lúc này Mộ Lam Huyền bị một người cuốn lấy......

"Lam Nhi Lam Nhi, ta có thể gọi ngươi là Lam Nhi sao?" Mạc Thanh như cái đuôi đi theo sau lưng Mộ Lam Huyền.

"Không thể". Mộ Lam Huyền liếc nàng một cái, người này phiền quá à.

Chỉ thấy Mạc Thanh giống như là không nghe thấy Mộ Lam Huyền phản bác, tự mình nói: "Lam Nhi ngươi là tới tham gia nhập môn để so tài sao?"

"Không phải".

Nghe nàng nói Mạc Thanh lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn xem Mộ Lam Huyền: "Vậy, Lam Nhi ngươi là đệ tử của Cửu Tuyền tông sao?"

"Đúng vậy a". Mộ Lam Huyền nhìn ánh mắt sùng bái kia của Mạc Thanh, nàng cũng không có ý tứ để người ta làm không khí, bất đắc dĩ nói: "Ngươi không tham gia so tài sao?" Dứt lời, chỉ chỉ phía trên đài luận võ.

"Không vội, không vội". Mạc Thanh không quan tâm khoát tay áo.

"Tốt a". Mộ Lam Huyền bỏ qua một bên, không nhìn Mạc Thanh nữa, nhìn chăm chú Bạch Linh đang xem so tài.

Bầu không khí trầm mặc một hồi, có lẽ là Mạc Thanh cảm thấy nhàm chán, tiếp tục cùng Mộ Lam Huyền nói chuyện.

"Ta nói Tiểu Lam Nhi a, ngươi thật giống như là rất thích Bạch Linh chưởng môn đi".

"Nói như thế nào". Mộ Lam Huyền quay đầu nhìn lại.

Mạc Thanh nghiêm túc ho khan vài tiếng: "Lúc ta cùng ngươi đáp lời, ngươi đã hướng trên đài cao kia nhìn không dưới ba mươi lần, mà ngươi lại đối ta hờ hững chắc là cảm thấy ta chướng mắt đi". Dứt lời, Mạc Thanh khẳng định gật đầu, thật bội phục năng lực quan sát của mình!

Mộ Lam Huyền nghe xong trong nháy mắt không bình tĩnh: "Có rõ ràng như vậy sao?"

Mạc Thanh khẳng định gật đầu, nói: "Rất! Rõ! Ràng!"

Mộ Lam Huyền vô ý thức hoảng hốt, một mặt luống cuống: "Nga, vậy làm sao bây giờ a, kiểu này sẽ bị sư phụ nhìn ra được ......"

"Cái gì? Sư phụ?!" Mạc Thanh một mặt chấn kinh, phảng phất giống như nghe được chuyện gì kinh thiên đại sự, không thể tin được chỉ chỉ Bạch Linh vừa chỉ chỉ Mộ Lam Huyền: "Ngươi nói ngươi là đồ đệ của Bạch chưởng môn??"

"Ân". Lúc này Mộ Lam Huyền giống như một tiểu cẩu đang thất kinh, cả người đều không tốt.

Ây, không có cách nào a, ai bảo Mộ Tiểu Bạch của chúng ta là lần đầu luyến ái, nàng chỉ muốn đừng bị sư phụ phát hiện, bị phát hiện làm sao bây giờ, bị phát hiện sẽ chết a, loại này sự tình, cảm tưởng muốn cùng sư phụ tựa như thiên tiên kia cùng một chỗ, nhiều nhất chỉ là bản năng đùa giỡn một chút vô lại.

"Ai, ta nói ngươi không được a". Mạc Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ bả vai Mộ Lam Huyền.

"Cái gì?"

"Ngươi thích sư phụ của ngươi đây vốn dĩ chính là chuyện không có khả năng cùng một chỗ, nhưng là ngươi nếu không biểu đạt ra tình cảm của mình kia không thì càng thể không đùa! Lại nói, ngươi bây giờ có cơ hội cực tốt có thể tiếp cận sư phụ ngươi, hiện tại không lên chờ đến khi nào a! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn lấy sư phụ ngươi rơi vào ngực của người khác sao?!"

"Đó là đương nhiên không được!" Nàng nghĩ đến nếu sư phụ bị người khác bắt đi vậy phải làm thế nào, sư phụ nằm ở trong ngực nam nhân hoặc là nữ nhân khác?! Nói đùa đâu! Tuyệt đối không được!

"Ai, ngươi rốt cục cũng thông suốt!

Trong nhà có mỹ nhân ngươi không đi chạm chờ lấy người khác chạm đi a! Thật là một cái đầu gỗ, chuyện tốt như thế này bản cô nương làm sao lại không có gặp qua!" Dứt lời, Mạc Thanh lộ ra thần sắc bi tráng.

Mộ Lam Huyền nhìn xem Mạc Thanh ở một bên bi thương, hình tượng của nàng trong nháy mắt cao lớn hơn mấy phần! Không thể không nói, Mạc Thanh một phen kí©h thí©ɧ thật sâu đả động đến Mộ Lam Huyền, đúng vậy a, sư phụ không có khả năng cứ một mình một người như vậy mãi, hiện tại nàng có thể đến gần sư phụ, có cơ hội liên như thế, nếu cứ tiếp tục giống như hiện tại cứ đầu gỗ, thì chậu danh hoa* này liền bị người khác hái! Đợi tới khi đó chỉ sợ sẽ hối hận chết!

*Danh hoa(名花):Danh hoa làm nghiêng nước. Trong một bài thơ của Lý Diên Niên làm để ca tụng người đẹp phương Bắc, có câu: "Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc" (Nhìn qua khiến nghiêng thành của người, nhìn lại khiến nghiêng nước của người).Ý nói người rất đẹp, mỗi sóng mắt liếc của họ có thể làm cho nghiêng thành nghiêng nước. Ý này gần nghĩa tương đương với ý "Quốc sắc thiên hương" (Sắc nước hương trời).

Mộ Lam Huyền cảm kích bắt lấy hai tay Mạc Thanh, chân thành nói: "Mạc cô nương quá cảm tạ ngươi! Lòng cảm kích không có cách nào để biểu đạt hết, nhưng cho phép ta đem Nhị sư tỷ của ta giới thiệu cho ngươi biết! Các ngươi có thể không có chuyện làm thì cùng đi Thúy Hoa lâu tìm thú vui a!"

"Ân? Thúy Hoa lâu!" Mạc Thanh trong nháy mắt mừng rỡ, như được sống lại: "Thật sao, thật sao, thật sao! Thúy Hoa lâu thế nhưng là có thật nhiều mỹ nhân xinh đẹp a, bản cô nương thường xuyên vào xem a, chẳng lẽ cũng là một cô nương cùng bản cô nương giống nhau, đều thích đi Thúy Hoa lâu sao!"

"Đương nhiên! Nhị tỷ tỷ của ta không nói đến những cái khác, nhưng chuyện đi dạo thanh lâu thế nhưng là thiên hạ đệ nhất, địa phương nào cũng đều đi qua!" Mộ Lam Huyền vỗ vỗ ngực khẳng định nói.

Bất quá nàng đem Thành Mộc Thu giới thiệu cho Mạc Thanh nhận biết chủ yếu là cảm thấy hai nàng rất giống, đều là một bộ dạng ngả ngớn, ngay cả ngôn từ cử chỉ đều rất giống, thiên hạ này còn có thế tới đi đâu để tìm được kỳ hoa nữ tử này, đây không phải phân vượn* sao!

*Duyên phận: ở đây nghĩa đen là phân vượn, nhưng 猿粪(phân vượn) là từ đồng âm với từ 缘分(duyên phận) trong tiếng Trung, nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là nói một cách bỡn cợt.

Bất quá trước tiên ngươi phải thông qua tông môn thi đấu. Bỗng nhiên lời nói của Mộ Lam Huyền xoay chuyển, chỉ chỉ lôi đài.

"Lại nói thêm, ngươi là số mấy a, làm sao còn không có đến phiên ngươi".

Mạc Thanh cầm lấy bảng hiệu lung lay, cười nói: "Không vội, ta là người cuối cùng".

Tông môn thi đấu này không dễ chịu a, tu vi của ngươi bây giờ như thế nào?" Mộ Lam Huyền hảo tâm hỏi, dù sao cũng là quân sư giống nhau tồn tại, nàng cũng phải giúp nàng một tay mới được.

"Ta à, Nguyên Anh sơ kỳ".

Mộ Lam Huyền gật gật đầu, tu vi này đã rất là không tệ, khó trách gia hỏa này như vậy không quan tâm, không có gì bất ngờ xảy ra thì trong năm vị đệ tử năm nay hẳn là sẽ có nàng một phần.

Mộ Lam Huyền bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sờ lên cằm cẩn thận nghĩ đến, bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, nếu như Mạc Thanh thành Cửu Tuyền tông đệ tử ...... Kia chẳng phải thành sư muội của nàng?!!!

Mộ Lam huyền trong nháy mắt bành trướng cảm giác bạo phát, nội tâm cuồng hỉ "Ta rốt cục không phải là tiểu sư muội nhỏ nhất nữa oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha"

Theo lý thuyết những năm qua hẳn là còn có hai lần tông môn sẽ chiêu sinh, nhưng ai bảo Bạch Linh đi bế quan đâu, không có chưởng môn cho phép nên không thể tùy ý tuyển nhận đệ tử mới, cho nên Mộ Lam Huyền danh chính ngôn thuận thành tiểu sư muội có tuổi tác nhỏ nhất của Cửu Tuyền tông.

Vừa nghĩ tới mình sẽ được người khác gọi sư tỷ, Mộ Lam Huyền liền không nhịn được vui vẻ.

Nghĩ đến cái này, Mộ Lam huyền dùng ngữ khí trưởng bối vỗ vỗ bả vai Mạc Thanh: "Ngươi nếu có thể tiến vào, sau này sẽ là tiểu sư muội của ta, sư tỷ ta bảo kê ngươi!"

Mạc Thanh trong nháy mắt biến sắc, Cửu Tuyền tông này nàng là chắc chắc sẽ tiến đến, nhưng là phải đem tiểu thí hài này gọi sư tỷ thật đúng là có điểm khó mà để cho người ta tiếp nhận a......

Bất quá nàng cũng nhận, bi tráng gật đầu: "Vậy bản cô nương liền dựa vào ngươi!"

Không bao lâu liền đến phiên Mạc Thanh, thời điểm tên kia đi lên đài còn làm ra vẻ cao lạnh, bất quá dáng dấp của Mạc Thanh như thế nhìn cũng rất đẹp a. Nếu như nàng không nói lời nào, không đi dạo kỹ viện thì chính là một đại tiểu thư dịu dàng đoan chính.

Trong dự liệu là thắng, Mạc Thanh cũng là một trận cao hứng, cao hứng không phải không đúng, nhưng là nàng .......

Gia hỏa này trực tiếp trên đài nhảy dựng lên! Một bên vừa nhảy còn vừa hướng về phía Mộ Lam Huyền vẫy gọi, Mộ Lam Huyền cấp tốc xoay người, bụm mặt, quá mất mặt quá mất mặt...... Một giây trước còn là một đại tiểu thư dịu dàng, trong nháy mắt sụp đổ.

Tử Y ở trên đài cao nhìn thấy cử động của Mạc Thanh liền bật cười: "Phốc, nữ đệ tử này rất hoạt bát a, cảm giác cùng với Mộc Thu rất giống nhau, bất quá Mộc Thu đâu? Không có tới sao?"

Nghe vậy, nguyên bản khuôn mặt của Ngô Chỉ Hạc đang ôn hòa trong nháy mắt không nể mặt, phẫn nộ vỗ bàn một cái: "Tiểu tử Thành Mộc Thu kia không biết lại đi đâu! Ta mà thấy nàng trở về ta sẽ đánh nàng không xuống giường được, nghiệt đồ!"

"Ai nha, sư tỷ nguôi giận, đứa nhỏ mà không thích chơi thì còn gọi hài tử sao, không thể quá nghiêm khắc".

Ngô Chỉ Hạc cũng không nói chuyện, nhưng là nghe được Tử Y an ủi sắc mặt cũng là hơi tốt hiện một chút, nhưng trong lòng vẫn là vô cùng tức giận, đồ đệ nhà của nàng đương nhiên nàng hiểu rõ nhất, đây là đang trông chừng nàng, nếu mặc kệ liền có thể lên tận trời!

Lúc hai người đối thoại Bạch Linh cũng không nghe lọt tai, chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú lên xuống lôi đài Mạc Thanh đang bổ nhào vào người Mộ Lam Huyền.

Bạch linh khẽ nhíu mày, tiểu đồ đệ này khi nào mà nhận biết người ở bên ngoài tông môn? Còn thân mật như thế.

Nhưng quay đầu ngẫm nghĩ lại mình mười bốn năm chưa từng gặp qua tiểu đồ đệ này, cho nên nàng có một hai cái bằng hữu ở ngoại giới cũng là hợp tình lý.

Mộ Lam Huyền đem Mạc Thanh nháo ở trên người nàng kéo ra, một mặt bất đắc dĩ.

"Hắc hắc hắc, ta lợi hại không Tiểu Lam Nhi". Mạc Thanh hất cằm, kiêu ngạo nói.

"Lợi hại, lợi hại".

Tiếp lấy, Mạc Thanh lại nằm ở trên người Mộ Lam Huyền, ngay lúc Mộ Lam Huyền vô thức muốn đẩy ra, Mạc Thanh đưa ngón tay lên hư thanh nói: "Hiện tại sư phụ ngươi đang nhìn chúng ta, nếu như sư phụ ngươi đối với ngươi có một tia hảo cảm, trở về nàng khẳng định sẽ hỏi ngươi ta là ai. Nếu như có hỏi, như vậy ta chúc mừng ngươi, ngươi có một tia cơ hội thành công, nếu như không có hỏi ....... Vậy ngươi cũng không cần nhụt chí, hãy không ngừng cố gắng!" Dứt lời, Mạc Thanh đẩy ra Mộ Lam Huyền, hoạt bát trừng mắt nhìn.

Mộ Lam huyền bừng tỉnh đại ngộ, kính nể nhìn xem Mạc Thanh: "Mưu kế hay! Tốt cái bẫy! Bội phục bội phục".

Mạc Thanh rắm thối sờ sờ lên cái mũi: "Sao, cũng còn tốt!"

Thời gian kế tiếp, Mộ Lam Huyền hướng Mạc Thanh xin chỉ giáo thật nhiều phương pháp theo đuổi nữ hài tử, lần này về sau để cho Mộ Lam Huyền thụ giáo không ít, đến cuối cùng trực tiếp gắn cho Mạc Thanh cái danh quân sư.

Sau đó cuối cùng đã tới trận chung kết, trận đấu này đánh đến, tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, lại thêm gia hỏa Mạc Thanh này còn có không ít át chủ bài, dễ như trở bàn tay thành hạng nhất trong lần chiêu sinh tranh tài này, thuận lợi tiến vào Cửu Tuyền tông, thành một đệ tử trong môn phái, cũng thuận lý thành chương thành sư muội của Mộ Lam Huyền!

Mạc Thanh bị phân đến nơi ở cách Mộ Lam Huyền ba bốn cái đỉnh núi, có thể thấy được Cửu Tuyền tông này lớn bao nhiêu, gặp một lần không dễ dàng a. Mộ Lam Huyền rất tận tụy mang theo Mạc Thanh đi chỗ ở của nàng, hai người đến lúc chạng vạng tối mới nói bái bai.

Chờ Mộ Lam Huyền trở về tẩm điện của Bạch Linh trời đã sắp tối rồi.

Mộ Lam Huyền quen thuộc đẩy ra cửa lớn tẩm điện của Bạch Linh, kết quả phát hiện không đẩy được?!!

"Đây là có chuyện gì?" Mộ Lam Huyền bí quái đẩy đại môn, vẫn như cũ không nhúc nhích tí nào.

Mộ Lam huyền vỗ vỗ đại môn kêu lên: "Sư phụ! Mở cửa a!"

"Ra ngoài!" Chỉ nghe một tiếng nói lạnh lùng từ trong phòng truyền ra.

Mộ Lam Huyền một đầu sương mù, đây là thế nào? Nhưng duy nhất có thể khẳng định được chính là Bạch Linh tức giận! Bất chấp tất cả trước tiên xin lỗi hẳn lại nói sau! "Sư phụ ta sai rồi! Người để cho đồ nhi đi vào đi".

....... Chỉ nghe một trận trầm mặc.

"Sai ở đâu?" Chỉ nghe thanh âm của Bạch Linh truyền ra, mặc dù vẫn là rất lạnh lùng, nhưng là có thể nghe ra đã bớt giận đi rất nhiều.

"Ta, ta đã về trễ, khiến sư phụ không cao hứng!" Mộ Lam Huyền bỗng nhiên linh quang lóe lên, màn này không phải chính là cảnh tượng trượng phu về trễ rồi thê tử sinh khí không cho hắn vào cửa sao! Bất quá nói đến vì cái gì sư phụ tức giận a, chẳng lẽ sư phụ cũng đối với mình có hảo cảm?!

Nghĩ đến đây Mộ Lam Huyền si ngốc bật cười.

"Còn cười! Vi sư nhìn ngươi căn bản không có tự kiểm điểm lại! Tối nay ngươi đừng nghĩ đến chuyện vào phòng!" Dứt lời, nghe được một tiếng đồ vật vỗ bàn, sau đó liền không có động tĩnh.

Mộ Lam Huyền một mặt ngạc nhiên, chạy lên trước dùng sức đập vài cái lên cửa, kêu rên nói: "Sư phụ ta sai rồi, đồ nhi thật biết sai rồi a!"

Bạch Linh: "Cút!"

——————

Tiểu kịch trường:

Mộ Lam Huyền: Ta sai rồi!!



Bạch Linh: Ân? Ngươi sai ở đâu?

Mộ Lam Huyền: Không nên về trễ, không được thân cận nữ hài tử khác....

Bạch Linh: Tốt, ngủ Sofa đi!!

Rầm!!!!

P/s: Ở đây có ai 2k2 ko T_T , sau khi nghe được tin không thi Thpt quốc gia tui muốn sụp đổ...