Sáng hôm sau, thắt lưng ta đau đến mức không thể đứng dậy, thái dương bên ngoài đã lên cao. Nhớ đến tối hôm qua, trong lòng thấy không phục, ta quả thực nếm được tư vị tốt đẹp của phụ hoàng, cũng thể nghiệm một chút cảm giác nam nhân. Chính là, vì cái gì đồng dạng là nam nhân, ta mặc kệ là công hay thụ cũng không đủ khí lực, phụ hoàng dù làm thụ vẫn dư sức đem ta ăn sạch? Người cùng người, như thế nào chênh lệch lớn vậy?
“Ngươi cũng thật lười, muộn như vậy mới dậy!” Lãnh Vũ từ ngoài điện đi tới, thanh âm tràn ngập trêu chọc.
“Phụ hoàng?” Ta có điểm nghi hoặc, khi nào thì phụ hoàng dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện? Thật không thích hợp!
“Ta không dám! Ta nên gọi ngươi là gì đây? Phương đại nhân hay Nhị hoàng chất?” Gương mặt Lãnh Vũ không có lãnh ý, mà là vẻ bỡn cợt, tươi cười, thật quái dị.
“Hoàng thúc, ngài vì cái gì giả dạng Lãnh Vũ?” Ta hỏi.
“Thân phận ta ở dân gian chính là Lãnh Vũ, hoàng huynh chẳng qua là nương nhờ thân phận ta hành tẩu giang hồ.” Người này vẻ mặt dạt dào đắc ý.
Nguyên lai đây mới là chân chính Lãnh Vũ! Ta nhìn biểu tình trên mặt hắn, kiềm không được ứa gân xanh, sự tồn tại của người này hoàn toàn phá hư hình ảnh phụ hoàng!
Ngay khi nắm tay ta nhịn không được định hướng tới mặt “Lãnh Vũ”, hắn liền cười tà hỏi: “Tư vị hoàng huynh thế nào, Phương đại nhân?”
“Ngươi như thế nào biết?” Ta cực kỳ kinh ngạc.
“Hắn hôm nay ra ngoài, tư thế rất không tự nhiên!” Hắn tiếp tục cười tà, “Rốt cuộc là cảm giác thế nào?”
Thật là một tên nhàm chán! Bất quá, bộ dáng không đứng đắn của ta cũng không dễ bại bởi người khác! Ta bày ra vẻ say mê nói: “Quả thực khiến người ta túy tiên d*c tử!”
“Phải không?”
“Đương nhiên…” Ta vừa định nói tiếp, đột nhiên ý thức thanh âm không phải do vị vương gia trước mắt phát ra. Ta cứng ngắc xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy phụ hoàng đứng bên ngoài, gương mặt nhìn không biết có sinh khí hay không. Một người nử tử mặc tử y đứng cạnh, bộ dáng lạnh lùng thực quen thuộc.
“Điện hạ!” Thanh âm không giống như lãnh khốc, mà hơi hơi kích động.
“Lục Tiêu? Lục Tiêu!” Ta đầu tiên là nghi hoặc sau đó vui vẻ kêu lên, nhảy đến ôm nàng. Kết quả còn chưa kịp nhào tới đã bị phụ hoàng ôm lấy, Lục Tiêu cũng bị vương gia kéo sang bên.
“Xú tiểu tử, đừng bính phu nhân ta!” Vương gia hung tợn nói.
Ta kinh ngạc há to miệng, thật lâu không tiêu hóa nổi tin tức rung động này. Lục Tiêu cư nhiên gả cho vương gia? Lấy một Lục Tiêu lãnh khốc, vô tình, thiếu huyết mà trứ danh đệ nhất thống lĩnh cấm quân cư nhiên gả cho một vương gia ngay cả tế bào đứng đắn cũng không có? Rất rung động! Hai người cực kỳ xa lạ như vậy thế nào đến với nhau?
Lục Tiêu thấy ta an toàn trở về thực vui vẻ, cũng kích động không thôi, thật khó có được nàng biểu tình phong phú! Bất quá, vì cái gì người bên cạnh ta đều là kẻ lãnh khốc? Từ trường có vấn đề sao?
Tiễn bọn họ đi, ta chợt nhớ đến vừa rồi ta ôm Lục Tiêu hình như bị phụ hoàng ngăn, chẳng lẽ hắn ghen? Ta sát mặt gần phụ hoàng, tà tà nói: “Phụ hoàng vừa rồi là ăn dấm chua của ta sao?”
“Câm miệng!” Phụ hoàng trên mặt hơi chút không tự nhiên.
Ta tạm dừng một chút, sau đó vui vẻ cười nói: “Phụ hoàng ghen! Phụ hoàng ghen!”
“Không phải bảo ngươi câm miệng sao?” Thanh âm phụ hoàng tràn ngập tức giận.
“Ta vừa rồi đã câm miệng! Phụ hoàng không thấy sao?” Ta xấu xa nói.
Phụ hoàng vừa định nói chuyện, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vui vẻ nở nụ cười.
Ta chưa từng thấy qua phụ hoàng cười như vậy, vui vẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, thiên địa đều như thất sắc. Tâm hồn ta hoàn toàn hấp dẫn, ngốc sửng ngắm nhìn tiếu nhan tuyệt mỹ.
Phụ hoàng nở nụ cười trong chốc lát, bỗng nhiên ôm ta vào lòng, thực ôn nhu hôn ta, giống như hôn thứ trân bảo hắn yêu nhất. Ngửa đầu đón nhận nụ hôn hắn, cảm thụ được tình yêu nồng đậm của hắn, ta đột nhiên cảm thấy hảo hạnh phúc, giờ khắc này dù là dùng sinh mệnh đổi ta cũng nguyện lòng.
Qua vài ngày, thái tử đột nhiên mời ta đến Nghiễm Phúc lâu. Ta buồn bực tiến tới tầng hai, cả một tầng chỉ có mình thái tử, khiến ta càng không rõ ý hắn.
Ta vừa ngồi xuống, hắn liền vào thẳng vấn đề, nói: “Ngươi phải hay không rất thích phụ hoàng? Các ngươi ở cùng một chỗ!”
Hắn như thế nào biết? Trong nháy mắt, ta đột nhiên muốn gϊếŧ người diệt khẩu, nhưng vẫn đè nén tâm tư, dù sao ta cũng cảm thấy hắn không ác ý. Ta ngữ khí thực trấn định nói: “Ta không hiểu ý ngươi.”
“Không cần trước mặt ta giả ngu. Ta sớm biết, từ nhỏ ngươi rất thích hắn!” Thái tử ngữ khí tràn ngập khẳng định, ta nhất thời không biết nên nói gì.
Thái tử uống một ngụm rượu, đột nhiên hỏi: “Ngươi có hay không biết ta rất thích ngươi?”
“Cái gì?” Rất kinh người, ta nhịn không được hoài nghi lỗ tai mình phải hay không nghe lầm.
“Ta nói ta thích ngươi, Phượng Thiên Linh!” Thái tử lập lại một lần nữa.
Thực không nhìn ra, ta không biết nên trả lời thế nào, đành nói: “Ngươi không phải biết ta cùng phụ hoàng ở một chỗ sao? Nói ra lời này làm gì?”
“Ta chỉ là không muốn cái gì cũng không làm đã buông tha! Ta không rõ, ta không làm việc thương tổn ngươi, cũng không làm việc khiến ngươi chán ghét, ta vẫn như vậy thích ngươi, nhưng ngươi, vì cái gì lại chán ghét ta?” Thanh âm thái tử có chút kích động, nói đến sau lại dẫn theo điểm nghẹn ngào.
Ta nhất thời không biết nói gì, hắn quả thật cái gì cũng không làm, chính là phụ hoàng toàn lực chú ý hắn, cho nên ta chán ghét hắn. Hắn thật ra là kẻ vô tội, nhưng ta vẫn dùng thái độ như vậy thương tổn hắn. Người ta thích coi ta như trân bảo, người hắn thích lại tránh hắn như rắn rết. Ta không dám tưởng tượng nếu phụ hoàng dùng loại thái độ này đối ta, ta sẽ không tan nát cõi lòng, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận loại thống khổ này.
Không nên như vậy đối hắn, cho dù không thích hắn, cũng không nên như vậy đối hắn. Phụ hoàng chú ý hắn không phải lỗi của hắn, nhưng ta vẫn không thành thục đối đãi. Trong lúc nhất thời, ray rứt cùng hối hận ép ta đến nghẹt thở, ta không ngừng nói: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Kỳ thực ngươi vẫn là một hảo ca ca!”
“Ta chỉ là muốn nói cho ngươi rõ. Ta biết ngươi sẽ không thừa nhận ta, ta chỉ là không muốn có điều tiếc nuối.” Thái tử hơi nở nụ cười.
Sau đó, chúng ta ở tửu lâu nói chuyện phiếm, hắn kể cho ta nghe những công khóa hoàng tử phải làm, một ít chính sự cùng những đam mê hoặc quái gở của các đại thần, ta thì nói những tin đồn ở một số nơi, cả những thú sự trong chốn giang hồ và phong thổ. Cả đêm chúng ta tán gẫu thực vui vẻ.
Trở lại Dạ Huy điện, trời đã khuya. Phụ hoàng ở tẩm cung, dưới ánh nến mờ nhạt xem tấu chương, khuôn mặt xinh đẹp thoạt nhìn có vẻ thật mông lung, thật ôn nhu! Ta ở cửa nhìn hắn, trong lòng hạnh phúc cơ hồ trướng phá. Ta, Phượng Thiên Linh rất may mắn đã có được tình yêu của hắn!
Đảo qua ba năm, ta trưởng thành. Trong ba năm không dài không ngắn xảy ra rất nhiều việc. Tỷ như, biểu thúc Diêu Tịch dưới sự giúp đỡ của phụ hoàng chiếm được ngôi vị hoàng đế Lang quốc. Ám Bảo bảo chủ sau khi giải tán Ám Bảo liền mất tích, biểu thúc khuynh tẫn tất cả lực lượng tìm kiếm hắn. Bình Dương vương tạo phản thất bại bị tịch biên gia sản, nghe nói chết không ít người. Mạnh Hiên cùng Tiêu Viên tổ chức một hồi đệ nhất hôn lễ nam tử ở Lưu quốc, phi thường long trọng. Mạnh Hiên có điểm buồn bực, bởi vì hắn bị gả đi, bất quá, ai kêu Mạnh gia bọn họ nam đinh so với Tiêu gia nhiều hơn một tên? Nam Tuyền Nguyệt thăng quan tiến chức, cưới biểu muội của ta, cũng là ngoại tôn nữ của ngoại công làm vợ, phu thê hai người thực ân ái, sinh một nam một nữ cùng hai tên tiểu hài tử. Thái tử ca ca cưới nữ nhi của Lộ thừa tướng làm thái tử phi, còn có mấy trắc phi. Lục Tiêu sinh một đôi song bào thai nhi tử, một đứa suốt ngày trầm mặc, một đứa cả ngày đều cười. Ta không khỏi than thầm, di truyền a!
Trong lễ trưởng thành, ta được phong Tiêu Diêu vương, đất phong chính là Cẩm Châu. Phụ hoàng truyền ngôi cho thái tử ca ca, sau đó chúng ta hai người rời cung. Phụ hoàng nghĩ muốn chu du cả Lưu quốc, nhìn xem quốc gia hắn tới nay thống trị rốt cuộc có dạng gì, ta đương nhiên như bóng với hình. Tuy rằng về sau không biết thế nào, nhưng ta tin chúng ta nhất định hạnh phúc.