Ta cung kính làm một cái lễ, thái tử bảo ta không cần đa lễ, nói lần này chỉ là tiểu tụ một chút, không cần quan tâm cấp bậc lễ nghĩa. Đang ngồi đều là những người trẻ tuổi, rất nhanh liền mở miệng tán gẫu, Mạnh Hiên đến bên cạnh ta tố khổ, nói đại lão gia bên bộ binh thế nào khi dễ, Tiêu Viên cũng hát đệm. Ta tràn đầy cảm xúc thở dài một tiếng, cũng bắt đầu nói ở hộ bộ hằng ngày bị chôn trong đống sổ sách, sau đó lại chuyển sang Nam Tuyền Nguyệt hỏi xem hắn có hay không tại lễ bộ bị khi dễ. Khiến ta ngoài ý muốn, cư nhiên Nam Tuyền Nguyên chính là môn sinh của lễ bộ thượng thư, khiến ba người chúng ta vốn chịu không đủ tra tấn đồng thời đại thán, Nam Tuyền Nguyệt thật sự vận khí tốt.
Sau đó, thái tử cho gọi một đám nữ nhân ăn bận kiều diễm, bảo thiết đãi chúng ta. Hai bên mỗi người đều có hai nữ nhân. Nữ nhân giúp ta rót rượu, bộ ngực cứ cọ cọ, ta không được tự nhiên xê dịch sang bên, thần tình xấu hổ.
Hai tên Mạnh Hiên, Tiêu Viên cũng một bộ dáng như đứng đống lửa, ngồi đống than, có điều vẫn tốt hơn so với ta, họ không xê dịch. Nam Tuyền Nguyệt thì lại rất quen thuộc, lão luyện ôm một thắt lưng nữ tử, vài người khác đã bắt đầu ôm hôn, ngay cả Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử tuổi nhỏ cũng biết đùa giỡn nữ nhân, một kiểu cách thuần thục.
Thái tử cười hì hì hỏi: “Phương đại nhân không thích những nữ nhân này sao?”
Phía sau, đột nhiên hiện ra một màn phúc cảnh, khiến ta nghĩ đến một câu kinh điển hoàng thế nhân, tà tà cười, bày ra một bộ dáng ăn chơi trác táng, không đứng đắn nói: “Nữ nhân thôi, tựa như nê bôi [1] trên tường vậy, lột một tầng, lại có một tầng. Nê nê bôi bôi vô cùng vô tận! Cho nên đối với ta mà nói, dạng nữ nhân nào cũng giống nhau.”
“Phương đại nhân nói thật có lý, nữ nhân thôi, đều không có gì đáng ngạc nhiên. Bất quá, cô vương từng nghe nói Cẩm Châu có một tuyệt thế mỹ nữ tên gọi Li Cơ, không biết Phương huynh có biết hay không. Có thể xướng lên một khúc << Hương Trủng Ngâm >> tuyệt vời như vậy, nàng nhất định là mỹ nữ tài mạo song toàn!” Thái tử khát khao thở dài.
“Hạ quan cũng từng nghe nói qua Li Cơ, đáng tiếc sau một khúc ấy không ai gặp lại nàng, không thể nhìn thấy vị tuyệt thế mỹ nữ như vậy thật là nhân sinh một đời tiếc nuối!” Nam Tuyền Nguyệt cũng bắt đầu thở dài, những người khác nghị luận theo. Mạnh Hiên cười đến sặc rượu, Tiêu Viên hết mực kiềm nén, nhìn thực vất vả. Ta hung hăng trừng mắt liếc bọn họ.
“Cô vương nghe nói Li Cơ ngày đó chính là tại Mạnh phủ diễn xuất, Mạnh Hiên đại nhân có thể hay không nói cho chúng ta biết, Li cơ đến tột cùng là dạng kỳ nữ gì?” Thái tử đột nhiên hỏi.
“Cái đó… Li Cơ cũng không tính là tuyệt thế mỹ nữ, nhiều lắm xem như xinh đẹp, chính là ca xướng rất khá, đạn tranh tốt lắm, tài văn chương không sai biệt.” Mạnh Hiên thành thực trả lời.
“Quả thực không xinh đẹp, tiếng nói còn có điểm trầm.” Tiêu Viên nói thêm một câu.
“Vậy vì cái gì mọi người đều nói nàng là mỹ nữ?” Nam Tuyền Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Nghe đồn tầm bậy thôi! Lời nói dối tuy giả, nhưng nhiều người cùng nói, liền tưởng thật.” Ta thản nhiên nói.
“Phương đại nhân nói có lý.” Thái tử gật gật đầu, lại thở dài nói: “Nói đến mỹ nhân, hoàng đệ Phượng Thiên Linh của ta mới chân chính là mỹ nhân!”
Ta mới uống xong một ngụm rượu thiếu chút nữa không nhịn được phun ra, ta khi nào trở thành mỹ nhân? Tuổi nhỏ có thể nào nhìn ra?
“Điện hạ nói chính là Nhị hoàng tử có danh hiệu “Nhạc Tiên”?” Tô Văn Nghĩa kinh ngạc hỏi, mọi người đều bị hấp dẫn, ngay cả những nữ nhân cũng vểnh tai lên nghe.
“Ân, thời điểm hắn đạn tranh rất đẹp, so với bộ dáng bình thường khi nghịch ngợm tuyệt không giống.” Thái tử như là lâm vào hồi tưởng.
“Ta không phải nghe nói hắn đã chết sao?” Thám hoa võ khoa đột nhiên hỏi.
“Ai nói hắn chết? Hắn chính là mất tích!” Thái tử giống như sinh khí, “Mấy năm nay phụ hoàng một mực đi tìm hắn.”
“Vì cái gì? Nói không chừng Nhị hoàng tử không muốn hồi cung?” Ta rất muốn biết vì cái gì.
“Cô vương không rõ lắm, có thể là vì liên nhân [2] với Lãng quốc. Lang quốc cũng từng đề cập qua chuyện này.” Thái tử vô tình nói.
Ta bị những lời này chấn kinh, trong nháy mắt như vừa nhấc lên từng đợt sóng lại trôi vào hầm băng, ngay cả thân thể cũng trở nên lạnh giá. Nguyên lai đây là chân tướng phụ hoàng tìm ta? Nguyên lai ta trong lòng phụ hoàng chỉ là một viên cờ? Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu rọi, đối với ta lại bao nhiêu lãnh, lãnh đến mức cả người ta phát run. Nguyên lai, thân tình hoàng gia thật sự đáng chê cười!
…
[1] Nê bôi: bùn đất
[2] Liên nhân: thông gia